Buổi chiều, Trang Uẩn nhận được điện thoại Tịch Gia Văn gọi đến, nói y phải đi. Bởi vì vào ngày nghỉ em trai y bị thương ở chân ngoài ý muốn, người trong nhà không yên lòng để một mình y trở về trường, thế là Tịch Gia Văn cố tình xin nghỉ một ngày để lái xe đưa đến đây. Tịch Gia Văn ở trong điện thoại còn nói với Trang Uẩn, em trai của y đang ở tòa nhà 11 phòng 301, “Nếu như cách ký túc xá của cậu không xa, nhờ cậu giúp tôi chăm sóc em ấy một chút nhé, tính cách của em ấy rất quái gở, có chuyện gì khó làm, cũng không biết lái miệng nhờ người khác giúp đỡ.” Tòa nhà 11, không phải cùng một tòa nhà với Tùy Phong sao, Trang Uẩn nghĩ thầm, thế là liền đáp ứng, “Chếch đối diện chỗ tôi, không xa.” Từ trong miệng Tịch Gia Văn biết được, em trai y gãy xương, thương cân động cốt (1) một trăm ngày, xem ra một học kỳ sẽ rất bất tiện, nhất là khi leo cầu thang, hay leo lên giường, đều là cả một vấn đề. Tịch Gia Văn gửi số điện thoại di động của em trai y cho Trang Uẩn, để dễ dàng liên hệ. Trang Uẩn kỳ thật cũng không muốn qua lại với người xa lạ cho lắm, nghĩ nửa ngày, cảm thấy cứ gọi điện thoại tới như vậy có quá đột ngột hay không? Ngẫm nghĩ một chút, chỉ gửi một tin nhắn qua, xóa xóa sửa sửa rất nhiều lần. Cậu khỏe, tôi là bạn của anh trai cậu, học chung một trường với cậu. Anh trai cậu nhờ tôi tận lực chăm sóc cậu vào lúc cậu đang bị thương, nếu cậu cần trợ giúp gì đó, có thể gửi tin nhắn cho tôi. Mặc dù Tịch Gia Văn nói tính cách em trai y rất quái gở, nhưng anh nghĩ, không đến nỗi ngay cả quan hệ với bạn chung phòng cũng không có chứ, chút sinh hoạt thường ngày, tất nhiên người cùng một ký túc xá vẫn dễ dàng trợ giúp hơn một chút. Một lát sau, Trang Uẩn nhận được hồi âm của đối phương: Không cần, cám ơn. Thật đúng là. . . . . Có điều Trang Uẩn ngẫm lại, cũng bình thường. Đổi lại là mình, có lẽ cũng là thái độ như vậy. Buổi chiều lúc trở lại quán trà sữa làm việc, Thẩm Di Châu thấy anh liền nói, “Cảm giác anh không giống hôm qua lắm nha!” Trang Uẩn chột dạ một chút, cũng không biết chột dạ cái gì, “Không giống chỗ nào?” “Ừm,” Thẩm Di Châu ngẫm nghĩ, “Có thêm thần thái rồi? Em không hình dung rõ ra lắm.” Trang Uẩn vô thức sờ lên mặt mình, rõ ràng như vậy sao. . . . . Vì sao bản thân anh lại không cảm thấy. Thời điểm không có khách, Trang Uẩn ngồi bên quầy, gửi tin nhắn Wechat nói chuyện phiếm với Tùy Phong, nói nhăng nói cuội nửa ngày, kỳ thật hoàn toàn không nói chuyện gì đứng đắn, vậy mà cũng không thấy chán. Phong: Buổi tối anh muốn ăn gì (chuột túi nhảy) Trang Uẩn: Buổi tối hai người cùng phòng sẽ về, có lẽ sẽ ăn cơm cùng bọn họ. Phong: (Ali nước mắt lưng tròng (2)) Phong: Em mới bày tỏ xong, anh liền vứt bỏ em sao (cắn góc chăn) Trang Uẩn: Em kiếm mấy emoji này ở đâu vậy (⊙﹏⊙)b Không muốn, không muốn, thực manh. Phong: (Ali chảy nước mắt ròng ròng (3)) Trang Uẩn: Em cũng ăn cơm cùng bạn cùng phòng là được. Phong: Ai muốn ăn cơm cùng mấy tên con trai cao lớn vừa thô kệch lại cẩu thả chứ (mặt ghét bỏ) Phong: Em muốn ăn cơm với anh cơ (*/ω *) Trang Uẩn: Ngày mai đi. Trang Uẩn: Sáng mai em có tiết không? Phong: Có, hai tiết cuối. Trang Uẩn: Anh vừa vặn có bài tập buổi sớm, đến lúc đó em nhớ tan học trước, anh sẽ đến căn tin giành đồ ăn. Phong: Được (chuột túi nhảy) Phong: Tiết sáng sớm ngày mai anh giành chỗ giúp em đi, em cũng đi. Trang Uẩn: . . . . . Em đi làm gì! Phong: Người ta phải cùng anh đi học chung chứ (*/ω *) Này này, phong cách của hắn sai lệch rồi! Khóe miệng Trang Uẩn co quắp nhìn tin nhắn mà Tùy Phong mới gửi tới. Trang Uẩn suy nghĩ một chút, nếu như ngày mai Tùy Phong vào lớp bọn họ, sẽ dẫn tới hậu quả. . . . . Có lẽ sẽ không quá nghiêm trọng. . . . . Dù sao cũng không phải năm nhất năm hai, đều là mấy học tỷ năm ba năm tư, đám nữ sinh trong lớp anh không điên cuồng đến mức giống như mấy em gái năm dưới nữa. Phong: Anh giúp em chiếm chỗ, em giúp anh mua đồ ăn sáng, cứ quyết định vậy đi =3=3=3=3=3=3= Trang Uẩn: Được, tiết sáng sớm ngày mai ở phòng sách C302. Phong: Em biết, em còn biết sáng sớm ngày mai anh học môn quản lý học nữa cơ (gào to) Trang Uẩn: Làm sao em biết? Phong: Lần trước lúc đến phòng của anh, em có chụp lại thời khóa biểu của anh rồi (chuột túi nhảy) Trang Uẩn: . . . . . Chụp lúc nào? Vì sao anh không nhìn thấy. Phong: (Ali lắc lắc vành tai lớn (4)) Hắn cứ bán manh như vậy, đoàn hậu viện fan hâm mộ của hắn có biết không? Có điều thật sự rất đáng yêu. Trang Uẩn kìm lòng không đặng cười cười. Thẩm Di Châu nâng cằm lên, “Sư huynh anh yêu rồi sao?” Nghe được giọng của Thẩm Di Châu, Trang Uẩn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cậu. “Nhìn anh cười ngọt như vậy.” Thẩm Di Châu nói, “Chẳng lẽ buổi sáng hôm nay anh xin nghỉ phép để đi đón bạn gái à?” “Không có.” Trang Uẩn phồng miệng, thu hồi dáng vẻ tươi cười, khi về ký túc xá phải soi gương, anh cười thật sự rất ngọt sao? Thẩm Di Châu lộ ra một mặt anh không nên gạt em. Trang Uẩn có chút xấu hổ, anh cũng không biết anh đây có tính là yêu đương hay không, nếu như Tùy Phong thay đổi giới tính, có lẽ anh thực sự sẽ nói với Thẩm Di Châu một chút, thế nhưng xu hướng tính dục khác biệt, đã định trước chuyện – tình – cảm khó có thể nói ra. Chỉ có thể nói sang chuyện khác, nghĩ một hồi, không biết nói chuyện gì, đột nhiên linh quang chợt lóe, “Ừm. . . . . Em có biết bệnh nhân gãy xương đùi ăn cái gì thì có thể khôi phục nhanh một chút không?” “Gãy xương sao?” Thẩm Di Châu quả nhiên lập tức bị chủ đề kéo đi, “Canh xương hầm? Không phải nói ăn gì bổ nấy sao?” “Căn tin trường không có bán.” “Muốn bổ thân thể, vẫn là nên tự mình hầm xương, cho dù có bán, cũng không biết có đủ dinh dưỡng hay không, có quá nhiều bột ngọt, lại cho đủ thứ lung tung, anh cũng biết mà.” “Em nói đúng.” Trang Uẩn gật đầu, nhưng anh không biết nấu canh, cho nên cũng uổng công. Thẩm Di Châu nghĩ Trang Uẩn đang tự hỏi hầm canh gì mới tốt, cho nên cậu đưa ra đề nghị, “Nghe nói ăn nhiều đậu một chút cũng có thể giúp khôi phục, vậy cứ hầm canh xương heo với đậu nành đi, đậu nành tốt nhất là nên ngâm qua. Thời điểm chọn xương heo, tốt nhất nên chọn xương đùi, bên trong có tủy. Hầm canh xương rất tốn thời gian, cho nhỏ lửa hầm từ từ.” “Em biết nấu canh?” Trang Uẩn thật sự kinh ngạc, nghe Thẩm Di Châu nói rõ ràng mạch lạc. Thẩm Di Châu khẽ giật mình, thần sắc hơi khác thường. “Sao vậy? Di Châu?” Vẻ mặt Thẩm Di Châu có chút mê mang, “A. . . . .” Trang Uẩn cười nhìn cậu, “Sao đột nhiên lại ngây người vậy?” Thẩm Di Châu lắc đầu, “Ừm. . . . . Có lẽ là học từ mẹ em. . . . .” Lời nói lúc này của Thẩm Di Châu, trong giọng nói mang theo chút không xác định. Trang Uẩn không chút để ý, còn cảm thấy có lẽ cậu đang nhớ đến bố mẹ, dù sao lúc trước khi Thẩm Di Châu thi vào C ảnh, người trong nhà toàn lực phản đối, cho nên có lẽ cậu đã không liên hệ với người trong nhà một đoạn thời gian rồi. Thời gian tiếp theo, Trang Uẩn ngồi im chơi điện thoại, Thẩm Di Châu liền dựa ở trước quầy, nâng cằm rơi vào trầm tư. Lúc tan việc, Trang Uẩn nhận được tin nhắn của Tùy Phong. Phong: Buổi tối anh về ký túc xá thì nhớ lên QQ, có kinh hỉ (chuột túi nhảy) Cái tin này của Tùy Phong, trái lại khiến Trang Uẩn nhớ lại, ID trên mạng của Tùy Phong là gì anh còn chưa hỏi, chẳng lẽ tối nay hắn định thẳng thắn? 7 giờ tối, người cuối cùng trong ký túc xá Trang Uẩn đã quay về, 4 người liền ra quán Tiểu Sao gọi một bàn thức ăn cùng mấy chai bia, liên hoan đơn giản một chút. Trang Uẩn không biết uống rượu cho lắm, nên chỉ uống nửa chai, ngược lại hai người khác lại uống liên tục, đảo mắt đã đổi qua bốn năm chai. Cùng phòng gọi tám chai, mắt thấy đã uống xong, còn muốn tiếp tục gọi, Trang Uẩn tranh thủ thời gian ngăn lại, còn uống? Sáng mai có còn muốn đi học hay không? Cảm giác được điện thoại di động để trong túi rung lên một cái, Trang Uẩn lấy ra nhìn một chút. Phong: Anh về chưa? Trang Uẩn: Sắp, bọn họ chuẩn bị xong rồi. Trang Uẩn quay về, kiểm tra thời gian, được lắm, thế mà đã gần 10 giờ rồi. “Vẫn tỉnh táo à?” Trang Uẩn nhìn hai người kia. “Đương nhiên, ai uống bia mà có thể say chứ!” Trang Uẩn sờ lên khuôn mặt có chút nóng của mình, anh cảm thấy mình không còn mang dáng vẻ học trưởng nữa rồi.