Nam soa nữ thác
Chương 74
Tuy rằng tạm thời dường như là hai bên đánh ngang tay, nhưng đối với việc mọi người trong Trân Vị Trai chống lại sáu người áo đen che mặt kia, Liễu Hiếu vẫn có chút lo lắng.
Tuy rằng bọn họ mới vừa dễ dàng đánh một đám người áo đen đến không hề có sức chống trả, nhưng mà mấy tên che mặt này lại mạnh hơn đám không che mặt khi nãy không chỉ một hai bậc.
Không từ mà biệt, chỉ với năng lực của sáu người áo đen che mặt vừa rồi dễ dàng không hề tốn sức đã phá giải được ám khí của chưởng quầy, cùng với công lực mà đám người trong Trân Vị Trai biểu hiện ra khi chống lại mấy người áo đen không che mặt khi nãy, Liễu Hiếu có thể thực chắc chắn nói nói, đám người của Trân Vị Trai, tuy rằng ti bỉ vô sỉ, hợp tác ăn ý, ỷ đông hiếp yếu, nhưng phần thắng cũng không tính là lớn. Nếu thành thật hơn một chút, chính trực hơn một chút, Liễu Hiếu không thể không nói rằng, đám người trong Trân Vị Trai rất có khả năng sẽ thất bại.
Để phòng ngừa bi kịch ỷ đông hiếp yếu lại bị hiếp lại trình diễn sinh động trong Trân Vị Trai, Liễu Hiếu quyết định giúp bọn họ một tay.
Liễu Hiếu đưa tay vào trong ngực, lấy ra một bao thuốc bột, nghĩ nghĩ, lại lấy ra một bao nữa. Liễu Hiếu nhìn hai bao thuốc bột trong tay mình, cười đắc ý, đang định một phát tát ra ngoài, thình lình bị Tiểu Phúc đang xắn tay áo hào hứng lao vào đám người, chuẩn bị gia nhập trận quần ẩu khí thế ngất trời này liếc mắt nhìn thấy.
Tiểu Phúc vừa nhìn thấy, lập tức cả kinh thất sắc, bất chấp gia nhập chiến trường, chạy vội đến trước mặt Liễu Hiếu, run giọng hỏi: “Liễu Hiếu, ngươi… ngươi… ngươi đây là định làm gì?”
“Tiểu Phúc tình huống bây giờ đang khẩn cấp, ngươi mau tránh ra, đừng ngăn cản ta.” Liễu Hiếu vội vàng đẩy hắn ra, “Ngươi cứ cản trở ta như vậy, ta sẽ không có cách nào tát phấn ngứa cùng phấn cười.”
Tiểu Phúc vừa nghe thấy “phấn ngứa” cùng “phấn cười”, trong lòng lập tức chấn động, sắc mặt trắng bệch một mảnh, nhớ lại thảm trạng mình bị phấn ngứa tra tấn đến sống không được chết cũng không xong kia…
Hắn xông lên trước, nắm chặt lấy cổ tay Liễu Hiếu.
“Liễu Hiếu a Liễu Hiếu, Tiểu Phúc ta tự nhận đối xử với ngươi không tệ, còn nữa, còn có… còn có chưởng quầy, Trình Tân, A Nhân, bọn họ không phải cũng rất tốt với ngươi sao, ngươi làm sao có thể… làm sao có thể…” Hai mắt Tiểu Phúc ứa lệ, lời lẽ thấm thía nói: “Ngươi làm sao có thể bỏ đá xuống giếng vào loại thời điểm này chứ.”
“Tiểu Phúc, ngươi đừng nói lung tung, gì mà bỏ đá xuống giếng chứ, ta chỉ là muốn giúp mấy người các ngươi một tay mà thôi.” Lòng tốt bị coi là lòng muông dạ thú, Liếu Hiếu bất mãn, trừng Tiểu Phúc một cái.
“Là muốn giúp chúng ta một tay?” Tiểu Phúc chớp mắt, nhìn nhìn Liễu Hiếu, lại nhìn nhìn hai bao thuốc bột trong tay hắn, thật dè dặt tràn ngập hi vọng thử hỏi: “Có phải thuốc này tát ra ngoài sẽ chỉ có mấy tên toàn thân ăn mặc tối như mực, trên mặt còn bịt miếng vải đen mới có thể trúng chiêu? Chúng ta sẽ không sao cả, có thể nhân cơ hội nhặt được tiện nghi?”
“Chuyện đó làm sao có thể?” Liễu Hiếu lắc đầu.
“Vậy mà ngươi còn định tát?” Tiểu Phúc kinh ngạc, “Khiến chúng ta cũng trúng chiêu giống bọn họ, như vậy cũng gọi là giúp chúng ta một tay?”
“Ngươi không biết rồi.” Liễu Hiếu kêu Tiểu Phúc đưa tai lại gần, nói với hắn: “Mấy người các ngươi lần trước đều đã trúng phấn cười cùng phấn ngứa, nếu trúng lại lần nữa, triệu chứng khi phát tác sẽ tương đối nhẹ nhàng, tốt hơn bọn hắn rất nhiều. Mấy người các ngươi khẽ cắn răng, nhịn xuống đừng gãi loạn cũng đừng cười, nhanh chóng nhân cơ hội xử lí bọn họ. Sau đó ta lại đưa thuốc giải cho các ngươi không phải là được rồi sao.”
“Liễu Hiếu, đừng mà, chúng ta không có ngươi giúp một tay cũng được.” Tiểu Phúc nghe hắn nói xong thiếu chút nữa khóc ra, quay đầu hét lớn với đám người đang chiến thành một cục kia: “Mọi người nhanh lên đi, Liễu Hiếu sợ chúng ta đánh không lại người ta, đang định tát phấn ngứa cùng phấn cười giúp chúng ta một tay kìa.”
Nghe lời Tiểu Phúc nói, mọi người trong Trân Vị Trai ngẩn ra, ngay sau đó đều mang vẻ mặt cực kì sợ hãi, tiếp theo cả đám đều như ăn tiên đan diệu dược đột nhiên dũng mãnh vô biên, tinh thần đại chấn, ra chiêu cũng phải nhanh hơn trước đó hơn gấp ba lần.
A Nhân còn nghiêng đầu sang hô to với Liễu Hiếu, “Liễu Hiếu a, không cần đâu, ngươi thấy chúng ta giống như không lợi hại bằng bọn họ, kì thực đó là do chúng ta còn chưa dùng hết toàn lực, chúng ta chơi đùa với bọn họ đấy.”
“Đúng rồi, đúng rồi, chúng ta kì thực là đang chơi đùa với bọn họ đấy.” Mấy người còn lại trăm miệng một lời, để chứng minh lời nói của mình không phải là giả, mọi người đồng thời dùng hết sức lực thi triển hết tất cả những chiêu số lợi hại nhất, thần kì nhất, tuyệt học nhất, ti bỉ nhất, vô sỉ nhất, hạ lưu nhất, không biết xấu hổ nhất đời mình, không hề giấu diếm ra ngoài.
“Là như vậy sao?” Liễu Hiếu nhìn đám người áo đen che mặt ngay từ đầu là đánh ngang tay với mọi người trong Trân Vị Trai, đến bây giờ cơ hồ là bị mọi người trong Trân Vị Trái đánh đến chỉ thủ chứ không công, không khỏi có chút thất vọng nói: “Thật đáng tiếc, vốn đang định hỗ trợ cơ.”
Mồ hôi lạnh trên trán Tiểu Phúc ứa ra, thầm nghĩ trong lòng: “May mà ta nhìn thấy, nếu không mọi người vốn đang định nương tay một chút để còn đùa giỡn mấy tên che mặt kia, kết quả lại bị phấn cười cùng phấn ngứa của Liễu Hiếu đánh ngã, như vậy thì đúng là quá oan uổng.”
Tiểu Phúc lau mồ hôi lạnh trên đầu, nhìn sang mấy tên áo đen thiếu chút nữa hại hắn rơi vào địa ngục phấn ngứa kia, lập tức lửa giận bốc lên, cắn răng một cái, nắm chặt quyền vọt vào đám người đang loạn chiến
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
54 chương
120 chương
62 chương