Nam soa nữ thác
Chương 73
Ngọc Nghê nhìn cảnh lộn xộn trước mắt, lại một chút cũng không có vẻ sốt ruột, trên mặt ngược lại còn có ý cười: “Quả thực là rất mạnh, tin tình báo ta nhận được không sai, Trân Vị Trai này quả nhiên ngọa hổ tàng long, người người đều là cao thủ.” Nàng mỉm cười nhìn hài tử kia một cái, “Tiểu thiếu gia, một nhóm cao thủ như vậy, hẳn là có thể giết chết ngươi chứ. Có lẽ cuối cùng ta cũng có thể giải thích được với giáo chủ. Dù sao, ngài cũng là ấu tử mà giáo chủ thương yêu nhất, cách ngươi chết đi như thê nào cũng phải làm lão nhân gia hắn không sinh nghi mới được a.”
Ngọc Nghê vừa nói, vừa lấy ra một ống tiêu bằng trúc nhỏ xíu, đưa đến bên miệng thổi một cái.
Ống tiêu phát ra âm thanh nhỏ đến gần như làm người ta khó có thể nhận ra.
Theo sau tiếng tiêu gần như không nghe thấy được này, mấy bóng đen từ đằng xa phi tới với tốc độ cực nhanh.
Gần như chỉ trong chớp mắp, bảy người áo đen che mặt vô thanh vô tức xuất hiện ngoài cửa Trân Vị Trai.
Liễu Hiếu vừa nhìn thấy bảy người này, trong lòng hơi trầm xuống.
Mặc dù võ công hắn thuộc dạng vô cùng bình thường, nhưng từ nhỏ lớn lên trong võ lâm thế gia, kiến thức là vẫn phải có.
Thân pháp vừa rồi mà bảy người này sử dụng vô cùng quỷ dị.
Tốc độ lướt đi cực nhanh, khi đến trước cửa Trân Vị Trai lại một chút cũng không thu thế, cơ thể lại có thể đột nhiên dừng lại rơi xuống đất. Hơn nữa khi chạm đất, lại giống như lá chạm mặt hồ, lặng yên không một tiếng động.
Chỉ bằng vào điểm này, Liễu Hiếu có thể kết luận, bảy người này không dễ đối phó.
Huống chi, cho dù là bây giờ, bọn họ rõ ràng đã đứng ở ngoài cửa Trân Vị Trai, khoảng cách gần như vậy, Liễu Hiếu lại gần như không nghe thấy được tiếng hít thở của bọn họ.
Bảy người này lẳng lặng đứng ngoài cửa Trân Vị Trai.
Không có bất kì động tác gì, chỉ lẳng lặng đứng như vậy, ánh mắt lạnh như băng.
Nhưng chỉ như thế, Liễu Hiếu đã có thể cảm giác được sát khí sắc bén phát ra từ trên người bọn họ.
Ngọc Nghê lạnh lùng mở miệng: “Động thủ, một người không chừa.”
Người áo đen che mặt đứng ở giữa giương mắt lạnh lùng nhìn Ngọc Nghê một cái, lập tức giơ tay lên, vẫy một vẫy.
Vừa thấy hắn vẫy tay, tay sáu người áo đen che mặt còn lại khẽ nhúc nhích, sáu thanh trường kiếm giống nhau như đúc, hàn quang bắn ra bốn phía xuất hiện trong tay bọn họ.
Chưởng quầy thấy vậy, cũng thầm nghĩ một tiếng không ổn. Hai tay bốc ra một nắm lớn bạc vụn cùng tiền đồng từ trong hộc bàn, hung hăng tát ra ngoài cửa Trân Vị Trai.
Hai vốc lớn bạc vụn cùng tiền đồng từ trong tay chưởng quầy tát ra ngoài giống như một tấm lưới cực lớn ánh lên tia sáng của kim loại, chụp thẳng xuống đầu bảy người áo đen che mặt ở ngoài cửa.
Thủ pháp mà lão chưởng quầy sử dụng cũng cực kì xảo diệu, đám bạc vụn cùng tiền đồng bay ra ngoài không chỉ có tốc độ cực nhanh, lực đạo cực lớn, còn có mấy cái nhẹ nhàng va chạm giữa không trung, đột nhiên thay đổi quỹ đạo ban đầu, bay theo góc độ cùng phương hướng cực kì quỷ dị mà người ta hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được.
Đây gần như là một thủ pháp hoàn mĩ, bạc vụn cùng tiền đồng bay thẳng về phía các đại huyệt trên toàn thân bảy người áo đen che mặt kia.
Lão chưởng quầy rất tin chưởng, mặc cho bảy người áo đen kia dùng phương pháp gì để tránh né, cũng tránh không thoát cái võng khổng lồ làm từ tiền của hắn. Bởi vì ngay cả đường lui của bọn họ hắn cũng đã tính tốt, bao kín.
Bảy người áo đen che mặt kia lại không hề cử động, căn bản là không có ý tránh đi.
Mắt thấy tấm lưới cực lớn kia sắp phủ lên bảy người này từ đầu đến chân, lại thấy dưới chân sáu người áo đen đã rút kiếm ra kia khẽ nhúc nhích, đứng thành một trận hình kì lạ. Sau đó, Liễu Hiếu chỉ nhìn thấy trước mắt có mấy tia kiếm quang lóe lên, bạc vụn cùng tiền đồng rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh leng keng.
Âm thanh còn chưa ngừng, chỉ thấy thân thể sáu người áo đen che mặt khẽ động, đã bước vào trong Trân Vị Trai.
Vẻ mặt chưởng quầy căng thẳng, hô lên với mọi người: “Đừng đùa giỡn nữa, cẩn thận một chút, một đám này có thể khó đối phó rồi đây.”
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, cuối cùng cũng có chút nghiêm túc.
Nhìn nhau vài lần, lại liếc mắt với nhau mấy cái.
Tiểu Phúc đột nhiên quay đầu, trầm mặt, lao về phía mấy tên áo đen còn lại, lại không dùng bất kì chiêu thức chỉ hoa lệ xinh đẹp mà không thực dụng nào. Chỉ mấy quyền mấy cước cộng thêm mấy băng ghế mấy cái bàn, đã đánh mấy người áo đen còn sót lại không nhiều lắm đến hai mắt trắng dã, choáng váng bất tỉnh, nằm trên mặt đất hấp hối, không còn có thể gây trở ngại.
Trong khi Tiểu Phúc xoay người lại, những người khác cũng không nhàn rỗi, vô cùng ăn ý cùng vâng theo tín niệm cực kì cường đại “Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương”* hình thành dưới bóng ma của Tiếu Tiếu Tề, đồng loạt lao lên, chuẩn bị triển khai cuộc quần ẩu không hề nương tay với sáu người áo đen che mặt kia. (*ra tay trước được lợi, ra tay sau thiệt thòi)
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
54 chương
120 chương
62 chương