Ninh Tiểu Mộng khiêng Liễu Tiếu trên vai, Tạ Nhiên khiêng Liễu Hiếu trên vai, hai người phi như bay trong rừng cây. Chạy ra khỏi rừng cây là một bãi cỏ xanh cùng một hồ nước trong veo. Dưới ánh trăng mờ nhạt, mặt hồ gợn ánh bạc. Bên hồ dừng một chiếc xe ngựa. Ninh Tiểu Mộng cùng Tạ Nhiên đặt hai người trên vai xuống bãi cỏ. Liễu Tiếu không có tâm tình đi thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, nàng nhìn nhìn, như thế nào lại cảm thấy cảnh sắc trước mắt thật quen thuộc, hơn nữa không biết vì sao trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện dự cảm không được tốt cho lắm. “Các ngươi đã trở lại.” Một giọng nói quen thuộc, trong giọng nói mang một chút kích động, mang một chút vui mừng, mang một chút thân thiết, mang một chút nghẹn ngào, mang một chút chần chừ không rõ. Giọng nói này này truyền vào tai Liễu Tiếu nghe chân thành thắm thiết đến vậy, nhưng không biết vì sao, trong lòng Liễu Tiếu chẳng những một chút cũng không cảm động, còn bỗng nhiên hận đến ngứa răng. Chủ nhân của giọng nói kia đi đến bên người nàng, đột nhiên bắt đầu dùng sức lay nàng cùng Liễu Hiếu. “Các ngươi làm sao vậy? Hai người các ngươi đây là làm sao vậy?” Dùng sức lay, lại dùng sức lắc. Liễu Tiếu bị người này lay mạnh đến choáng váng, hoa mắt, đầu ong ong lên. Liễu Tiếu ở trong lòng kêu khổ không ngừng, bất quá thân thể lại không thể cử động, miệng không thể nói, chỉ có thể cầu ông trời nhanh làm cho người này dừng tay lại. Người nọ lay lay, phỏng chừng đã lay đã ghiền, cuối cùng cũng dừng tay, cúi người xuống nhìn Liễu Tiếu. Khuôn mặt già nua đột nhiên phóng đại trước mắt Liễu Tiếu. Con ngươi Liễu Tiếu đột nhiên co rút lại. Hóa ra là hắn!!! Khó trách nàng cứ cảm thấy phong cảnh nơi này nhìn quen mắt, đây không phải là nơi chia tay với lão nhân chết tiệt chà đạp nàng cùng Liễu Hiếu suốt một đường từ Kỳ môn đến Đường môn sao! Người trước mặt này, không phải là lão nhân chết tiệt đáng đánh kia sao! Liễu Tiếu mắt cũng không nháy một cái, liều mạng, hung ác nhìn chằm chằm người trước mặt. Người nọ đột nhiên ngượng ngùng che mặt, xấu hổ mở miệng: “Tiểu Tiếu Tiếu, người ta biết lâu ngày không gặp ngươi nhất định là thực nhớ thương người ta. Người ta có thể thông cảm ngươi bỗng nhiên nhìn thấy người ta nên vui mừng, nhưng mà, nhưng mà, ngươi cũng đừng nhìn chằm chằm vào người ta chứ, người ta sẽ thẹn thùng.” Nói xong, mở bàn tay đang bụm mặt ra, đá lông nheo với Liễu Tiếu một cái. Liễu Tiếu bị một đống “người ta” liên tiếp của hắn làm đầu óc choáng váng quay mòng mòng, tóc gáy dựng thẳng đứng cả lên, trong bụng cuồn cuộn, liều mạng nhịn xuống mới không nôn ra. Ai ngờ cuối cùng hắn cư nhiên còn dám đá lông nheo một cái, Liễu Tiếu nhắm chặt mắt lại, thực hận mình không thể trợn trắng mắt ngất đi cho xong, không thì tùy tiện tìm khối đậu hũ đâm chết cũng được, dù sao cũng tốt hơn là bị tươi sống ghê tởm chết. Quả nhiên là người không thể so với người nha! Liễu Tiếu nghĩ, nếu đánh cược với Ninh Tiểu Mộng không phải Đường Diêu mà là vị lão bá trước mắt này, đảm bảo hắn sẽ không chỉ không ba lần bốn lượt muốn quịt nợ, e là còn có thể vui vẻ lên sân khấu biểu diễn, hơn nữa không ghê tởm chết tất cả mọi người dưới sân khấu hắn sẽ không chịu xuống. “Tiểu Tiếu Tiếu, sao ngươi không nói chuyện với ta vậy.” Người nọ chọc mạnh lên người Liễu Tiếu mấy cái. Đồ khốn, ngươi muốn chọc thì dùng ngón tay mà chọc đi, sao phải dùng nhánh cây? Còn chọc nhiều cái như vậy nữa! Liễu Tiếu thầm mắng trong lòng. Người nọ vỗ tay một cái, làm vẻ đột nhiên tỉnh ngộ ra: “Đúng rồi, Tiểu Tiếu Tiếu, hóa ra là ngươi trúng độc.” Dùng tay vỗ vỗ ngực, “Không sợ, không sợ, ta giúp ngươi giải độc ngay đây.” Người nọ vừa dứt lời, trong lòng Liễu Tiếu khẽ động — thảm!!! Quả nhiên, người nọ xách Liễu Tiếu lên, dùng sức một cái, ném Liễu Tiếu bay thẳng về phía hồ nước. “Tõm” một cái, Liễu Tiếu đầu cắm xuống dưới chân hướng lên trời thẳng tắp rơi xuống hồ. Theo sát sau đó lại là một tiếng “Tõm”, Liễu Hiếu ngay sau đó đầu cắm xuống dưới chân hướng lên trời bị ném vào hồ. Hai người cứ như vậy chìm thẳng xuống hồ. Trên mặt hồ nổi lên một quả bóng khí… Một lát sau… “Cứu mạng nha! Cứu mạng nha! Ta không biết bơi…” Liễu Tiếu giãy giụa nhô đầu lên khỏi mặt nước, đáng tiếc còn chưa chống đỡ được bao lâu lại chìm xuống. … Lại một lát sau, Liễu Hiếu nhô đầu ra khỏi mặt nước, vừa bơi vừa nhìn quanh bốn phía. Không nhìn thấy Liễu Tiếu, Liễu Hiếu có chút nóng nảy, hỏi ba người vây quanh bờ: “Tiểu Liễu Tử đâu? Tiểu Liễu Tử nhà ta đâu?” “Vừa rồi nàng còn nhô đầu lên, bất quá ngay sau đó lại chìm xuống.” Ninh Tiểu Mộng vươn tay chỉ vào vị trí Liễu Tiếu chìm xuống. “Các ngươi…” Liễu Hiếu tức giận liếc bọn hắn một cái, lặn xuống nước. Nước trong hồ rất trong, Liễu Hiếu rất nhanh tìm được Liễu Tiếu. Liễu Tiếu nín thở, ở trong nước vung tay vung chân loạn xạ giống như con rùa. Bây giờ trong người nàng có nội lực, nín thở một chốc đối với nàng mà nói không là cái gì, bất quá vung như thế nào cũng không lên được mặt nước cũng làm nàng vô cùng bất đắc dĩ. Liễu Hiếu bơi qua, kéo nàng lại, để nàng dựa vào người mình. Liễu Tiếu thực tự giác đưa tay ôm lấy Liễu Hiếu, để hắn mang theo nàng bơi lên mặt nước. Hai người lên bờ, Liễu Tiếu bất chấp toàn thân ướt sũng, chỉ vào kẻ đã ném nàng cùng Liễu Hiếu vào trong nước: “Ngươi cái lão nhân chết tiệt này, trước kia trên đường đưa ta cùng Liễu Hiếu đến Đường môn đã không ngừng hãm hại hai chúng ta, ngươi hại chúng ta còn chưa đủ sao? Bây giờ cư nhiên còn muốn làm ta chết đuối, ngươi, ngươi…” Thù mới hận cũ cùng nảy lên trong lòng Liễu Tiếu, “Ta muốn vì dân trừ hại.” Hai tay Liễu Tiếu tạo thành cái kìm, lao về phía người nọ, mục tiêu — cổ. Người nọ trốn ra sau lưng Ninh Tiểu Mộng, “Ta cũng là vì giải độc cho các ngươi nha.” “Phi! Quỷ mới tin ngươi, muốn giải độc thì cứ nhất định phải ném hai chúng ta xuống nước sao?” Liễu Tiếu không để ý tới hắn, tiếp tục xông tới. Ninh Tiểu Mộng nhìn Liễu Tiếu lao về phía mình, bỗng nhiên thực “thân thiết” mở miệng: “Liễu Tiếu, ta nhớ là trong lòng bàn chân phải của ngươi còn cắm một cây châm, ngươi chạy như vậy không đau chân sao?” “A!!!” Liễu Tiếu bị nàng nhắc đến, bỗng cảm thấy chân phải truyền đến một cơn đau thấu xương, hét thảm ôm chân phải, ngã xuống bãi cỏ. … Liễu Tiếu ngồi dưới đất, tóc tai ẩm ướt, y phục ẩm ướt, cả người từ đầu đến chân đều ẩm ướt, ngay cả ánh mắt cũng không ngoại lệ. “Nhẹ chút, nhẹ chút được không, Tiểu Mộng tỷ tỷ.” Nàng con ngươi ướt át, cầu xin Ninh Tiểu Mộng đang nắm chân phải của nàng. Liễu Hiếu ở bên cạnh khẩn trương nhìn. “Được, được, được, ta sẽ nhẹ chút. Đợi ta đếm đến ba sẽ dùng nội lực nhẹ nhàng bức cây châm trong lòng bàn chân của ngươi ra.” Ninh Tiểu Mộng một bên đáp ứng, một bên bắt đầu đếm, “Một…” “A!!!!!!!!!!!!!” Tiếng hét thảm thiết của Liễu Tiếu vang vọng về phía chân trời. “Châm đã được rút ra, không sao rồi.” Ninh Tiểu Mộng làm như không có chuyện gì xảy ra vỗ vỗ tay, đứng lên. “Ngươi mới đếm đến một, đâu có đếm đến ba…” Liễu Tiếu ủy khuất nhìn nàng. “Dù sao cũng phải rút châm, đếm đến một rồi rút hay đến đến ba mới rút thì có gì khác nhau?” Ninh Tiểu Mộng khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống nàng. “Vậy sao ngươi còn nói với ta là đếm đến ba…” Liễu Tiếu ủy khuất cực kì. “Ta không phải là dỗ ngươi sao.” Ninh Tiểu Mộng đúng lí hợp tình nói. Liễu Tiếu chán nản. … Một cơn gió lạnh thổi qua, Liễu Hiếu toàn thân ướt sũng hắt xì một cái, Liễu Tiếu cũng hắt xì theo. “Hai người các ngươi lại đây sưởi ấm đi.” Tạ Nhiên không biết từ khi nào nhóm một đống lửa ở bên hồ, nướng cá, còn gác một ấm thuốc lên, không biết đang nấu cái gì. “Ân.” Liễu Hiếu kéo tay Liễu Tiếu ngồi xuống bên đống lửa. “Ăn cá đi.” Lão nhân để râu dài cười tươi như hoa cầm hai con cá đưa cho bọn hắn. Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu nghi ngờ nhìn hắn. “Như thế nào không ăn?” Lão nhân kì quái. Hai người đề phòng nhìn hắn. Đồ mà ngươi đưa, chúng ta làm sao dám ăn chứ. “Các ngươi không ăn chẳng lẽ cho là ta hạ độc trong cá?” Lão nhân bàng hoàng. Hai người đồng loạt gật đầu. Đúng vậy, sợ ngươi hạ độc. “Ta một đường đưa các ngươi từ Kỳ môn đến Đường môn, cũng được coi như là sớm chiều ở chung, các ngươi, các ngươi cư nhiên không tin nhân phẩm của ta, cho rằng ta sẽ làm ra chuyện hạ cấp như hạ độc trong cá sao?” Lão nhân bi phẫn. Hai người lại đồng loạt gật đầu. Chính bởi vì đã từng sớm chiều ở chung với ngươi, chúng ta mới có thể khẳng định ngươi chắc chắn sẽ hạ độc trong cá. “Khụ, khụ…” Tạ Nhiên đột nhiên ở một bên ho khan, “Cái kia, Vi Thiện nha, ta cho tới bây giờ cũng không biết rằng ngươi cảm thấy hạ độc là một việc thực hạ cấp.” “Thiếu gia, ngài hiểu lầm rồi, ý ta là hạ độc phải hạ thần không biết quỷ không hay, cũng chính là giống như thiếu gia ngài vậy. Nếu hạ độc trong đồ ăn nước uống lừa người ta ăn, thủ đoạn vụng về như vậy đương nhiên là cực kì hạ cấp.” Lão nhân vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt, nói xong còn thực chân chó (nịnh nọt) cười, nói với Tạ Nhiên: “Thiếu gia, ngài thấy Vi Thiện nói có đúng không?” Tạ Nhiên còn chưa kịp trả lời, Liễu Hiếu đã mở miệng: “Vậy trước kia trên đường đưa chúng ta đến Đường môn ngươi thật đúng là đã làm không ít chuyện hạ cấp.” Nghe Liễu Hiếu nói vậy, trên mặt lão nhân hoàn toàn không có một tia xấu hổ, ngược lại đúng lí hợp tình mở miệng: “Ta đó là thấy năng lực của ngươi có hạn, sợ thủ đoạn hạ độc quá thượng cấp ngươi không giải được, cho nên mới miễn cưỡng hạ trong đồ ăn nước uống. Ta làm vậy hoàn toàn là vì tốt cho ngươi, ta đã hi sinh vì ngươi như vậy rồi, ngươi như thế nào còn không biết ơn?” “Ngươi…” Liễu Hiếu nổi điên, hung ác nghiến răng. “Cái kia, ta có thể hỏi một vấn đề không?” Liễu Tiếu cẩn thận nói chen vào. Nàng nhìn nhìn Tạ Nhiên, hỏi: “Vừa rồi giống như ta nghe thấy ngươi gọi vị lão bá này là ‘Vi Thiện’, ta nghĩ nhất định là ta nghe nhầm rồi. Để xác định, ta có thể thỉnh giáo tôn tính đại danh của vị lão bá này không?” “Ngươi hoàn toàn không nghe nhầm, ta họ Tạ,” Không đợi Tạ Nhiên lên tiếng, lão nhân đã cướp mở miệng. “Tên là ‘Vi Thiện’, ‘Vi’ trong lấy giúp người làm niềm vui, ‘Thiện’ trong thiện lương vô cùng, là trung phó tri kỉ nhất của thiếu gia.” “Khụ, khụ, khụ…” Liễu Tiếu thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình làm sặc chết. “Vi Thiện?! Ngươi cư nhiên có một cái tên như vậy?!” Liễu Hiếu đã không còn lời nào để nói. “Như thế nào?” Tạ Vi Thiện thực bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi có ý kiến với tên của ta sao? Nói cho ngươi biết, cái tên ‘Vi Thiện’ này hợp với người vừa thiện lương vừa mềm lòng như ta đây nhất. Tuy nói là người quá thiện lương quá dịu dàng sẽ rất dễ bị người khác khi dễ, nhưng ta vẫn cảm thấy có một trái tim lương thiện quan trọng hơn…” Tạ Vi Thiện vốn còn định thao thao bất tuyệt nói tiếp, chỉ tiếc Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu đã thực không nể mặt chạy đến bên hồ nôn mửa, đành phải tiếc nuối ngậm miệng lại. Chờ Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu nôn xong, quay lại ngồi xuống bên đống lửa, Ninh Tiểu Mộng lại nói một câu thiếu chút nữa hại hai người đồng thời ngã luôn vào trong đống lửa. Câu nói kia của Ninh Tiểu Mộng vô cùng đơn giản: “Việc thứ nhất đã làm xong, bây giờ các ngươi đi làm việc thứ hai thay ta đi.”