Nam soa nữ thác
Chương 57
“Không đúng!” Liễu Hiếu đột nhiên nhớ ra chuyện gì, “Không đúng nha, Tiểu Liễu Tử đâu có bái Ninh Tiểu Mộng làm sư phụ. Tiểu Liễu Tử lấy được Sưu Hồn Châm cũng đâu có nghĩa là Ninh Tiểu Mộng thắng trong cuộc cá cược với Đường Diêu đâu.”
Tạ Nhiên gật gật đầu, “Ngươi nói đúng rồi. Bất quá Liễu Tiếu có bái nương tử làm sư phụ hay không không quan trọng, chỉ cần Đường bá bá cùng người của Đường môn không biết Liễu Tiếu không phải đồ đệ của nương tử là được rồi.”
“Chẳng lẽ Ninh Tiểu Mộng không sợ ta cùng Tiểu Liễu Tử nói với bọn họ rằng, Ninh Tiểu Mộng không phải là sư phụ của Liễu Tiếu?” Liễu Tiếu nghi hoặc hỏi.
“Đương nhiên là sợ.” Tạ Nhiên nhìn hắn, “Nếu không thì sao nương tử lại kêu ta đến đây theo dõi các ngươi chứ.”
Hóa ra tên này là gian tế Ninh Tiểu Mộng phái tới!
Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu nắm tay nhau, ngồi lùi về sau mấy bước, đề phòng nhìn Tạ Nhiên.
“Đừng sợ.” Tạ Nhiên bày ra vẻ mặt tươi cười mà hắn tự nhận là vô cùng lương thiện, “Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không làm gì các ngươi.”
Hù dọa tiểu hài tử là người xấu!
Hai người tiếp tục đồng loạt lùi lại mấy bước.
Bên kia, Đường Diêu đang quấn quýt lấy Ninh Tiểu Mộng, cố gắng cò kè mặc cả.
“Tiểu Mộng nha, luận bối phận, ta là huynh đệ kết nghĩa của sư phụ ngươi, luận tuổi, ta đã có thể làm cha ngươi. Ngươi coi như tôn lão kính hiền, tha cho Đường bá bá lần này đi.” Đường Diêu cố gắng nặn ra một nụ cười lấy lòng.
Ninh Tiểu Mộng dịu dàng cười, “Tướng công, lấy tất cả lại đây cho ta.”
Tạ Nhiên nghe được nương tử yêu dấu gọi, đứng dậy định phi qua, nghĩ nghĩ, lại quay đầu lại, nói với Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu: “Cứ để hai người các ngươi ở đây như thế này, ta thấy thực sự có chút lo lắng, thế này đi, các ngươi vẫn là nghỉ ngơi một lát trước đi.” Nói xong, Liễu Tiếu còn chưa thấy được động tác của hắn đã thấy toàn thân mình đột nhiên không còn sức lực, cùng Liễu Hiếu đồng thời tê liệt ngã xuống đất. Muốn nói gì đó với Liễu Hiếu, lại phát hiện cổ họng mình tắc nghẹn, một chữ cũng không nói nên lời.
Nhìn bộ dạng nhìn chằm chằm theo bóng lưng Tạ Nhiên hung ác nghiến răng nghiến lợi của Liễu Hiếu, Liễu Tiếu đột nhiên nhớ ra, kì thực Liễu Hiếu cũng rất là thù dai…
Nàng nhìn theo bóng lưng Tạ Nhiên, thầm thở dài trong lòng.
Tạ Nhiên, Tạ Nhiên, ngươi trăm ngàn lần phải nhớ là đừng dạy Liễu Hiếu thành quá lợi hại, nếu không đến lúc đó chỉ sợ ngươi có muốn khóc cũng không kịp rồi.
Tạ Nhiên đi đến bên cạnh Ninh Tiểu Mộng, đưa tay vào trong ngực, lấy ra một xấp giấy dày, nhìn sơ qua có khoảng hai mươi mấy tờ.
Đường Diêu nhìn, đầu bắt đầu đau lên, “Ta nói này Tiểu Mộng nha đầu, ngươi lấy đâu ra mà nhiều quá vậy.”
“Đường bá bá, ngài không nhớ sao?” Tạ Nhiên đồng tình nhìn hắn, “Ngày hôm đó một lúc sau ngài thực sự uống say, Tiểu Mộng kêu ngài làm gì ngài liền làm đó. Kêu ngài biết ngài liền viết, kêu ngài đóng con dấu của môn chủ lên ngài liền đóng, kêu ngài ấn dấu vân tay lên ngài liền ấn. Viết chừng ba mươi phần.”
Đường Diêu thực muốn rơi lệ, uống rượu hỏng việc, quả nhiên là uống rượu hỏng việc nha!!!
“Đường bá bá, nếu ngài muốn quịt nợ, kì thực cũng không phải là không thể.” Ninh Tiểu Mộng vươn tay cầm lấy xấp giấy trong tay Tạ Nhiên.
Đường Diêu vẻ mặt vui mừng, nhưng câu nói tiếp theo của Ninh Tiểu Mộng lại một cước đá hắn xuống vực sâu.
“Dù sao ngài cũng là trưởng bối, ta không thể bức ngài. Không bằng cuộc đánh cược này coi như hết, ta mang xấp giấy này đến võ lâm đại hội lần sau, phỏng chừng lấy danh vọng của Đường bá bá ngài, hẳn là có thể bán được giá tốt.”
“Trăm ngàn lần đừng a!!!”
Đường Diêu còn chưa kịp mở miệng, Đường Lượng đứng bên cạnh đã thốt ra.
“Ninh tiền bối, ngài yên tâm, gia gia hắn làm sao có thể quịt nợ được chứ.” Đường Lượng quay đầu qua, nói với gã sai vặt áo xanh luôn đi theo sau hắn, “Tiểu Thiên, lập tức đến dược khố lấy một cây nhân sâm ngàn năm cùng một cây thủ ô ngàn năm lại đây. Trên đường đi nhớ tiện thể thông tri các đệ tử Đường môn đến đây tập hợp.”
“Vâng.” Gã sai vặt áo xanh đáp một tiếng, đang chuẩn bị bước đi, lại bị Đường Diêu ngăn lại.
“Tiểu Thiên, ngươi đứng lại đó cho ta, không được đi.” Đường Diêu nói xong, kéo Đường Lượng sang một bên.
“Tiểu Lượng, ngươi đây là ý gì?” Đường Diêu trừng mắt nhìn hắn.
“Gia gia, ta là hoàn toàn vì thể diện của Đường môn chúng ta nha.” Đường Lượng vẻ mặt thành khẩn, “Gia gia, ngài ngẫm lại mà xem, nếu thứ đó mà rơi vào tay giang hồ thì hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào. Làm người ta biết gia gia ngài quịt nợ là chuyện nhỏ, làm người ta biết gia gia quịt nợ cái gì mới là phiền toái. Nếu để cho người ta biết môn chủ Đường môn cư nhiên lại đánh cược với người khác chuyện như vậy, e là sẽ làm người ta nghĩ rằng…” Đường Lượng nói đến đây, muốn nói lại thôi ngậm miệng lại.
“Nghĩ rằng cái gì?” Đường Diêu vội vàng truy vấn.
“E là sẽ làm người ta nghĩ rằng môn chủ đương nhiệm của Đường môn, cũng chính là gia gia ngài, kì thực là đồ ngốc.” Giọng Đường Lượng càng lúc càng nhỏ, nhưng Đường Diêu vẫn nghe được rõ ràng.
“Cái gì? Ngươi cư nhiên dám nói ta là đồ ngốc!” Ngọn lửa tức giận của Đường Diêu bùng cháy dữ dội.
“Không phải ta nói gia gia ngài là đồ ngốc, mà là ta sợ người khác sẽ nghĩ như vậy.” Vẻ mặt Đường Lượng cực kì vô tội. “Gia gia, dù sao ngài cũng phải mất mặt, so sánh với mất mặt ở ngoài Đường môn, còn không bằng cứ để nó mất trong Đường môn. Gia gia ngài yên tâm, động tác mà ngài phải làm, vẻ mặt mặc dù buồn nôn chút, mất mặt chút, đáng sợ chút, nhưng đối với các đệ tử Đường môn hằng ngày làm bạn với độc như chúng ta, sức chịu đựng hẳn là rất mạnh. Đến lúc đó dậm chân một cái, cắn răng một cái, thật sự không nhịn được thì tự đánh mình ngất xỉu, nhất định có thể chống đỡ được.” Đường Lượng quay đầu lại, lập tức vẻ mặt sung sướng, sau đó nói thêm một câu với gã sai vặt của mình: “Tiểu Thiên, khi đến dược khố ngươi nhớ tiện thể lấy một ít thuốc chống nôn lại đây, đến lúc đó phát cho mỗi người một phần. Đúng rồi, còn nữa, ngươi lại kêu phòng bếp chuyển mấy bình rượu đến, người nào nhát gan thì uống trước một bát để tăng thêm can đảm.”
Đường Diêu xoay Đường Lượng lại, hạ giọng xuống, hung tợn nói: “Tiểu Lượng, ta biết ngay là ngươi vẫn còn ghi hận ta.”
Đường Lượng bày ra vẻ mặt mê mang, “Gia gia, ngài khi nào thì làm chuyện gì khiến ta ghi hận?”
“Ngươi bớt giả ngu cho ta! Ngươi không phải là vì vị trí môn chủ kế nhiệm rơi vào tay ngươi nên ngươi vẫn canh cánh trong lòng sao.” Đường Diêu trừng hắn một cái, “Rõ ràng là tay ngươi xui, rút trúng thăm môn chủ, làm sao có thể trách gia gia được chứ.”
“Gia gia, ngài nói vậy là không đúng rồi.” Đường Lượng vẻ mặt căm giận bất bình, “Từ trước đến giờ, vị trí môn chủ không phải luôn do chơi bài cửu quyết định sao? Mệt ta vì sợ chơi bài thua, bị buộc tiếp nhận vị trí môn chủ Đường môn, từ năm tuổi đã bắt đầu khổ luyện kĩ năng đánh bài. Nhưng kết quả thì sao? Gia gia ngài cư nhiên đổi bài cửu thành rút thăm. Đổi thành rút thăm còn chưa tính, cư nhiên còn không nói trước cho ta biết. Ta ở bên ngoài làm việc xong, phong trần mệt mỏi chạy về Đường môn, nghênh diện là một thùng thăm lớn, đáng thương thay cho ta không biết gì cả, thuận tay bốc một lá, cư nhiên lại trở thành môn chủ kế nhiệm của Đường môn.” Đường Lượng oán niệm đầy mình, nhìn kĩ, dường như còn có thể thấy được lốm đốm ma trơi.
“Tiểu Lượng, mọi việc đều phải suy nghĩ tích cực chút, không phải chỉ là làm môn chủ thôi sao? Có gì không tốt chứ, Đường môn từ trên xuống dưới mấy ngàn người đều nghe lời ngươi, thật oai phong nha. Hơn nữa, cũng đâu phải là bắt ngươi làm môn chủ cả đời, dù sao mỗi mười năm sẽ tuyển lại một lần, ngươi nhịn một chút rồi cũng sẽ trôi qua.” Đường Diêu khuyên bảo hắn.
Đường Lượng không nói lời nào.
“Tiểu Lượng, ta biết đột nhiên đổi thành rút thăm là ta không đúng, nhưng ngươi cũng phải suy nghĩ cho gia gia một chút nha. Trong Đường môn nếu so về thảm, còn có ai thảm hơn ta, cư nhiên làm môn chủ bốn nhiệm kì liền. Một nhiệm kì là mười năm, bốn nhiệm kì là suốt buốn mươi năm ròng. Ta từ năm hai mươi ba tuổi bắt đầu làm môn chủ, đến bây giờ, đã hơn sáu mươi tuổi, vẫn còn đang làm môn chủ.” Nói đến đây, Đường Diêu nhịn không được nhỏ xuống một hàng lệ chua xót. “Ngươi nhìn xem, sư phụ của Tiểu Mộng cùng tuổi với ta, nhưng hai mươi mấy năm trước hắn đã sớm truyền vị trí chưởng môn Kỳ môn cho Tiểu Mộng, bản thân mình đi dạo chơi khắp nơi. Ngươi cũng biết, gia gia đánh bài vô cùng xui xẻo, gần như chẳng thắng được lần nào, nếu không đổi, ta sợ là sẽ vẫn phải làm môn chủ cho đến chết…”
“Công tử, môn chủ gia gia thật đáng thương, hay là ngài tha thứ cho cho ngài ấy đi.” Tiểu Thiên đứng một bên nghe vậy, thực đồng tình với Đường Diêu, nhịn không được cầu tình cho hắn.
“Ai, quên đi.” Đường Lượng ngẫm lại, gia gia hắn cũng quả thực là đủ đáng thương, quên đi, không chấp nhặt với hắn.
“Tiểu Lượng, ngươi không giận gia gia?” Đường Diêu dò xét hỏi.
“Không — –“ Đường Lượng kéo dài giọng, không quá tình nguyện trả lời.
“Tốt lắm, ngươi nhanh đi cầu tình giúp ta đi.” Đường Diêu lập tức thuận cột mà leo, đẩy Đường Lượng đến trước mặt Ninh Tiểu Mộng.
Đường Lượng bất đắc dĩ, vái chào Ninh Tiểu Mộng một cái, mở miệng cầu tình cho Đường Diêu. “Ninh tiền bối, gia gia của ta vừa có rượu vào là nói năng không biết chừng mực. Đại nhân không chấp nhặt với kẻ tiểu nhân, những lời mà hắn mạo phạm ngài, xin ngài đừng để trong lòng. Điều thứ nhất của ước định chúng ta không có gì dị nghị, bất quá điều thứ hai kia có thể dùng nhân sâm trăm năm, thủ ô trăm năm cùng cỏ linh chi trăm năm mỗi thứ năm phần thay thế không?”
Ninh Tiểu Mộng trầm ngâm một lúc, ngoài mặt thì ung dung thản nhiên, trong lòng lại đang cười trộm.
Đường Diêu dù sao cũng là hảo hữu chí giao của sư phụ nàng, tuy luôn thích nhất là trêu chọc khi dễ nàng, nhưng đối xử với nàng lại thực không tệ. Nếu hắn thực sự cứng rắn quịt nợ, nàng cũng sẽ không thực sự đi tung mấy tờ giấy chứng từ kia ra, nhiều nhất cũng chỉ đi tìm sư phụ cáo trạng, làm hắn không ngóc đầu lên được ở trước mặt sư phụ mà thôi. Lại không ngờ rằng Đường Lượng cư nhiên nguyện ý lấy ra nhân sâm trăm năm, thủ ô trăm năm cùng cỏ linh chi trăm năm mỗi thứ năm phần làm cái giá để đổi lấy điều thứ hai trong ước định. Nhân sâm, thủ ô, cỏ linh chi trăm năm tuy rằng không phải là vô cùng hiếm có, nhưng cũng không dễ tìm.
Ninh Tiểu Mộng nháy mắt với Tạ Nhiên một cái, Tạ Nhiên ngầm hiểu, lập tức mở miệng cầu tình cho Đường Diêu: “Nương tử, Đường bá bá dù sao cũng là trưởng bối, nàng cho hắn một cái mặt mũi đi.”
Đường Diêu tha thiết mong chờ nhìn Ninh Tiểu Mộng.
Ninh Tiểu Mộng khẽ thở dài một hơi, “Ai, nếu tướng công ngươi đã nói vậy, thì coi như hết.”
Đường Diêu mừng rỡ trong lòng, “Tiểu Thiên, lập tức đến hiệu thuốc mang đồ tới đây.”
Tiểu Thiên đáp một tiếng, xoay người chạy ra.
Nguy cơ được giải trừ, Đường Diêu bước đến cạnh Ninh Tiểu Mộng, chỉ chỉ Liễu Tiếu đang nằm trên đất, nói: “Tiểu Mộng nha đầu nha, đồ đệ này của ngươi làm nhục Điềm Điềm, vốn ta định giết hắn, bất quá nếu là đồ đệ của ngươi thì chỉ cần hắn chịu thú tôn nữ của ta, ta sẽ không so đo.”
Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu vừa nghe vậy, trợn mắt, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Mộng. Sợ nàng vì trả thù mà giấu giếm chuyện Liễu Tiếu thực ra là nữ, nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, đáp ứng hôn sự với Đường Điềm.
“Đường bá bá, chuyện này ngài hiểu lầm rồi, Liễu Tiếu tuyệt không làm ra chuyện bôi nhọ Điềm Điềm.” Ninh Tiểu Mộng nói với Đường Diêu.
Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu cảm động, hóa ra là bọn họ vẫn luôn hiểu lầm, kì thực Ninh Tiểu Mộng vẫn rất thiện lương.
Liễu Tiếu gào thét trong lòng, mau, mau giải thích giúp ta, nói cho hắn thực ra ta là nữ, như vậy chuyện gì cũng sẽ không có.
Không ngờ, Ninh Tiểu Mộng lại bước đến, chỉ vào Liễu Hiếu nằm trên đất nói với Đường Diêu, “Ngài xem, tiểu mỹ nhân đang nằm trên đất này chính là tức phụ chưa qua cửa của Liễu Tiếu. Có một vị hôn thê xinh đẹp như vậy, Liễu Tiếu làm sao có thể ra tay với Điềm Điềm nhà ngài được.” Nàng đưa lưng về phía Đường Diêu, nở nụ cười xảo trá với Liễu Tiếu cùng Liễu Hiếu đang nằm trên mặt đất.
Lòng hai người chìm xuống, đổi trắng thay đen, bảo nữ là nam, nói nam là nữ, không có ý tốt.
Đường Diêu vừa nghe vậy quả nhiên tức giận, “Tiểu Mộng ngươi có ý gì, dung mạo của Điềm Điềm nhà ta rất kém cỏi sao? Đồ đệ này của ngươi ta giữ lại, chờ hắn bái đường với Điềm Điềm xong ngươi lại đến thăm hắn đi.”
Đừng mà! Liễu Tiếu ở trong lòng lo lắng, không ngừng mở miệng nhưng lại một chữ cũng không thốt ra lời.
Thấy môi Liễu Tiếu không ngừng mấp máy, Ninh Tiểu Mộng làm bộ nghi hoặc ngồi xổm xuống trước mặt nàng. “Liễu Tiếu, ngươi muốn nói gì với vi sư?” Làm bộ làm tịch kề sát đầu vào miệng Liễu Tiếu, sau đó đứng lên, vẻ mặt tiếc nuối nói với Đường Diêu: “Liễu Tiếu nói, thà chết cũng không thú Đường Điềm làm thê tử.” Vươn tay ra, “Nếu Liễu Tiếu đã nói vậy thì ta cũng chỉ có thể mang Liễu Tiếu đi thôi.”
“Không được, nếu ngươi mang Liễu Tiếu đi rồi, Điềm Điềm nhà ta phải làm sao bây giờ?” Đường Diêu vội vàng kéo nàng lại.
“Thế này đi, Liễu Tiếu sớm muộn gì cũng phải quay về Thanh Phong học viện, ngươi cũng đưa Đường Điềm đến Thanh Phong học viện đi, hai người ở chung lâu có lẽ sẽ lâu ngày sinh tình cũng nên.”
Liễu Tiếu rưng rưng nhìn Ninh Tiểu Mộng, đưa Đường Điềm đến Thanh Phong học viện, Ninh Tiểu Mộng là rắp tâm không cho nàng sống yên ổn. Tha thiết mong chờ nhìn Đường Diêu, trông mong hắn sẽ cự tuyệt.
Không ngờ đến Đường Diêu cư nhiên lại không hề nghĩ ngợi đáp ứng.
“Được, cứ làm theo ngươi nói.”
Cảnh vật trước mặt Liễu Tiếu biến thành màu đen.
Ô, tim Ninh Tiểu Mộng là màu đen, đen còn hơn cả than đen nữa.
Tiểu Thiên đã cầm một cái khay bạc trở về, cung kính giao những thứ trên khay cho Tạ Nhiên.
Tạ Nhiên thu vào trong ngực, đi đến bên cạnh Đường Diêu cùng Ninh Tiểu Mộng, hành lễ với Đường Diêu một cái: “Đường bá bá, sắc trời không còn sớm, chúng ta còn phải lên đường, sẽ không ở lại lâu. Lúc này xin cáo từ.”
Ninh Tiểu Mộng cũng cúi người với Đường Diêu, “Đường bá bá, chúng ta đi đây. Xem ra đối với vị trí môn chủ Đường môn, ngài cuối cùng cũng không phải chịu khổ nữa. Như vậy cũng rất tốt, ngài có thể đi ngao du tứ phương cùng với sư phụ ta.”
“A, a, sắp rồi, sắp rồi, còn có non nửa năm, vị trí môn chủ Đường môn này liền có thể giao cho Tiểu Lượng… Hắc… Hắc hắc…” Đường Diêu đang nói vui vẻ, bỗng nhìn thấy sắc mặt của Đường Lượng đứng bên cạnh, lập tức ngậm miệng. “Các ngươi đi thong thả, ta sẽ không tiễn.”
Ninh Tiểu Mộng cùng Tạ Nhiên mỗi người khiêng một người trên vai, nhảy lên, tung người mấy cái đã không thấy bóng dáng.
Bên kia Đường Điềm rên lên một tiếng, mở mắt ra, từ từ ngồi dậy.
Đường Diêu vừa thấy nàng tỉnh lập tức bước qua. “Điềm Điềm, bây giờ ngươi đi thu dọn hành lí ngay lập tức, đợi lát nữa phái người đưa ngươi đến Thanh Phong học viện.”
Đường Điềm ngẩn ngơ, gia gia cư nhiên đồng ý cho nàng rời khỏi Đường môn?
“Ngươi đến đó tìm cách thu tiểu tử tên Liễu Tiếu kia vào trong tay, chỉ cần ngươi gả cho hắn, sau này ngươi muốn làm gì gia gia cũng sẽ không quản ngươi.” Dù sao tư chất của tiểu tử kia cực tốt, còn là ái đồ của Ninh Tiểu Mộng, trong tương lai nhất định sẽ có thành tựu lớn, Điềm Điềm cứ để hắn đi quan tâm là được.
Đường Điềm không ngờ mình chỉ hôn mê bất tỉnh một phen, tỉnh lại cư nhiên lại nghe được tin tức tốt như vậy, vừa mừng vừa sợ đến suýt thì lại hôn mê tiếp.
“Gia gia, ngài yên tâm, tiểu tử họ Liễu kia trốn không thoát được khỏi lòng bàn tay của ta, sớm muộn gì cũng sẽ là người của ta.” Để phòng ngừa gia gia thay đổi chủ ý, Đường Điềm vội vàng vỗ ngực mạnh miệng nói.
“Tốt lắm, bây giờ ngươi lại đây với gia gia, gia gia tranh thủ dạy cho ngươi mấy chiêu.”
“Vâng.”
…
“Gia gia, ngài đừng chạy nha, ngài muốn đưa Điềm Điềm đến Thanh Phong học viện, vậy đại hội luận võ chọn rể của chúng ta phải làm sao bây giờ?” Nhìn bóng hai người càng chạy càng xa, Đường Lượng nóng nảy.
Đường Diêu vẫy vẫy tay, cũng không quay đầu lại. “Tiểu Lượng nha, việc này chính ngươi xem rồi làm đi, dù sao qua mấy tháng nữa Đường môn cũng sẽ là của ngươi.” Kéo Đường Điềm, nhanh như chớp chạy đi, người đã không thấy bóng dáng.
Đường Lượng xanh mặt, hỏi Tiểu Thiên đứng bên cạnh: “Tính đến giờ thì còn mấy người?”
“Ba người.”
“Tốt lắm, ngài mai làm ác chút, không để lại dấu vết loại hết ba người kia cho ta.”
“Vậy xin hỏi công tử, ngài mai thi cái gì?”
“Ta còn chưa nghĩ ra, Tiểu Thiên, ngươi nghĩ giúp ta.”
“Việc này, Tiểu Thiên e là không làm được.”
“Không giúp ta sẽ phạt ngươi đi xem sổ sách giúp ta.”
“Tiểu Thiên lập tức đi nghĩ.” Tiểu Thiên đáng thương hề hề khuất phục dưới dâm uy của Đường Lượng. Nói đùa, mấy cuốn sổ sách kia nếu xếp chồng lên còn cao hơn cả hắn, hắn làm sao xem nổi.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
13 chương
54 chương
120 chương
62 chương