Editor & beta: June_duahau "Cho nên nói....." Âm thanh của An Hòa mang theo tiếng run rẩy nghẹn ngào, tầm mắt khẽ run chậm rãi đảo qua gương mặt anh tuấn của Hứa Úy nằm trên giường bệnh. "Sự thật ngày đó là....." "Đúng vậy." Lâm Tu than nhẹ một tiếng, vẻ mặt anh lúc này giống như xúc động khó mà diễn tả bằng lời: "Úy tử không muốn anh nói cho em biết........Đối với Tiểu Vũ tử, cậu ta cũng giống như em, ở trong thâm tâm đều cho rằng bản thân mình không thể trốn tránh trách nhiệm." Cho tới bây giờ đều ngỡ rằng mình mới là người phải chịu nỗi thống khổ nhất kia, nào biết năm năm qua Hứa Úy cũng cực khổ đấu tranh trong lòng như thế. Sự ra đi của An Vũ trở thành một bóng đen trong cuộc sống sau này, ngờ đâu chỉ có một mình An Hòa cô?! Sau khi nghe Lâm Tu kể rõ nguyên do hậu quả xảy ra khi An Vũ tham gia nhiệm vụ đột kích đặc biệt năm năm trước, vách tường thành mà An Hòa dựng lên trong tim suốt năm năm qua rốt cuộc sụp đổ ầm ầm. Chuyện đã trôi qua lâu như vậy, rốt cuộc dưới loại tình cảnh thảm thiết này mà phơi bày chân tướng sự việc. Nếu như cô biết để biết được sự thật ngày hôm nay phải đánh đổi bằng sinh mạng của Hứa Úy, cô tình nguyện bản thân cả đời này chưa từng mảy may nghe qua chuyện đó. Nhìn ánh mắt An Hòa lại trở nên thất thần, Lâm Tu lặng yên rời khỏi phòng. Ban đêm yên tĩnh, An Hòa lẳng lặng ngồi ở trước giường Hứa Úy. Cái loại đau đớn sinh ly tử biệt này quá mức khắc cốt ly tâm, cô thực sự không có khả năng gánh thêm một lần nữa. "Hứa Úy...." An Hòa nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh trong veo vang lên trong bóng đêm phảng phất như tiếng nỉ non mềm mại: "Anh làm sao......lại ngu ngốc như vậy hả?" Chữ cuối cùng thốt ra khỏi miệng, cũng là lúc nước mắt tuôn rơi. Không muốn chất vấn anh vì sao năm đó không nói ra chân tướng sự thật cho cô biết, không muốn chất vấn anh vì sao phải đợi đến năm năm sau dưới tình huống không thể không trùng hợp mới gặp lại nhau, không muốn chất vấn anh đêm đó vì sao không nói cho cô biết cái ôm đó là lời từ biệt trước khi đi, không muốn chất vấn anh vì sao lại để cô sau khi biết được sự thật chỉ có thể như lúc này lo lắng chờ đợi ở trước giường bệnh của anh..... Không muốn chất vấn anh tại sao khi cô ý thức được thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình là gì cũng là lúc anh gắt gao nhắm chặt hai mắt giống như vĩnh viễn ngủ say trên giường bệnh thế này. Ánh mắt An Hòa lướt qua mắt anh, đảo qua chiếc mũi, rời xuống miệng anh, xâm nhập vào trái tim anh. Nhiều thêm một cái liền đau thêm một phần. Nhìn nhiều thêm một giây trái tim liền run rẩy thêm một phần. Cái loại cảm giác sợ mất đi này bủa vây lấy An Hòa, cô theo bản năng bao bọc lấy bàn tay lạnh như băng của anh, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng đều tái nhợt vô cùng yếu ớt. Anh không thể rời bỏ cô. Cô cũng không thể mất anh. Nước mắt ấm nóng, từng giọt từng giọt, mang theo lo lắng mang theo tiếng khóc nức nở cùng nhau lẳng lặng rơi xuống, đọng lại trên khuôn mặt đang ngủ say của Hứa Úy là cái nhìn mang tên lưu luyến bi thương. "Hứa Úy, em chỉ muốn anh tỉnh lại." Trước khi thân thể mất đi ý thức, tầm mắt An Hòa mông lung liếc nhìn gương mặt tái nhợt mà anh tuấn của người đàn ông đang nằm trên giường bệnh một cái cuối cùng. --- ------ ----------đường phân cách lo lắng thương tâm---- --------- Trong nháy mắt tỉnh lại, toàn thân đau đớn giống như thủy triều kéo đến. Đập vào mắt là sắc trắng chủ đạo cùng hơi thở tràn ngập mùi thuốc sát trùng của bệnh viện. Cảnh tượng trước khi hôn mê vẫn còn hiện ra ngay trước mắt, Hứa Úy khẽ cau mày, đầu căng trướng không suy nghĩ được gì nhưng những mảnh ký ức vụn nhỏ về nhiệm vụ vẫn hiện ra. Bên tai dường như còn mơ hồ truyền đến tiếng súng nổ vang liên tục mấy ngày liền, âm thanh chém giết lẫn nhau, giọng nói của bản thân khi tuyên bố rút lui.....Cùng với, như có như không tiếng gọi khe khẽ đã từng quen thuộc. Hứa Úy chợt cúi đầu, tầm mắt rơi xuống bóng hình mỏng manh đang nhắm chặt hai mắt, nằm sấp bên người mình mà ngủ. Đôi mắt đen láy hơi xao động, như có cái gì mềm mại quét qua trái tim anh. Ánh mắt Hứa Úy ngưng lại, ôn nhu mà tinh tế dán lên. Gò má xinh đẹp hơi bị tái đi, mí mắt cũng không trụ được mà run rẩy. Nhìn ra được, mặc dù đang ngủ, nhưng tâm tình lúc này của An Hòa cũng không yên. Trong lòng Hứa Úy bỗng nhiên dâng lên một trận thương tiếc thật sâu. Loại cảm giác này, so với miệng vết thương trên thân thể anh còn đau hơn nhiều. Quầng mắt An Hòa đã trở nên thâm đen, cái cằm vốn đã nhỏ gọn giờ phút này lại gầy yếu đến mức Hứa Úy chỉ nhìn một cái liền không nhịn được mà thở dài. Anh cự kỳ cẩn thận hít vào, như là sợ quấy nhiễu đến giấc ngủ của cô. Hứa Úy lặng yên ngắm nhìn người con gái khiến anh mong nhớ suốt năm năm qua, sau khi phục hồi lại tinh thần, ngón tay to thon dài của anh đã run rẩy xoa xoa mái tóc đen của cô. Cô đang ở bên cạnh anh. Cảm giác như thế rất chân thật mà sâu sắc. Lồng ngực Hứa Úy bỗng bị cảm giác ấm áp đó lấp đầy. Chỉ nhìn cô như thế này, khiến cho sinh mệnh của chính anh như được tỏa sáng không gì sánh bằng. Mới vừa rồi còn chìm đắm trong giấc mộng bỗng nhiên cả người căng thẳng, lập tức cúi đầu từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu khàn khàn vừa nghẹn ngào lại bất an. "Hứa Úy..." Âm thanh mềm mại, hai chữ rõ ràng cứ như thế truyền đến tai Hứa Úy. "Ừ...." Anh dịu dàng mà cưng chiều nhìn xuống cô, cúi đầu nói: "Anh ở đây." Thần trí An Hòa đang còn mơ mơ màng màng liền bị lời nói như tiếng nỉ non này làm cả kinh, trong nháy mắt tỉnh cả ngủ, hai mắt mở to, biểu cảm kinh ngạc xen lẫn vui mừng toàn bộ rơi vào đáy mắt Hứa Úy. Trong lòng dường như có thiên ngôn vạn ngữ đang đồng loạt trào dâng, nhất thời giống như mất đi năng lực nói, giờ phút này An Hòa không thốt nên lời một câu nào, lời nói run rẩy tràn qua môi vẫn chỉ có hai chữ quen thuộc. "Hứa.....Hứa Úy." Hai chữ tưởng như đơn giản lại cất chứa những tưởng niệm khắc cốt trong năm năm. "Anh đây." Đôi mắt đen mỉm cười, Hứa Úy không chút do dự đón nhận ánh mắt kích động lại như không xác định của An Hòa, giọng nói vẫn dịu dàng êm tai như cũ. Còn muốn nói cái gì? Còn có thể nói cái gì? Anh đã tỉnh rồi, ánh mắt anh mang theo ý cười, khóe mắt cong lên hình vòng cung, tầm mắt của anh vừa chân thật vừa đáng tin gắt gao dán lên người cô. Giờ khắc này, còn có cái gì có thể sánh với cảm giác mất đi mà tìm lại được đang trào dâng trong lòng An Hòa chứ?  Cô hít vào một hơi thật sâu, kéo tinh thần và lý trí của mình trở về, âm thanh run run cùng vành mắt đỏ ửng khẽ mở miệng nói: "Anh chờ một lát........Em đi gọi bác sĩ." "Em chính là bác sĩ mà." Hứa Úy nhẹ nhàng nói xong. Tay anh bỗng dưng ôm chặt lấy cô, gắt gao, không chịu buông. "Tiểu Hòa...." Anh khẽ gọi tên cô, trong mắt trần đầy thâm tình, không nhìn ra một chút chần chừ cùng lui bước nào. Đáy mắt ngập nước không thể nào chịu nổi tiếng gọi ôn nhu như vậy, ngay tại giây phút đó, rốt cuộc không kìm nén nổi nữa mà tuôn rơi như mưa. "Em tưởng rằng..." Trong mắt trong lòng An Hòa đều chứa chan nỗi chua xót, cô cố gắng bình ổn lại cảm xúc của chính mình, nhưng cuối cùng vẫn không thể khống chế được sự yếu ớt và sợ hãi trong giọng nói: "Anh ngủ lâu như vậy, em tưởng rằng....Anh cũng giống Tiểu Vũ.......Nó đi rồi, ngay cả anh.......cũng muốn rời khỏi em.... ..." Từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống, cho tới bây giờ An Hòa cũng không biết, hóa ra nước mắt lại có thể nóng bỏng như vậy. Hứa Úy nhìn cô lệ rơi đầy mặt, trong lòng tràn ngập thương tiếc giống như muốn xuyên thấu trái tim này, đau đớn không thôi. "Anh xin lỗi.......là lỗi của anh." Hứa Úy theo bản năng vòng qua bả vai An Hòa, cảm nhận được người trong lòng chỉ trong vài ngày ngắn ngủn đã gầy đi không ít, anh thở dài một tiếng, gắt gao ôm lấy cả người cô. Truyện được đăng duy nhất tại Diễn đàn Lê Quý Đôn "Anh, lúc anh vừa được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật......" Nước mắt An Hòa không ngừng nhỏ xuống trước ngực anh làm ướt bộ đồng phục bệnh nhân của anh, từng câu từng chữ đứt quãng tiết lộ nỗi sợ hãi của cô mấy ngày hôm nay: "Bệnh viện đã đưa thông cáo bệnh tình nguy kịch của anh......Em nhìn tờ giấy đó hệt như thấy được cảnh tượng năm năm trước........Tiểu Vũ lúc đó cũng giống như vậy...." Chưa nói xong, An Hòa đã sớm khóc không thành tiếng trong lòng Hứa Úy. "Là anh không tốt....đều tại anh." Cả người An Hòa run rẩy khiến cho lục phủ ngũ tạng Hứa Úy như xoắn lại, anh ở bên tai cô thấp giọng tự trách, làn môi mỏng khẽ in xuống đỉnh đầu cô một nụ hôn như để trấn an. Nụ hôn ấm áp mang theo tình yêu say đắm của anh khẽ hạ xuống, xuyên thấu qua đỉnh đầu An Hòa chạy thẳng đến trái tim đang run rẩy không thôi. An Hòa theo bản năng vòng tay ôm chặt lấy anh, giống như muốn xác nhận sự tồn tại của anh mà ra sức ôm chặt vào lòng. Cảm nhận được sự bất an của cô, như để đáp lại Hứa Úy đem cằm mình tựa lên đỉnh đầu cô, sau đó trở tay nắm chặt lấy cánh tay cô. Lời thổ lộ muộn màng, tình cảm đè nén trong một thời gian dài, ngày hôm nay sau năm năm vào lúc Hứa Úy tỉnh dậy, rốt cuộc cũng khắc sâu in dấu ở trong lòng cả hai. Không biết ở trong lòng anh khóc bao lâu, An Hòa bỗng nhiên căn môi dưới ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước khiến cho tầm nhìn không rõ nhưng vẫn chặt chẽ nhìn chằm chằm Hứa Úy. "Anh nói xem, thời điểm ban đầu, lúc anh bị xuất huyết rơi vào hôn mê sâu, có phải đã tính toán.....sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa không?!" Ánh mắt An Hòa bỗng nhiên lộ ra tia giận dữ, cũng bất chấp cái gì mà có thục nữ hay không, sau kích động mất mà tìm lại được khiến cho lý trí và kiêu ngạo của cô đều bay tới tận chín tầng mây rồi. "Trong khoảnh khắc từng có ý nghĩ như vậy......" Ánh mắt Hứa Úy chợt hiện lên chút mơ hồ, tuy lời nói ra như vậy nhưng cũng mang theo vài phần xa xôi: "Lúc hôn mê, bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng Tiểu Vũ ra đi năm năm trước....Nhớ tới cảnh em bất lực ngồi dưới đất khóc đến tê tâm liệt phế, nhớ tới vẻ mặt bi thương thống khổ của cha mẹ em......Anh đã nghĩ, có lẽ lúc này đây, thật sự có thể dùng phương thức này để thấy lại khuôn mặt tươi cười quen thuộc của Tiểu Vũ ngày trước rồi....."  "Hứa Úy!" An Hòa cực kỳ khẩn trương hô một tiếng, ngón tay trắng nõn trong khoảnh khắc gắt gao nắm chặt lấy góc áo của anh: "Không được! Em không cho phép!" "Đồ ngốc...." Hứa Úy lại một lần nữa ôm chặt An Hòa, một bàn tay vỗ nhẹ sau lưng An Hòa giống như trấn an, vô cùng dịu dàng: "Anh nói, trong một khoảnh khắc từng có ỹ nghĩ đó....." Nói xong, đôi mắt sâu đầy thâm tình yên lặng nhìn người trong lòng nói: "Nhưng nơi này còn có người anh không buông bỏ được........Nếu bây giờ thật sự muốn anh chết........Thật sự là luyến tiếc." Tâm trạng vui buồn đan xen phức tạp khiến cho An Hòa không nhịn được mà rơi lệ lần nữa.  Anh nói anh luyến tiếc thế giới này vì cô. An Hòa run rẩy khép hai mắt đã sớm sưng đỏ lại, nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực kiên cố của anh. Hầu kết Hứa Úy lay động một cái, đáy mắt cũng bất ngờ được lấp đầy một tầng ấm áp nhàn nhạt. Anh càng ôm chặt lấy cô, giống như muốn đem cả người cô hòa vào cùng với máu thịt của mình. Cứ ôm ấp như vậy, cho đến.....Thiên Hoang Địa Lão*. (Sánh cùng trời đất)