Thời điểm An Hòa kéo cái rương hành lý thở hồng hộc bước vào cửa nhà, cha mẹ cô đã sớm ngồi đợi trên ghế salon trong phòng khách. "Cha, mẹ. Con đã về!" Giọng nói nghe không ra chút khẩn trưởng nào, vẻ mặt An Hòa cũng không nhấp nhô lên xuống. "Vì sao lại về trễ như vậy? Không phải nói 2 giờ là có thể đến sân bay rồi sao? Mẹ còn định bảo Tiểu Khưu đi đón đấy. A!!!!" Nhìn thấy vết máu loang lổ trên người An Hòa, Trương Hân chợt che miệng hét lên một tiếng, một khắc sau liền nhào tới trước mặt An Hòa: "An An con bị thương sao?! Mau để mẹ xem một chút!" "Mẹ, mẹ!!!" An Hòa vội vàng cầm lại tay của mẹ mình: "Không cần lo lắng, không phải là con!" "Sao?" Trương Hân gấp đến độ quay mòng mòng, nhất thời trố mắt tại chỗ. "Con không sao mà, người bị thương không phải con." An Hòa nhẹ nhàng vỗ về tay của mẹ mình, nói: "Sau khi xuống máy bay, trên đường đi gặp phải một người bị thương, con vì xử lý vết thương giúp họ nên quấn áo mới dính bẩn." "À...à!" Trương Hân nghe vậy mới hồi hồn, thở phào nhẹ nhõm giống như an ủi trái tim mình, thủ thỉ: "May quá....Con làm mẹ sợ muốn chết!" An Hòa cong môi cười yếu ớt, lòng bàn tay dùng sức nắm lấy tay Trương Hân an ủi. "Người bị thương đó đâu? Đưa đến bệnh viện rồi?" Từ lúc An Hòa vào cửa, An Chính Thần vẫn giữ thái độ trầm mặc, lúc này mới nhìn con gái hỏi. "Anh ta......" An Hòa do dự một chút, cuối cùng không lựa chọn nói dối cha, thành thật trả lời : "Anh ta từ chối đi bệnh viện." "Sao?" An Chính Thần khẽ cau mày. "Anh ta bị thương do đạn bắn." An Hòa nhíu nhíu mày, quả quyết nói sự thật. "Hắn ta hiện tại ở đâu?" Vẻ mặt An Chính Thần lập tức nghiêm túc. "Con không rõ lắm." An Hòa nhàn nhạt nói. Đối với tính khí của con gái mình, An Chính Thần hiểu rõ, lúc này ông hít vào một hơi thật sâu, trên mặt cũng không che giấu được mấy phần mà giận tái mặt. "Theo cha đến thư phòng." Dứt lời, An Chính Thần không chịu nổi xoay người đi về phía thư phòng. Vẻ mặt An Hòa không chút thay đổi để hành lý xuống theo ông vào thư phòng. "Lão An, để cho An An thay quần áo trước đã, có chuyện gì chờ ăn cơm xong bàn cũng chưa muộn mà!" Trương Hân đau lòng nhìn con gái, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của An Hòa, người làm mẹ như bà không giấu được đau lòng. Bước chân của An Chính Thần bỗng dừng lại, giống như là ngầm đồng ý đổi hướng đi về phía phòng ăn. "Về phòng dọn dẹp một chút, mẹ sẽ chuẩn bị nước tắm cho con." Trương Hân vỗ vỗ bả vai con gái, đẩy cô đi về phòng mình. ….. Vòi hoa không chút keo kiệt trút nước chảy xuống, An Hòa đứng trong phòng tắm, nhắm chặt mắt, để dòng nước rửa trôi tất cả bụi bặm cùng mệt mỏi. Dòng nước ấm áp dọc theo gò má như ngọc của An Hòa quanh co chảy xuống, cô dường như có thể phảng phất cảm thấy được lồng ngực khiến người ta say mê của Hứa Úy. Tâm tư phụ nữ tuy sâu xa nhưng cũng rất đơn giản, chỉ cần một cái ôm đơn giản cũng đủ làm cho cô len lén vui thích ở trong lòng rồi. Một người luôn độc lập, kiêu ngạo như An Hòa ở phương diện này cũng không khác người bình thường là mấy. Đối với cô mà nói, người kia đã là vận mệnh ngoài ý muốn. Ngón tay mảnh khảnh đan vào từng lọn tóc đen nhánh, An Hòa nhẹ nhàng ấn vào da đầu, trong tâm trí lại hiện lên bóng dáng anh tài mạnh mẽ của Hứa Úy. Anh vẫn tiến hành huấn luyện gian khổ chẳng khác gì đặc huấn tàn ác chứ? Vẫn cùng các anh em chiến hữu phơi màu da lúa mạch kề vai sát cánh đi tắm chứ? Bản mặt tuấn tú lúc nào cũng nghiêm túc, cằm bạnh ra, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường. Mỗi khi chân mày khóe mắt nhướng lên làm cho khuôn mặt anh tuấn hiện ra nụ cười yếu ớt từ nội tâm. Thì ra là cái loại tâm niệm nhớ nhung này, không phát tác thì thôi, một khi nảy sinh càng khiến người ta kinh hãi. Mà An Hòa rốt cuộc cũng ý thức được một cái ôm kia khiến cho tâm tình của cô biết bao chuyển biến. Vách tường dựng lên trong năm năm, cứ như vậy, từng chút một, từng viên gạch được chậm rãi rút dần đi. Sau khi lau khô mình, An Hòa đổi một thân quần áo sạch sẽ đi tới phòng ăn dưới nhà, ngồi xuống. Nhìn một bàn đầy thức ăn có thể nhận ra được mẹ cô đã bỏ bao nhiêu tâm tư vào đó, An Hòa vốn không muốn ăn cũng vì thế mà phá lệ cầm đũa gắp mấy miếng. Song vấn đề giữa hai người phụ nữ vẫn còn chưa giải quyết, cho nên nói tóm lại, bữa cơm này không chỉ yên lặng mà còn nhàm chán. Sau khi ăn xong, Trương Hân cự tuyệt An Hòa giúp bà rửa chén, ngược lại ở bên cạnh cô thủ thỉ : "An An, tính tình ba con nóng nảy cũng không phải ngày một ngày hai, có chuyện gì hai cha con cùng ngồi xuống rồi nói, nhớ đừng có mạnh miệng đấu khẩu với ba con, biết không?" Giương mắt nhìn vẻ mặt khẩn trương cùng bất đắc dĩ của mẹ mình, An Hòa nhẹ nhàng gật đầu một cái. Lúc An Hòa vừa mới bước một bước vào thư phòng, giọng nói mười phần uy nghiêm của An Chính Thần vang lên. "Thế nào? Ngay cả đại đội đặc chủng cũng không thể khiến cho con từ bỏ cái tính xấu hay kích động thiếu suy xét kia sao?" Quả nhiên... Chuyện nên xảy ra có chạy cũng không thoát. An Hòa thở dài trong lòng.