Nam Quân Nữ Gả
Chương 17
"Không vào bắn hai phát súng sao?" Đập tan sự yên tĩnh, giọng nói mê người của Hứa Úy vang lên bên tai An Hòa. Làm rung động lòng người.
"Không cần." An Hòa khẽ nhếch khóe miệng nói: "Lớn tuổi rồi, không thích hợp cầm đao chơi súng nữa."
"Nếu vậy...." Vẻ mặt Hứa Úy không một gợn sóng, đôi đồng tử đen như mực vẫn gắt gao dán lên người An Hòa không có nửa phần thả lỏng: "Chúng ta cùng đi một chút."
Tuy là câu nghi vấn nhưng lại không có ý hỏi, Hứa Úy quyết tâm cắt đứt đường lui của An Hòa, không cho cô cơ hội cự tuyệt.
"Đi đâu?" An Hòa hơi giương mắt.
Hứa Úy nhìn quanh bốn phía, chống lại ý cười đùa cợt nơi đáy mắt của Lý Viêm và mọi người, có một chút mập mờ, một chút trêu tức, nhưng phần nhiều là thích thú muốn xem kịch hay.
Hứa Úy quay đầu lại, nhìn An Hòa gằn từng chữ: "Đi tới nơi không có bọn họ."
Lý Viêm vốn đang đứng bên kia mừng thầm, nghĩ rằng có thể thấy trò hay, nhưng lời Hứa Úy nói ra, ông lập tức không vui rồi >< nhất thời mặt đen như than.
Một câu này nói ra, An Hòa cũng có chút quẫn bách, lại bắt gặp đôi mắt đen nhánh không cho cự tuyệt của Hứa Úy làm cho chân tay luống cuống, chỉ còn nước im lặng cuối đầu đi theo anh.
--- ------Tôi là đường ranh giới hai người cùng một chỗ---- ---
Gió nhẹ ấm áp, tiết trời rất đẹp. Hứa Úy và An Hòa cứ đi trên đường không nói gì, bâng quơ rảnh rang tản bộ trên địa bàn của đại đội đặc chủng.
An Hòa đi ở phía sau có chút nhàm chán vô nghĩa, để mặc cho tầm mắt bản thân di chuyển loạn xì ngầu, cuối cùng lại rơi xuống cánh tay để trần ngoài không khí của Hứa Úy.
Ống tay áo của anh bị người chỉnh tề vén đến tận khuỷu tay, cánh tay màu lúa mạch rắn chắc mà mạnh mẽ, hướng lên trên một chút là phù hiệu đeo tay, xuống chút nữa là chiếc đồng hồ quân dụng đeo tay kiểu Mỹ, bên dưới cổ tay là chiếc bao tay màu đen phong cách....
An Hòa cứ đứng nhìn chằm chằm đường cong chỗ cánh tay của Hứa Úy như vậy, tia nắng lần lượt rơi xuống , cô thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng từng sợi lông tơ vàng óng trên cánh tay xinh đẹp của anh.
Khoảng cách giữa hai người không xa, có một cỗ cảm giác không nói nên lời dâng lên trong lòng An Hòa, chỉ nhìn thế này thôi, cô dường như có thể cảm nhận được hơi thở của tuổi trẻ toát ra xung quanh anh.
Hai gò má bỗng dưng nóng bừng lên, An Hòa vội vàng đánh mắt sang hướng khác, buộc bản thân mình không đặt sự chú ý lên người Hứa Úy nữa.
Ý thực vừa chuyển dời, tầm mắt An Hòa lại nhất thời hốt hoảng vì không tìm thấy điểm dừng chân, bất đắc dĩ, cô chỉ biết cuối đầu nhìn mũi bàn chân mình.
Này, nhìn một lúc An Hòa bắt đầu nhíu mày rồi. Buổi sáng lúc đi nó vẫn còn đen bóng đi mà, sao bây giờ nhìn đứa nhỏ này có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung rồi. Cỏ dại bùn đất đủ mọi thứ, phía trên mũi giày nghiễm nhiên trở nên mặt xám mày tro.
Cái chỗ thâm sơn cùng cốc này, quả nhiên là địa phương quỷ quái!
Trong lòng vừa nghĩ như vậy, An Hòa không nhịn được buồn bực vùng lên, đúng lúc dưới chân có một viên đá nhỏ, cô chẳng thèm nghĩ ngợi gì nhấc chân đá bay nó đi, lại không phát hiện ra Hứa Úy đang đi phía trước cô đã dừng bước lúc nào.
Vì thế, một giây sau An Hòa bị gõ một cái lên trán kêu vang.
Dừng chân, An Hòa nhăn nhó xoa xoa cái trán bị gõ đau.
"Có sao không?" Hứa Úy xoay người nhìn cái trán đỏ hồng của An Hòa.
"Không chết người được." Giọng nói mang theo ai oán.
Hứa Úy cong môi cười khẽ, cũng không nói nhiều, chỉ yên lặng đứng nhìn người trước mặt.
Ánh mắt nóng rực nướng hai gò má An Hòa đỏ lên, cô không dấu vết né tránh tầm mắt Hứa Úy, nhàn nhạt mở miệng nói: "Anh nói......Dẫn tôi đến đây....Là muốn nói chuyện gì?"
"Tôi cho là em đã biết rồi." Ánh mắt đen như mực của Hứa Úy tràn ngập vẻ thâm trầm kín đáo.
"Đồng chí thiếu tá, tính nhẫn nại của tôi không tốt đến mức đứng đây cùng anh chơi đố chữ đâu." An Hòa một lần nữa chống lại ánh mắt của Hứa Úy.
"Được." Ánh mắt Hứa Úy không môt gợn sóng, sâu thẳm trong đó lóe lên tia sáng kiên nghị mà quyết đoán: "An Hòa, chúng ta ở bên nhau đi."
Âm thanh trầm thấp mà tràn đầy tứ tính vang lên, ngay cả âm cuối cũng khiến cho người ta rung động như vậy, tựa như âm thanh mà An Hòa đã từng mê luyến trước đây, lành lạnh êm tai.
Nhưng mà nội dung của nó lại khiến cho người ta không ngờ đến. Không nghĩ tới Hứa Úy thế nhưng lại nói trực tiếp như vậy, trong lúc nhất thời, An Hòa nghẹn ngào đứng tại chỗ không biết nên nói gì cho tốt.
"Anh...anh...anh..." An Hòa anh nửa ngày cũng không nói rõ được vế sau của từ anh đó.
"Tôi nghĩ cũng không cần phải phá lệ cho em thời gian để cân nhắc." Hứa Úy chậm rãi mở miệng nói: "Dù sao, chúng ta cũng không phải ngày đầu tiên đặt quan hệ."
Chiến thuật kéo dài còn chưa lên sân khấu liền bị giết chết từ trong trứng nước. Trong lòng An Hòa không khỏi nổi lên từng hồi trống ngực.
"Quá....đột nhiên rồi." An Hòa tùy tiện viện một cái cớ ném ra.
"Năm năm rồi." Hứa Úy nhàn nhạt mở miệng : "Không ngắn."
"Chúng ta không thích hợp." An Hòa kiên trì nói.
"Em thử cũng chưa từng thử qua, làm sao biết được không hợp?" Tầm mắt Hứa Úy thâm sâu giống như biển cả.
Gặp phải loại người cứng mềm đều không ăn như "Hứa Úy", An Hòa chỉ có thể xuất hết tất cả vốn liếng để cự tuyệt: "Chúng ta không phải là người chung đường anh có hiểu không?"
"Cái em gọi là người chung đường cụ thể là cái gì?" Đồng chí thiếu tá khó có được câu nói đầu tiên không bắn chết An Hòa.
"Chính là điểm tương đồng." An Hòa lời ít mà ý nhiều, nói: "Lớn như tư tưởng suy nghĩ cách thức hành động, nhỏ như sở thích, hoạt động thường ngày, chúng ta căn bản là người của hai thế giới."
"A?" Hứa Úy nhíu mày, hồi lâu trên khuôn mặt đẹp trai khó có khi thu lại vẻ vô lại, bớt phóng túng: "Ngược lại tôi cảm thấy người thông minh đều cho rằng sự thật tương phản với lời nói của em."
Không đợi An Hòa phản bác, Hứa Úy lại lần nữa mở miệng: "Hơn nữa, em và tôi còn chưa có chính thức ở bên nhau, từ đâu em cho rằng tính cách của chúng ta không hợp? Chưa kể, cho dù tính cách cùng tư tưởng của chúng ta đều bất đồng, duy có một điểm quan trọng nhất giống nhau, đến giờ vẫn không thay đổi."
"Cái gì?" An Hòa kinh ngạc ngẩng đầu.
"Nam chưa cưới nữ chưa gả." Hứa Úy nói với vẻ đương nhiên: "Theo tôi, đây mới là điều kiện tiên quyết để kết giao. Nói cách khác...chỉ cần một điều đó thôi cũng đủ rồi."
"Đây là cái lý luận vô lại gì vậy..." An Hòa trợn trừng mắt: "Nói theo anh như vậy, phụ nữ độc thân khắp đất nước này đều phù hợp với tiêu chuẩn của anh. Anh cần gì phải ở đây cùng tôi nếm mùi thất bại?!"
"Người khác thế nào không liên quan đến tôi." Ánh mắt Hứa Úy khóa chặt An Hòa: "Tôi chỉ để ý mình em."
Lời tỏ tình đến bất ngờ, nhìn ánh mắt người đối diện vô cùng nghiêm túc, trái tim An Hòa không khống chế nổi nhói lên.
"Hứa Úy....thôi đi."
"Lý do." Đối mặt với dụng tâm bên trong câu trả lời, giọng nói của Hứa Úy vẫn bình tĩnh như trước.
"5 năm....chúng ta ai cũng đều thay đổi. Thời gian đổi thay, sự vật hoán đổi, mọi thứ không phải chỉ dựa vào hai chúng ta một bên tình nguyện là có thể xoay chuyển được." Trước mặt An Hòa giống như được bao phủ một tầng sương mù, lượn lờ vây quanh, dây dưa quấn quýt, đôi đồng tử tràn nhập hơi nước khiến cho Hứa Úy vừa nhìn đã rung động.
"Chính bởi vì nó, chúng ta mới càng phải nắm chắc cơ hội." Hứa Úy nhìn chằm chằm An Hòa không dời nói: "Chúng ta đã bỏ lỡ 5 năm, để vuột mất nhau như thế, chỉ có một lần thôi.
Trái tim An Hòa đột nhiên căng lên, câu nói tiếp theo của Hứa Úy đã bay vào tai cô.
"Anh sẽ dùng tất cả thời gian còn lại để bù đắp lại 5 năm đã mất kia."
Tựa như một lời thề, một lời tuyên thệ. Lời Hứa Úy quả quyết mà bá đạo, tuyệt không có chút hoài nghi nào.
--- ------ -----Tôi là đường phân cách tỏ tình---- ------ -------
Đã hơn nửa tháng kể từ ngày tới đại đội đặc chủng thăm quan bắn bia, An Hòa vẫn còn đang rối rắm từ buổi nói chuyện với Hứa Úy hôm đó tới nay.
Cô vẫn còn nhớ mang máng cảnh đoàn người tổng y viện quân khu bọn cô rời đi.
Đại đội trưởng Lý Viêm cùng phó đại đội trưởng Trương Thân, cả đám quan quân trẻ tuổi nữa, toàn bộ xếp thành hàng dài, khách sáo mà gần gũi vui vẻ đưa tiễn bọn cô lên xe, dáng người thẳng đứng, khí chất hiên ngang, ngày đó, nhóm quan binh ưu tú của đại đội đặc chủng quân khu X đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng các cô.
Mà tấm mắt An Hòa không ngừng dán lên bóng hình cao ngất khiến người ta chú ý kia.
Hứa Úy cứ trầm mặc đứng ở đó, không nói chuyện cũng không mỉm cười, thân hình tuấn tú thon dài, rắn chắc mà nhanh nhẹn.
Ánh mắt sáng ngời ở khoảng cách xa như vậy lại không hề sai lệch một ly chỉ nhìn về phía An Hòa, đôi mắt thâm sâu mang theo sự bá đạo cố chấp khắc sâu dưới đáy lòng An Hòa không thể xóa nhòa.
Môi mỏng khẽ nhếch, một Hứa Úy được đao gọt búa đục mài giũa lại vì hơi khẩn trương căng thẳng mà càng lộ vẻ thâm thúy.
An Hòa từ xa xa nhìn lại -- dưới ánh chiều tà, bóng hình anh khôi ngô tuấn tú, phong thần lăng tuấn* (* đẹp đến bất khả xâm phạm.)
Đôi mắt đen sâu vẫn cứ cố chấp kiên trì như cũ.
Mỗi lần nghĩ tới, An Hòa liền không kiên cường nổi!!
Đừng nói cái gì mà dây dưa với không dây dưa, dựa theo tính tình thường ngày của cô nàng họ An này, so sánh bộ dạng hùng hùng hổ hổ bây giờ của cô, nếu đổi thành người khác, cô đã sớm chào hỏi bằng một cái tát vào mặt rồi, mấu chốt là chuyện này liên quan đến người thân bên cạnh mình, thật sự không đơn giản như vẫn tưởng.
Nói cái gì mà yêu thì ở cùng nhau, không yêu thì buông tay, đâu có chuyện dễ dàng như vậy! Người chứ không phải hàng hóa mà đem rao bán nha! Có ai đã từng trải qua cái chết của em trai ruột mà vẫn có thể không chút do dự tiếp tục yêu đương với người gián tiếp gây nên cái chết của em trai mình không?
Có người nói nếu không được thì dứt khoát bỏ đi không tốt sao?
Cô ngược lại muốn hỏi, nếu có thể dễ dàng buông bỏ như vậy hà cớ gì lại phải nhớ thương một người lâu như vậy, cái đó gọi là yêu sao?
Cho nên nói giờ phút này An Hòa rối rắm cũng chẳng phải cô cam tâm tình nguyện đâm đầu vào mớ phiền muộn kia.
Nếu như chưa từng gặp lại, nếu không gặp lại, liền như vậy cũng được đi.
Quan trọng là, đây không phải qua sông gặp phải đưa đò -- hay nói đó sao?!
Cho nên kết luận, rối rắm là điều tất yếu.
Cho nên gần đây bác sĩ An ở trong phòng làm việc than ngắn thở dài cũng thành môn bắt buộc.
"An Hòa....An Hòa!" Kêu rất lâu rồi mà không có lời đáp lại, Vu Xuyến rốt cuộc không nhịn được nữa đi qua nhéo lên ngực An Hòa một cái.
"Ta KAO!" An Hòa bất thình lình bị xâm nhập thì cả kinh nhảy lên cao ba cái, sau khi thấy rõ người đến là ai mới vội vàng dừng ý định trực tiếp đạp kẻ kia ra ngoài.
"Vu Xuyến, làm sao mới đi một chuyến tới đại đội đặc chủng về cậu đã biến thành lưu manh rồi hả?" An Hòa kéo dài giọng khinh bỉ nói: "Nói, không phải đội trưởng Lý nhà cậu cho cậu lên lớp rồi...."
"Người cả ngày không nghiêm chỉnh chính là cậu!" gương mặt Vu Xuyến nhất thời đỏ bừng, đi đến bên cạnh An Hòa giả bộ đấm cô một cái: "Còn nói mình, vừa mới kêu cậu ba bốn tiếng cậu cũng không phản ứng gì! Nghĩ là ai đó đó à?!"
An Hòa che giấu cười cười, sóng mắt vừa chuyển ngẩng đầu lên nói: "Tư xuân đấy!"
Vu Xuyến cũng mím môi cười, cuối cùng vỗ vỗ vai An Hòa nói: "Không tán gẫu với cậu nữa. Chủ nhiệm Vương tìm cậu đấy, mau đi xem đi!"
"Tìm mình? Không phải lại thăm quan bắn bia gì gì nữa chứ..." An Hòa chu mỏ: "Lần này lại là chỗ nào đây? Bắn pháo?"
"Nghĩ hay lắm, một tháng thăm quan 2 lần, cậu quan hệ ngoại giao trong quân cũng tốt nhỉ?!" Vu Xuyến vừa nói vừa đẩy An Hòa ra khỏi cửa: "Đi nhanh đi, tới muộn chủ nhiệm sẽ không tiếp đãi tốt đâu."
"Được được được...." An Hòa vừa cười ha ha vừa nói: "Đơi mình trở lại, cậu liền khai báo rõ ràng xem lần trước cậu với Lý Phong nhà cậu đã tiến hành cái hạng mục gì ha!"
"Nói nhiều quá!" Vu Xuyến đỏ mặt liếc An Hòa một cái, lại đẩy tới đẩy lui cô mới rời khỏi cửa.
Náo loạn một chút như vậy, An Hòa liền quét sạch hậm hực lúc trước, nhắt nhắt nhảy nhảy đi tới phòng làm việc của Vương Thục Trân, dọc đường đi khuôn mặt tươi sáng xinh đẹp nào đó khiến cho người nhà mấy khu nội trú như bị điện giật.
"Chủ nhiệm." An Hòa gõ cửa một tiếng đi vào.
"Đến đây, ngồi đi." Vương Thục Trân cười nói với An Hòa.
"Dạ." An Hòa cười đáp.
"Lần trước đi đại đội đặc chủng chơi tốt không?" Đợi An Hòa ngồi xuống, Vương Thục Trân bỗng ném ra một bao thuốc nổ.
Hả....Chẳng lẽ JQ giữa cô và Hứa Úy đã truyền tới tai chủ nhiệm rồi? An Hòa thầm mắng cái đám người nhiều chuyện ăn nói huyên thuyên ở trong lòng.
"Tốt lắm ạ." An Hòa điều chỉnh dáng ngồi.
"Ừ..." Vương Thục Trân thăm dò, nhìn An Hòa ngồi đối diện hỏi: "Cái đó....Cô đối với đại đội đặc chủng có ấn tượng gì?"
Xem ra hôm nay cô chạy không thoát rồi...Trong lòng An Hòa thầm hậm hực, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười yếu ớt, nói: "Không tệ ạ."
Vương Thục Trân nghe vậy lại giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy là tốt rồi...."
"Chủ nhiệm?" An Hòa kỳ quái nhìn Vương Thục Trân.
"À....bác sĩ An là như thế này..." Vương Thục Trân trầm ngâm một chút tiếp tục mở miệng: "Tôi cũng không vòng vo nữa nói thật với cô --- hôm nay tìm cô đến, quả thật là vì chuyện điều tạm."
"Điều tạm?" An Hòa nghi hoặc.
"Ừ...Trải qua lần phối hợp giữa bênh viện chúng ta và đại đội đặc chủng, lần này dự định điều tạm cô và Vu Xuyến đến đại đội đặc chủng!"
Lời vừa nói xong, An Hòa nhất thời bỗng ngây ngẩn cả người.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
52 chương
20 chương
68 chương