Nam Phụ Mới Thật Là Tuyệt Sắc
Chương 92
Edit: Quan Quỷ Cầm Diệu
Beta: Huyết Chú
***
Hôm nay, Phong Vô Tình mấy ngày không thấy đột nhiên xuất hiện, nhìn đối phương bằng ánh mắt kiểu "Béo tốt rồi giết thôi", Tô Bạch chợt có một loại dự cảm bất thường, đậu má, ta còn chưa tìm được nhược điểm của ngươi, nam chính cũng chưa thuận lợi đột phá, ngươi thân là vai phụ thì cần gì phải gấp gáp diễn theo cốt truyện có được không hả?
Không cho hắn cơ hội phản kháng, Phong Vô Tình trực tiếp dẫn theo Tô Bạch đi vào một gian mật thất âm u tĩnh mịch, trong mật thất có một hồ nước cao cỡ nửa người, bên trong là loại thủy thảo nào đó sinh trưởng, đóa hoa đỏ tươi như máu lộ ra khỏi mặt nước, hết sức to lớn, cúi đầu nhìn lại, nước hồ hiện ra màu xanh nhạt, mơ hồ có thể thấy được rễ cây màu nâu đen đan kết vào nhau trông rất dữ tợn, bị nước trong hồ bóp méo nghiêm trọng, chiết xạ ra cảnh tượng quái dị khủng bố.
"Không phải ngươi rất thích xem đám hoa cỏ bên ngoài sao?" Phong Vô Tình duỗi tay kéo một đóa hoa tươi đến, nhắm mắt nhẹ ngửi, "Phệ Cốt này chính là thứ không thể đem ra so sánh với những tục vật ngoài kia."
Hắn vốn không có ý định giấu giếm Tô Bạch, nghe xong lời này cũng không kinh ngạc. Có điều Phệ Cốt sao? Nghe nói Phệ Cốt hoa chính là lấy máu tươi quỷ tu làm chất dinh dưỡng, tuy nói tên gọi là Phệ Cốt, kỳ thật là dựa vào ăn ba hồn bảy phách của con người mà sống, là món phụ trợ không thể thiếu trong chế tác con rối, Điền Doanh Doanh cùng Tiết Diệu Âm trong nguyên tác nhất định là bị bắt đến nơi này chịu đựng nỗi đau bị Phệ Cốt mạnh mẽ tách ra thần hồn, nhưng cuối cùng tất nhiên là được nam chính thuận lợi cứu ra.
Khóc không ra nước mắt, Tô Bạch rất muốn nói với hắn một câu, mau mau thả ta ra đi, hỗn đản!
"Rất nhanh thôi ngươi sẽ có thể đạt được trường sinh, có phải đang rất vui vẻ không?" Ngón tay thon dài của Phong Vô Tình dùng lực một chút, hái xuống đóa hoa Phệ Cốt kia, cầm hoa trên tay mà nở nụ cười, rõ ràng là dung mạo anh tuấn soái khí, nhưng mà lại tà tứ vô cùng, khiến người ta không nhịn được liên tưởng đến tác hồn ác ma từ A Tì Địa Ngục.
Vui vẻ cái em rể ngươi! Tô Bạch gấp đến độ mồ hôi lạnh ròng ròng, Điền Doanh Doanh cùng Tiết Diệu Âm có thể chờ Mộ Thanh Giác tới cứu các nàng, cũng không biết ta có vận khí tốt như vậy hay không.
Phong Vô Tình cầm Phệ Cốt hoa từng bước tiến đến, Tô Bạch lảo đảo lui về phía sau, mắt thấy đã bị hắn dồn đến góc chết giữa hồ nước và vách đá, đã không thể lui được nữa.
"Hoa này có đẹp hay không? Ta đem nó tặng cho ngươi, tới đây, cầm lấy." Phong Vô Tình thanh âm thấp mềm dị thường, dễ dụ người ta phạm tội.
Không, không thể nhận, Tô Bạch trong lòng kinh hoảng, cái khó ló cái khôn đột nhiên hét lớn một tiếng: "Ngươi phát rồ như vậy Vô Ưu chân nhân có biết không?"
Phong Vô Tình nghe vậy không khỏi chấn động mạnh, Tô Bạch nhắm đúng thời cơ một tay đem hắn đẩy tới, chạy đến cửa, cửa đá đóng chặt căn bản là mở không ra, Tô Bạch thử vài lần mà không có kết quả, quay đầu lại phẫn hận trừng hắn.
"Ngươi vậy mà lại biết?" Phong Vô Tình thân ảnh thoắt cái tới gần, vẻ mặt hung ác dữ tợn mà bóp cổ Tô Bạch, "Cũng đúng, túi Càn Khôn của ngươi còn không phải là bút tích của hắn sao?"
Tô Bạch hô hấp khó khăn, cố sức trấn tĩnh, ngẫm nghĩ trong lòng, nhìn bộ dáng này tất nhiên là quan hệ với Vô Ưu chân nhân không đơn giản, cũng không biết là bạn hay là địch, quên đi, nam chính không tới, thì ta đánh cuộc một phen đi, hắn há miệng thở dốc, ý bảo đối phương mình có chuyện muốn nói, Phong Vô Tình lạnh lùng nhìn hắn một cái, lực tay khẽ thả lỏng.
"Sư phụ ta là Minh Tịnh chân nhân là bạn tốt của Vô Ưu chân nhân, ta cùng với mấy người Vân Tiêu Vân Chu của Ngọc Hoa phái cũng đều là bạn cùng chung hoạn nạn, trong tay có túi Càn Khôn bọn họ đưa cho thì có gì kỳ quái?"
Phong Vô Tình giống biến thành người khác, vẻ mặt lại không có nửa điểm ôn nhu thương hương tiếc ngọc, lãnh đạm nói: "Bạn tốt? Bạn cùng chung hoạn nạn? A, ngươi thật sự không biết hay là đang lừa gạt ta?"
"Có ý gì?"
Phong Vô Tình nhìn kỹ thần sắc trên mặt hắn, thấy đáy mắt hắn thần sắc mê mẩn không giống giả bộ, vẻ mặt hơi bình thường lại, "Túi Càn Khôn kia mặc dù thoạt nhìn thô bỉ nhưng đối với đệ tử Ngọc Hoa phái mà nói ý nghĩa phi phàm, chính là được chưởng môn ban cho trong ngày bái nhập sư môn, đại biểu cho từ đây bước vào Tu Chân giới, đệ tử Ngọc Hoa phái mỗi người đều có hai cái, sau lại không biết là ai làm ra chuyện phong lưu, dùng một trong số đó tặng cho đạo lữ của mình, những đệ tử khác tranh nhau bắt chước, dần dà cũng trở thành quy định bất thành văn, như thế, ngươi có hiểu không?"
Đậu má, này không phải là tín vật định tình trá hình sao? Chờ đã, Vân Tiêu kia tại sao lại đem vật ấy tặng cho ta, đừng nói là...
"Ngươi không đoán sai, có người coi trọng ngươi," Phong Vô Tình buông hắn ra, vẻ mặt nửa là trào phúng, nửa là chán ghét, "Thế nhân đều tham luyến sắc đẹp."
"Sao có thể?" Tô Bạch cảm thấy khó có thể tiếp thu, hắn cùng với Vân Tiêu thực sự là ngay cả nói cũng không quá mấy câu.
Phong Vô Tình khinh bỉ: "Sao lại không có khả năng, có một khuôn mặt mà ai ai cũng mơ ước không phải rất bình thường sao? Sắc đẹp chính là vũ khí lợi hại nhất trên đời, có nó chuyện gì mà không thể làm được, điểm này không phải Linh Lung các làm rất tốt sao?" Hắn tuy rằng nói như vậy, trong giọng nói lại ít nhiều có vài phần tán thưởng, lúc nhắc tới ba chữ Linh Lung các ba trong lúc lơ đãng càng toát ra ác ý.
Tô Bạch trầm mặc, ra vẻ như lời hắn nói rất có đạo lý, ta không có lời gì để nói.
"Cho nên, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ở lại đây làm một con rối, ta sẽ đối tốt với ngươi." Phong Vô Tình đặt tay lên bả vai Tô Bạch, đúng lúc này phía sau cửa đá đột nhiên truyền đến một trận linh khí dao động, phát ra tiếng vang rất nhỏ, trên cửa đá vết rạn lan tràn, nhanh chóng nứt ra.
Tô Bạch hầu như là lập tức biết rõ nguyên nhân, ôm đầu muốn chạy đi chỗ khác, Phong Vô Tình phản ứng cũng không chậm, ôm eo hắn lăng không bay lên, khó khăn né tránh mảnh đá vỡ vụn tung tóe!
Ngay trong hoàn cảnh tia lửa văng khắp nơi, nam chính hung tợn ngang ngược bước nhanh vào, ngọa tào! Tô Bạch nhìn đến ngây người, năng lực lãnh khốc chói mắt như thế nhất định phải được khen rất nhiều lần, đương nhiên nếu hắn có thể suy xét một chút đến tính an toàn, bảo đảm không gây ngộ thương cho ta thì càng tốt.
Đám người Diệp Mính Bạch Phàm theo sát ở phía sau nam chính cũng đều đi đến, Tô Bạch yên tâm không ít, chỉ là chưa thấy được Kỳ Lân thú cùng Đào Bảo, nghĩ nghĩ, Kỳ Lân cùng Thao Thiết đều là linh thú trân quý, Phong Vô Tình hẳn là không đến mức bạc đãi chúng nó, lúc này phỏng chừng còn bị nhốt ở chỗ khác.
Mộ Thanh Giác nhìn thấy Tô Bạch bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm, may mắn mình tới đúng lúc, chú ý tới tay Phong Vô Tình, ngay sau đó lại nhíu mày, "Thả sư huynh của ta ra, hai ta quyết một trận tử chiến."
Phong Vô Tình ôm lấy Tô Bạch đứng ở bên cạnh hồ nước, mỉm cười lắc đầu thở dài: "Thật vất vả mới gặp được một mỹ nhân hợp ý ta như thế, sao có thể dễ dàng buông tha, ngươi nói có phải không?"
Tìm chết mà! Ngươi nói như vậy bình giấm chua nam chính tuyệt đối sẽ hiểu lầm, ta biết ngươi đơn giản chỉ đơn thuần là thưởng thức nghệ thuật, nhưng mà hắn thì không biết.
Quả nhiên Mộ Thanh Giác sắc mặt càng đen, phi thân tiến lên đưa tay bắt lấy Tô Bạch, Phong Vô Tình sẽ để hắn dễ dàng đắc thủ sao, nghiêng người né qua, trở tay đánh ra một chưởng, Mộ Thanh Giác cũng không tránh né, duỗi tay tiếp một chưởng này, chỉ trong thoáng chốc linh lực khuấy động, sát khí bốn phía, cảm nhận được uy áp cùng khí thế trên người đối phương, Phong Vô Tình mặt lộ vẻ kinh ngạc, trong khoảng thời gian như thế mà lại đột phá? Lần trước nhìn thấy người này thì hắn vẫn còn bị trọng thương mà.
Tu vi Tô Bạch bị phong bế, thân lại ở giữa chưởng phong của người, máu trong cơ thể cuồn cuộn, sắc mặt trắng nhợt.
Phong Vô Tình cách hắn cực gần tất nhiên cảm nhận được thân thể hắn run rẩy, hắn cười như không cười mà liếc xéo Mộ Thanh Giác, "Tiểu tình nhân của ngươi rất nhanh thôi sẽ không chịu nổi đâu."
Mộ Thanh Giác kịp thời thu tay lại, "Đường đường là thành chủ Bách Quỷ thành thế mà dùng thủ đoạn vô sỉ như thế sao, hay là không bắt cóc sư huynh thì không cách nào chiến thắng sao?"
"Khích tướng? Lấy thực lực của ta thật sự sẽ sợ ngươi sao?" Phong Vô Tình cười lạnh, đột nhiên lại quỷ dị cười, "Có điều, ngươi chọc giận ta như thế, ngược lại ta tự nhiên cũng không để cho ngươi như ý nguyện."
Mộ Thanh Giác trong lòng vừa động, lại muốn đi đoạt Tô Bạch, Phong Vô Tình mang theo Tô Bạch nhanh chóng lui về phía sau, duỗi tay vuốt ve gương mặt bên cạnh, "Mỹ nhân dù sao cũng đã hưởng thụ nhiều đặc quyền, ngộ nhỡ trong đánh nhau làm bị thương khuôn mặt này thì khổ, ta lại không đành lòng để ngươi rời đi, như so với việc để ngươi đi ta thiết hạ ảo trận này cho ngươi chơi một hồi đi." Hắn nghiêng người khẽ nói, thanh âm thấp mềm kiều diễm: "Yên tâm, chờ ta xử lý xong này đám người cản trở này, ta sẽ đón ngươi ra, ngoan."
Tô Bạch nhìn trong đáy mắt hắn tràn ngập cố chấp cùng điên cuồng, đột nhiên trong lòng tràn đầy hàn ý, giãy giụa muốn thoát thân.
Câu nói kia tuy rằng cực nhỏ, Mộ Thanh Giác lại nghe được, đồng tử co chặt, lạnh giọng quát: "Ngươi muốn làm gì?!"
Phong Vô Tình không đáp chỉ cười, ở giữa không trung đột nhiên duỗi tay đẩy Tô Bạch ra, Mộ Thanh Giác phi thân qua đi muốn đỡ hắn, Phong Vô Tình bỗng nhiên tới cản trở hắn, cười nói: "Ngươi không phải muốn quyết chiến cùng ta sao? Còn chờ gì nữa?"
Một luồng lực đạo từ phía sau lưng hắn đẩy tới, thân thể Tô Bạch nhanh chóng rơi xuống, mấy người Diệp Mính Bạch Phàm kinh hô, muốn bay lên cứu người, cuối cùng vẫn chậm một bước, Tô Bạch rơi vào ảo trận bên trái mật thất. Trước mắt một mảnh choáng váng, hắn đỡ trán ngồi dậy, may là không phải mặt chạm đất trước, nếu không cái tên nhan khống Phong Vô Tình kia còn không tức giận đến trực tiếp giết chết mình, ngay sau đó một cơn gió lạnh thấu xương gió thổi qua mặt hắn, khiến Tô Bạch nháy mắt tỉnh táo lại, ngọn gió này là từ chỗ nào của mật thất thổi tới?
Trợn mắt nhìn lên, trong nháy mắt mặt đầy hoảng sợ, Tô Bạch ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, hơn chục cây trụ đá cao cỡ một người cấp tốc xoay tròn xung quanh mình, lơ lửng quái dị hành tung bất định, không hề có kết cấu đáng nói, nhưng mà, chỉ trong chốc lát, cảnh tượng trước dần dần lẫn lộn, giống như sương mù dày đặc, ý thức mơ hồ, tiếng đánh nhau bên tai xa dần.
Côn Ngô kiếm ra khỏi vỏ, mũi kiếm cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân dao động mà run nhè nhẹ, phát ra tiếng kêu to thanh thúy, Mộ Thanh Giác ở giữa không trung đem linh kiếm xuất ra, một chiêu nhìn như hết sức bình thường lại ẩn chứa vô số biến thức, hung hãn mà đâm về phía Phong Vô Tình, hai mắt ngầu hỏi: "Ngươi đã làm gì huynh ấy?"
"Dùng kiếm sao, hóa ra là kiếm tu..." Phong Vô Tình ngưng thần né một kiếm này, thần sắc tựa nư hoài niệm lại tựa như oán hận, nhẹ giọng nói: "Lúc trước pháp khí bản mạng của ta cũng là một thanh bảo kiếm, chỉ tiếc đã bị hư hại."
Đối với kẻ tu chân pháp khí bản mạng không giống như pháp khí tầm thường, lấy máu tu sĩ làm liên hệ, vận mệnh tương liên, vì vậy thường tồn vong cùng chủ nhân, nếu không phải lâm vào hoàn cảnh tự thân khó bảo toàn tính mạng, tuyệt sẽ không cho phép bất kỳ ai làm tổn hại đến pháp khí bản mạng của mình. Mộ Thanh Giác thấy được sơ hở trong đó, nghe xong lời này đáy mắt hiện lên mê hoặc, vẫn là cầm kiếm công kích: "Thả sư huynh của ta ra."
Phong Vô Tình lấy lại tinh thần, nghe vậy cười nhạt một tiếng: "Không phải ngươi nghe rồi sao, ta đã nói với y sau khi giải quyết các ngươi xong, tự nhiên sẽ đi đón y." Hắn nói xong liếc mắt xuống đám người vẻ mặt lo lắng đang vây quanh mê hồn trận phía dưới, có chút cao giọng, "Hoặc Tâm mê trận này ngưng tụ tinh lực cả đời của ta, trừ phi chính ta nguyện ý, hoặc là người trong mê trận tự mình khám phá ra, bằng không người ngoài mạnh mẽ can thiệp vào, người bị mê trận mê hoặc sẽ bị tróc thần hồn, thân tử đạo tiêu, nếu các ngươi không tin nói, có thể thử một chút."
Diệp Mính vốn dĩ đang suy nghĩ biện pháp cứu Tô Bạch ra khỏi mê trận, nghe xong lời này sợ ném chuột vỡ đồ, bất đắc dĩ mà dừng động tác lại.
Bạch Phàm sốt ruột: "Không có biện pháp khác sao?"
Mọi người lắc đầu không nói gì, không biết là ai khẽ thở dài, Diệp Mính liếc nhìn thần sắc của mọi người, miễn cưỡng cười an ủi nói: "Hiện giờ chỉ hy vọng sư huynh có thể mau chóng khám phá ra mê trận, dù sao vẫn nên có chút hy vọng." Chẳng qua là chính hắn cũng biết ảo trận này nếu là tâm huyết cả đời của Phong Vô Tình, há có thể dễ dàng phá giải?
Tác giả có lời muốn nói:
Hề Hòa thấy thời tiết hanh khô, không có lòng nào gõ chữ, cả người mệt mỏi, cầu tưới ( lưu) nước ( bình luận), cầu bón ( để) phân ( like), về sau Hề Hòa sẽ nỗ lực viết ra càng nhiều chương tiết báo xã... A, không, là hồi báo xã hội!
Mặt khác, đoán xem Tô Bạch ở ảo trận sẽ nhìn thấy thứ gì, đoán xem nếu tôi sẽ đem chuyện hắn gặp nam chủ hắc hóa trong nguyên tác nói cho các bạn biết.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
14 chương
7 chương
5 chương
164 chương
16 chương
229 chương