Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 105 : Tình huynh đệ

Hôm nay Mạc Tuyệt phải rời khỏi Khương Hồ, Gia La Đức cũng muốn giữ Mạc Tuyệt lại, nhưng có làm thế nào cũng không giữ lại được y. Hắn và Hoa Thi cùng nhau tiễn Mạc Tuyệt, Ngọc Băng, Ngọc Sương tới cửa khẩu. Tuy trong lòng không nỡ, nhưng Gia La Đức lại rất quật cường, không nói câu nào, tất nhiên, những oán niệm trong mắt hắn, Mạc Tuyệt lại rất rõ ràng. Mạc Tuyệt bất đắc dĩ, giống như người ca ca sắp đi xa khiến đệ đệ ở nhà oán niệm. “Ta đi đây!” Một câu nhàn nhạt, Mạc Tuyệt mỉm cười, nói với Gia La Đức. Gia La Đức nhìn chăm chăm vào Mạc Tuyệt, vẫn mím chặt môi không nói. Hoa Thi thấy thế, nhíu mày, khó chịu. “La Nhi, Mạc công tử từ giã ngươi kìa!” Gia La Đức vẫn không nói chuyện. Mạc Tuyệt nhìn Gia La Đức, biết nếu y không mở miệng nói chuyện trước, e là hắn sẽ không chịu nói với y câu nào. “Ta đi du ngoạn khắp nơi, rảnh sẽ về gặp ngươi!” Gió thổi bay mái tóc Mạc Tuyệt, xen lẫn mùi thảo dược trên người y khiến sóng mũi Gia La Đức cay cay. “Là ngươi tự nói đó, không được nuốt lời!” Trong đôi ngươi xanh thẳm của Gia La Đức chứa đầy chờ mong. Mạc Tuyệt cong khóe môi lên, nở nụ cười mị hoặc, “Tuyệt không nuốt lời!” Gia La Đức lấy chiếc khuyên tai khảm lam bảo thạch trong tay áo ra đưa cho y, “Ngươi cầm theo khuyên tay này, trong địa phận Khương Hồ, sẽ không ai dám gây khó dễ cho ngươi!” Dứt lời, hắn tiến sát tới bên người Mạc Tuyệt, hắn không vươn tay ôm y mà hôn lên má y một cái, nụ hôn rất nhẹ, cứ như cánh hồ điệp phất nhẹ qua, “Chúng ta dùng khuyên tai này làm vật hẹn ước, ngươi sẽ cầm nó trở về tìm ta!” Mạc Tuyệt nắm chặt khuyên tai, gật đầu. Đây không phải là khuyên tai bình thường, ở Khương Hồ, đại vương mỗi triều đều dùng lam bảo thạch hiếm thấy làm thành một đôi khuyên tai, sau đó giao cho người trong lòng mình. Người đó có lẽ không phải là vương hậu, có lẽ không phải là hậu phi, nhưng phải là người quan trọng nhất với đại vương. Gia La Đức xoay người sang chỗ khác, không muốn để Mạc Tuyệt trông thấy vẻ mặt của mình, “Thượng lộ bình an!” Mạc Tuyệt nhìn đứa nhỏ khó tính này, nhịn không được nữa, từ phía sau ôm lấy hắn, “Khuyên quân trân trọng người trước mắt!” Cả người Gia La Đức như chấn động, cho đến khi tất cả mùi hương trên người Mạc Tuyệt như mất hẳn, hắn mới dám quay đầu lại, nhìn cát bụi bay bay dưới dấu chân tuấn mã… Từ đầu đến cuối, Hoa Thi đều ở cạnh Gia La Đức, thấy Gia La Đức không đành rời xa Mạc Tuyệt, hắn chỉ có thể thầm thở dài trong bụng. Cho đến khi trông thấy Gia La Đức giao khuyên tai ấy đi, đột nhiên hắn thật muốn cười. Đứa nhỏ này…Thật hết cách. “La Nhi, chúng ta trở về đi!” Gia La Đức vẫn luôn nhớ tới câu nói của Mạc Tuyệt, trân trọng người trước mặt. Người trước mặt chính là Hoa Thi sao? Có thể là Hoa Thi sao? Có thể là ca ca của hắn sao? Gia La Đức cũng chẳng hiểu thứ mình muốn là gì, nhưng hắn biết, từ mấy năm trước, hắn đã chôn cái tên ‘Hoa Thi’ ấy vào đáy lòng, không muốn lấy ra nữa, cũng không muốn…để người khác biết được. Gia La Đức cũng mãi mãi không quên, vào một đêm trung thu thật đẹp, ánh trăng thật sáng, hắn ngượng ngùng dâng trái tim mình cho Hoa Thi, Hoa Thi đã vô tình thế nào. “Ta muốn ở cùng một chỗ với ngươi, ca ca!” Tình cảm đã sớm nảy sinh trong lòng thiếu niên mười ba tuổi ngây thơ, hắn ngượng ngùng đứng trước người hắn động tâm, biểu đạt tâm ý của mình. Hoa Thi vẫn nhìn chiếc quạt bói toán trên tay, nở nụ cười ôn hòa, “Chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau!” “Ta nghĩ…” Gia La Đức rủ khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ hồng của mình xuống thấp, “Ta thích ngươi!” “Ta cũng thích La Nhi!” Giọng điệu của Hoa Thi vẫn chưa có gì là biến hóa. “Ta muốn gả cho ca ca! Ta muốn ca ca làm người yêu của ta!” Cuối cùng, Gia La Đức cũng ngẩng đầu lên, hắn không biết Hoa Thi sẽ trả lời mình thế nào, hắn không biết tình cảm của Hoa Thi với mình là thế nào. Nhưng hắn vĩnh viễn không ngờ rằng, Hoa Thi sẽ nhìn hắn như vậy, lại còn để hắn nghe thấy một câu hắn chẳng thể nào tin được. “…La Nhi, có phải ngươi…” “Ta yêu ngươi, ca!” Hoa Thi lui về sau mấy bước, người bình thường có dáng vẻ thản nhiên ấy giờ lại lộ ra vẻ mặt thất kinh, “Không thể nào!” Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Hoa Thi, tâm Gia La Đức như lạnh hẳn, nhưng hắn vẫn không từ bỏ hi vọng, nói tiếp: “Ta không thể không có ca ca!” “Chỉ cần một ngày ngươi còn gọi ta là ca ca, ta vĩnh viễn là ca ca ngươi!” Dứt lời, Hoa Thi lại thốt ra một câu cực kì vô tình, “Chúng ta chỉ có thể là huynh đệ!” Nói xong câu ấy, Hoa Thi đã xoay người đi, để lại mình Gia La Đức với trái tim vỡ, vơi đầy trên đất. Từ đó về sau, Hoa Thi cố tình tránh né Gia La Đức, có thể không gặp hắn sẽ không tới gặp, cho dù có gặp cũng sẽ không nhắc tới chuyện hôm ấy. Gia La Đức bị đối xử như vậy, vô cùng khó chịu, hắn không thể sống tiếp những ngày không có Hoa Thi. Hôm đó, Gia La Đức đứng trước phủ Hoa Thi chờ người nọ về. Vào đông, rất lạnh; gió, cũng rất ác liệt. Nhưng Gia La Đức cũng không buông bỏ việc chờ Hoa Thi, lạnh, hắn chà bàn tay cho ấm lại; gió lớn, hắn sẽ núp sau gốc đại thụ. Nhìn phủ đệ của Hoa Thi ngay trước mặt, Gia La Đức cảm thấy lòng mình ấm áp, có lẽ hoa thi không thể tiếp thu thành kiến kế tục, không thể dung thứ điều trái với luân thường. Nhưng không sao, hắn sẽ nói với Hoa Thi, hắn bằng lòng buông bỏ vương vị, nguyện cùng Hoa Thi đi tới chân trời, góc bể. Chỉ cần hai người họ có nhau là đủ rồi. Suy nghĩ của trẻ con rất đơn giản, một khi đã yêu, tất cả đã không còn quan trọng. Tình cảm thuở thiếu thời luôn cuốn họ lao về nó, cho họ sức mạnh để liều lĩnh, cho họ khả năng đối nghịch tất cả, thứ họ cần rất đơn giản, chỉ có đối phương mà thôi. Có lẽ đến lúc tuổi đã cao, nhớ lại chuyện ngày xưa, họ sẽ mỉm cười, sau đó thán một tiếng, tuổi trẻ thật là hồn nhiên. Cuối cùng Gia La Đức cũng chờ được Hoa Thi, hắn nâng đôi chân đang lạnh cóng lên, chạy về phía người nọ. Mỗi một bước đi, tim của hắn lại đập rộn ràng. Thấy Gia La Đức mặc quần áo mỏng mảnh, lạnh sắp đông cứng lại, Hoa Thi tức giận. Hắn không nói tiếng nào đã bước tới ôm lấy người nọ, lạnh lùng đi vào trong phủ. Nằm trong lòng Hoa Thi, Gia La Đức vô cùng hạnh phúc, nếu mỗi ngày đều được ca ca ôm như vậy, có chết cóng hắn cũng cam lòng. Hoa Thi ôm Gia La Đức vào phòng ngủ của mình, đặt hắn lên giường, đắp chăn lại cho hắn. Giờ đầu Gia La Đức đã bắt đầu mơ hồ, má đỏ ửng, Hoa Thi thấy thế, lập tức gọi quản gia tới, mời đại phu tới xem cho hắn. Gia La Đức vẫn nắm chặt tay Hoa Thi, không nói gì, chỉ ngây ra, nhìn người nọ cười cười. Dù đôi ngươi màu lam ấy có chút mông lung, nhưng người trong cuộc lại rất rõ ràng. Hoa Thi ôm Gia La Đức vào lòng, thở dài, cho đến khi đôi ngươi màu lam ấy khép lại, hắn mới lên tiếng, “La Nhi, sao ngươi lại khiến ta phải khó xử?” “Ngươi không biết toàn bộ hi vọng của phụ vương đều đặt cả trên người ngươi sao?” “Ngươi là hi vọng của Khương Hồ, sao có thể loạn luân được? Sao ta có thể để ngươi bị thế nhân phỉ nhổ?” “La Nhi, nếu ngươi thích là nam tử, ta sẽ tìm cho ngươi, còn nếu ngươi thích là nữ tử, ta sẽ chiêu nạp giúp ngươi!” Tuy ý thức của Gia La Đức đã bắt đầu mơ hồ, nhưng những lời Hoa Thi nói, hắn nghe rất rõ, hắn nhắm mắt lại, giả vờ ngủ, lắng nghe những lời tàn nhẫn của Hoa Thi. “La Nhi, ngươi thật khiến ta đau lòng!” Hoa Thi thở dài một hơi. Ngay sau đó, Hoa Thi đã bị người đang ngủ trong lòng hôn môi, bởi vì phát sốt mà người hắn thật nóng, cái nóng ấy cũng đã truyền vào tâm Hoa Thi. Gia La Đức hôn rất trúc trắc, nhưng hắn vẫn cố gắng hấp thu hương vị của người nọ. “Ca ca…ngươi cũng thích ta đúng không?” “Chúng ta ở cùng nhau được không, ca ca?” Giọng của Gia La Đức đã có chút khàn khàn, âm thanh trầm thấp đó khiến người nghe phải đau lòng. Hoa Thi không dám nhìn vào đôi ngươi màu lam ấy, tàn nhẫn thốt ra một câu, “Ngươi vĩnh viễn là đệ đệ của ta!” Lúc nói xong câu ấy, Hoa Thi cảm thấy người trong lòng hắn cứng đờ, hắn vô tình nhìn vào đôi ngươi xanh thẳm đó…Ngay khi hắn không biết phải làm thế nào, quản gia ở ngoài cửa đã hô to, “Đại phu tới rồi!” Cuối cùng, những bi thương trong đôi mắt màu lam ấy đã hóa thành một giọt nước mắt trong suốt, rơi xuống, làm ướt chiếc gối thiêu hoa, cũng phủ đầy tâm Hoa Thi. Đã qua nhiều năm như vậy, Gia La Đức cứ nghĩ là mình đã quên rồi, nào ngờ, hắn lại chẳng thể quên, hắn nhớ rất rõ, cảm giác đau đớn ấy đến giờ hắn vẫn còn nhớ rất rõ. Hắn run lên, ôm lấy hai vai mình. Hắn muốn tìm một chỗ an toàn, không cần quá lớn, chỉ cần có thể chứa đủ hắn, để hắn không sợ, không sợ mùa đông năm ấy nữa. Dường như Hoa Thi cũng đã phát hiện Gia La Đức có gì đó khác thường, muốn gọi hắn về, nhưng lại bị Gia La Đức kéo tới, “Ca, ôm ta về đi!” Hoa Thi quay đầu lại nhìn Gia La Đức, đây là người đệ đệ mà hắn dốc hết cả đời thương yêu, đây là toàn bộ bảo bối mà hắn có được. Hắn ngồi xổm xuống, nói: “Ta cõng ngươi về!” Trước đây, mỗi lần chơi mệt mỏi xong, Hoa Thi cũng đều cõng Gia La Đức về. Tựa vào lưng Hoa Thi, Gia La Đức sẽ nghịch ngợm kéo tai ca ca, bóp mũi ca ca, che mắt ca ca… Lúc nhỏ, cứ không lo không sầu như vậy. Lúc nhỏ, không có tình yêu. Lúc nhỏ, thân tình vô hạn ấy đã bắt đầu nảy nở thành tình yêu… Gia La Đức cong khóe môi, ngả lên lưng Hoa Thi. “Lớn rồi, đã nặng đến thế!” Hoa Thi đề lực, đứng dậy. “Nếu ca vác không nổi, cứ nói một tiếng, ta sẽ xuống dưới!” Gia La Đức ân cần dò hỏi. Hoa Thi cười to hai tiếng, “Ngươi chê ta già à?” Gia La Đức sờ cằm Hoa Thi, vờ như người nọ đã có chòm râu dài, trắng muốt: “Già thật rồi!” Hai người, nhưng ánh mặt trời chiếu xuống chỉ thành một bóng thật dài. Hai người cười nói vui vẻ, nhìn cứ như đôi huynh đệ có tình cảm thân thiết, sâu đậm, lâu dài.