Nam Phi Hoặc Chủ
Chương 104 : Tướng quân hoàng huỳnh
Tội danh của hoàng hậu đã được chứng thực, nhưng ngay khi Kỳ Cảnh định xử tử nàng ta, rất nhiều cựu thần đã đứng ra cầu xin. Họ nói rằng hoàng hậu được lập từ lúc Kỳ Cảnh vừa đăng cơ tới giờ, luôn làm tròn bổn phận, không đố kỵ, không tranh sủng, chỉ lẳng lặng đứng phía sau Kỳ Cảnh, nữ tử như vậy rất hiếm thấy, lần này mắc sai lầm, hẳn là nên cho nàng một cơ hội sửa sai, vì dù sao cũng chẳng có ai là hoàn mỹ cả.
Kỳ Cảnh không để tâm tới mạng của bất kỳ ai, nhưng hoàng hậu này trong mấy năm qua đúng thật là rất yên phận, nào ngờ, vừa ra tay đã nhắm ngay bảo bối nhi của mình.
Trên đại điện, chúng quần thần quỳ bên dưới cầu xin. Kỳ Cảnh nheo đôi mắt nguy hiểm lại, hoàng hậu là con gái của Lý thừa tướng, mấy người này ồn ào như vậy, chẳng lẽ đã hình thành vây cánh của thừa tướng rồi?
Trong lúc Kỳ Cảnh còn đang trầm mặc, Chúc Liên đã mặc bạch y tiến vào trong điện, bên ngoài, y chỉ khoác một chiếc áo choàng lục sắc, tóc vén sơ lên, mặt tái nhợt, thân mình gầy yếu, cứ như chỉ cần sơ suất một chút, đã có thể ngã xuống.
“Hoàng thượng!” Chúc Liên đi tới nơi gần Kỳ Cảnh nhất, quỳ xuống, dập đầu một cái, “Xin người cho hoàng hậu nương nương một cơ hội hối cải!”
Kỳ Cảnh không ngờ là Chúc Liên lại tới xin xỏ cho hoàng hậu, nhíu mày.
Chúc Liên không để ý tới vẻ khinh thường của các đại thần bên dưới, nói tiếp: “Hoàng hậu là quốc mẫu của Kỳ triều, Lý thừa tướng lại là trọng thần của quốc gia, người không phải thánh nhân, có mấy ai chưa từng phạm lỗi!”
Chúc Liên là người Kha triều, Kỳ Cảnh phong y làm nam phị, lại ban cho phong hào ‘Hoàng’, chúng quần thần đều oán thán. Giờ thêm chuyện của hoàng hậu, lại càng khiến bọn họ căm ghét kẻ ‘ngoại nhân’ này.
Tất nhiên, Chúc Liên cũng rất hiểu điều này, việc đầu tiên y phải làm chính là củng cố địa vị của mình. Tất nhiên về phía triều dã cũng không thể có sơ suất gì được.
“Hoàng văn quân, giờ người hoàng hậu muốn giết chính là ngươi!” Kỳ Cảnh có chút bất mãn với hành vi của Chúc Liên.
Chúc Liên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn như không có chút huyết sắc lên, nhìn Kỳ Cảnh, nói: “Hoàng hậu nương nương muốn làm gì thần cũng là chuyện đương nhiên, nàng là quốc mẫu, còn thần chỉ là thần tử!”
“Ai dạy ngươi nói như thế?” Kỳ Cảnh thấy Chúc Liên linh động, đáng yêu ngày nào giờ lại nói như thế, tức giận.
Chúc Liên sợ tới mức không dám nói câu nào, mím chặt môi.
“Lên đây!” Kỳ Cảnh lạnh lùng hạ lệnh. Chúc Liên không dám không nghe, lập tức đứng dậy, nhưng có thể là do y đứng dậy nhanh quá, đầu có hơi choáng, lung lay sắp ngã xuống. Tức thì, một võ tướng đứng cạnh y đã nhanh tay, giữ y lại.
Chờ cho Chúc Liên đứng vững lại, y đã hành lễ với võ tướng ấy, “Đa tạ tướng quân!”
Võ tướng đó không hề khinh thị Chúc Liên, mà cúi đầu đáp lễ, “Điện hạ cẩn thận!”
Vào lúc ấy, Chúc Liên đã lặng lẽ ghi dáng vẻ vị võ tướng ấy vào đầu. Kỳ Cảnh nhìn Chúc Liên yếu ớt như vậy, thấy đau lòng, kéo Chúc Liên tới cạnh mình, ôm vào lòng, “Còn chưa khỏe hẳn, ra đây làm gì!”
Chúc Liên tựa vào lòng Kỳ Cảnh, nhìn hắn bằng đôi mắt to ngập nước, nói khẽ: “Phu quân tha cho hoàng hậu đi, nếu không Liên Nhi sẽ bị người ta mắng chết!”
Tất nhiên Kỳ Cảnh cũng hiểu Chúc Liên đang lo lắng chuyện gì, Chúc Liên mới vào cung, khó tránh chuyện trở thành mục tiêu công kích. Giờ nếu như vì y mà hoàng hậu bị phế… Thật ra thì với Kỳ Cảnh, chuyện này chẳng là gì, nhưng với Chúc Liên mà nói e là không ổn, cho dù hắn có sủng y, cũng không thể thay y ngăn lại mấy lời đồn đại đó, càng không thể thay y sống yên trong hậu cung.
“Phu quân, không phải Liên Nhi đã bình an rồi sao? Sau này Liên Nhi sẽ cố gắng tránh thật xa hoàng hậu nương nương, giờ người bỏ qua cho nàng đi!” Chúc Liên cọ cọ lên cổ Kỳ Cảnh, thủ thỉ.
Vốn dĩ Kỳ Cảnh đang tức, giờ lại bị hành vi tinh nghịch của Chúc Liên đè xuống cả. Hắn nghĩ thầm trong bụng, giờ cứ tạm thời giữ hoàng hậu lại, dùng nàng ta dẫn dụ vây cánh của thừa tướng ra.
Vì thế, Kỳ Cảnh hạ thánh chỉ, hoàng hậu Lý thị ghen tuông, mưu đồ ám hại hậu phi, bị cấm túc một năm.
Khóe môi Chúc Liên cong lên, trong một năm này y có thể sống yên, vô tư vô lự ra ngoài thưởng thức mỹ thực, hỏi sao y không vui cho được.
Vào ngày hoàng hậu bị cấm túc, Chúc Liên đã tìm được võ tướng từng giúp mình trên điện.
“Tham kiến Hoàng văn quân điện hạ, điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!” Võ tướng đó thấy người tới là Chúc Liên, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
“Hoàng tướng quân không cần đa lễ!” Chúc Liên bước tới đỡ võ tướng dậy. Võ tướng ấy họ Hoàng, tên Huỳnh.
Hoàng Huỳnh giữ đúng lễ nghi, không nhìn thẳng vào Chúc Liên mà rũ mắt đứng một bên, duy trì khoảng cách.
Chúc Liên cũng không vội, chớp chớp đôi mắt to linh động. Vì thấp hơn Hoàng Huỳnh một ít nên y phải ngẩng đầu lên nhìn, hai chiếc răng khểnh cũng nghịch ngợm lộ ra ngoài.
Bất chợt, Chúc Liên cho Hoàng Huỳnh một chưởng, Hoàng Huỳnh lui về sau, tránh đòn. Chúc Liên cũng không vì vậy mà ngừng tay, ngược lại còn giơ chân lên đá vào hạ bàn hắn một cái. Hoàng Huỳnh hơi nghi hoặc, đôi mắt nhìn Chúc Liên cũng hiện lên nghi vấn.
“Võ công của Hoàng tướng quân cao thật!” Chúc Liên tán thưởng.
Thật ra thì Chúc Liên không hề biết võ công, mấy động tác ban nãy chẳng qua là trước đây Mạc Tuyệt dạy cho y để đối phó với những tình huống khẩn cấp.
Hoàng Huỳnh cúi người hành lễ, “Điện hạ không biết võ công!”
Bị giẫm trúng chỗ đau, Chúc Liên chán nản gãi đầu, sau đó kéo Sơn Trúc đang đứng phía sau cười trộm ra, đẩy tới trước mặt Hoàng Huỳnh.
“Tên sai vặt này của bản quân ngu ngốc lắm, hy vọng Hoàng tướng quân chỉ dạy hắn, để hắn biết một ít võ công phòng thân!”
Sơn Trúc mở to mắt ra nhìn Chúc Liên, sau lại ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Huỳnh cao ngất, mong chờ. Nam tử, ít nhiều cũng đều hy vọng mình có võ nghệ cao cường.
Hoàng Huỳnh trông người đang nhìn chằm chằm mình, dù không có bề ngoài đáng yêu, khiến người thương tiếc như Chúc Liên, nhưng lại thanh tú vô cùng, cái dáng vẻ gầy teo ấy cứ như chỉ cần có ngọn gió thổi qua sẽ bay mất.
Hoàng Huỳnh nghi hoặc một hồi, nhưng thấy vẻ mong chờ của Sơn Trúc, hắn cảm thấy mình không thể cự tuyệt được. Vì thế, hắn vươn tay nhéo nhéo cánh tay, sờ sờ đầu gối Sơn Trúc khiến Sơn Trúc khẩn trương tới nổi cả người cứng ngắc. Chúc Liên thấyviệc này chắc là việc có thể thành, nói: “Sơn Trúc ngu ngốc, còn không mau gọi sư phụ!”
Sơn Trúc nhìn nam tử không chênh lệch mình bao nhiêu tuổi, có hơi khó xử. Hoàng Huỳnh cũng không ép, thản nhiên nói, “Người của điện hạ, mạt tướng sẽ thu. Sau này tiểu công tử cứ gọi ta Hoàng đại ca là được rồi!”
Mặt Sơn Trúc đỏ hồng lên, trừng mắt: “Ngươi lớn hơn ta sao?” Hoàng Huỳnh nhìn Sơn Trúc một vòng, gật đầu xác định, “Lớn hơn ngươi!”
Sơn Trúc bất mãn, chỉ vào Chúc Liên, “Ngươi xem ta với điện hạ, ai lớn hơn?”
“Tất nhiên là tiểu công tử lớn hơn!” Hoàng Huỳnh không cần suy nghĩ nhiều, đáp ngay.
“Ha ha,” Sơn Trúc cười to, “Điện hạ lớn hơn ta hai tuổi đấy!”
Nhắc tới chuyện này, Chúc Liên cũng thấy buồn bực, nhưng y lại không có cách nào cao to được như người bình thường. Thật ra thì y cũng không biết rằng chuyện này chẳng thể trách y, do từ nhỏ y đã sống trong tiểu quan quán, vì để cho các tiểu quan nhìn nhỏ nhắn, tú bà sẽ cho họ uống một loại thuốc chậm phát triển, cho nên, Chúc Liên cũng phát triển rất chậm.
Hoàng Huỳnh nghe vậy, lập tức lộ vẻ kinh ngạc hiếm thấy. Chúc Liên ho nhẹ một tiếng, nói: “Sơn Trúc tuổi Mão!”
“Vậy mạt tướng đúng thật là lớn tiểu công tử, năm Dần!”
“Cũng chỉ lớn hơn một tuổi mà thôi!” Sơn Trúc không cam lòng, bĩu môi.
Bấy giờ Chúc Liên lại cúi đầu, nói khẽ, “Tướng quân cũng biết rồi đó, chủ tớ chúng ta không phải người Kỳ triều, nhờ hoàng thượng sủng ái ta mới có địa vị như hôm nay, nhưng…”
Chúc Liên ngước đôi ngươi đầy lo âu lên, “Vẫn có người lén khi nhục chúng ta!”
Tất nhiên Hoàng Huỳnh không biết Chúc Liên đang nói cái gì, nhưng còn không đợi hắn mở miệng hỏi, Chúc Liên đã kéo Sơn Trúc qua, xắn áo Sơn Trúc lên, để lộ ra mấy vết thương, phẫn hận nói: “Mấy nô tài đó không dám làm gì ta nên ăn hiếp Sơn Trúc. Từ năm mười mấy tuổi Sơn Trúc đã ở cạnh ta tới giờ, thấy hắn như vậy, ta…”
Chúc Liên cau mày, nói: “Ta chỉ định nhờ tướng quân dạy cho hắn mấy chiêu phòng thân thôi, sau này nếu gặp khốn cảnh, có thể vừa lúc bảo toàn tính mạng!”
Lời nói của Chúc Liên nghe ảm đạm, thê lương. Lại nhìn cánh tay điềm đạm đáng yêu của Sơn Trúc, đủ khơi dậy nhiệt huyết hộ mỹ trong lòng Hoàng Huỳnh.
“Mạt tướng sẽ cố hết sức truyền thụ võ công cho tiểu công tử!”
Nghe hắn nói vậy, Sơn Trúc mỉm cười, “Cứ gọi ta là Sơn Trúc đi, ta cũng chẳng phải công tử quý giá gì!”
Hoàng Huỳnh ngây ra nhìn đôi ngươi đen tuyền của Sơn Trúc, cũng nở nụ cười.
Hoàng Huỳnh vốn có biệt danh là ‘Băng diện’, hắn rất lãnh đạm, trước nay chưa từng để thứ gì vào mắt chứ đừng nói tới chuyện cười. Bình thường hắn không thích tiếp xúc với người lạ, giữ thân trong sạch, trong nhà hắn chẳng những không có thê, chứ đừng nói tới thiếp. Càng đừng nhắc tới thanh lâu, tiểu quan gì, quả thật là hắn chưa từng nhiễm vào hạt bụi nào. Nhưng người này là một bậc anh tài, cho nên Kỳ Cảnh rất coi trọng hắn.
Một người thuần lương như vậy, Chúc Liên nhất định phải lôi kéo. Tuy Sơn Trúc không phải nhân tài luyện võ, hắn chỉ biết vài ba chiêu đơn giản, chẳng có chút nội lực gì. Nhưng bù lại, hắn có một biệt tài, đó chính là chỉ cần là những chữ hắn đã nhìn qua một lần, đều có thể viết lại. Phong thư giả gán tội cho hoàng hậu lần trước, thực ra là do Sơn Trúc viết. Còn Chúc Liên, vốn cũng đã học được cách biến âm của Kha Phượng Viêm, nhưng y lại tiến bộ hơn Kha Phượng Viêm một bậc là Kha Phượng Viêm chỉ có thể phát ra âm thanh xa lạ, còn Chúc Liên, chỉ cần nghe qua một lần, đều có thể giả được, bất kể là nam hay nữ.
Bởi vậy, màn tự biên tự diễn trong cung Mi Chỉ hôm đó, hai người họ đã giải quyết triệt để như thế.
Để Sơn Trúc theo Hoàng Huỳnh cũng không phải là để học võ đơn giản như vậy, cái chính mà Chúc Liên đang cần chính là một thế lực bên ngoài. Chuyện hoàng hậu đã để y biết, nếu không có đám đại thần đó, giờ nàng ta đã thành một thi thể, bởi vậy, một nam phi vừa tới Kỳ triều như y, cũng phải có thế lực riêng của mình và Hoàng Huỳnh chính trực, không rành thế sự này là hợp ý Chúc Liên nhất.
“Mệt mỏi quá… Đúng là ở cạnh Mạc ca sẽ thoải mái hơn, những chuyện này sẽ chẳng cần tới mình động não!” Chúc Liên ngâm mình trong bồn tắm, nhịn không được, thở dài.
“Hoàng tướng quân rất lạnh lùng, liệu chúng ta có thành công không đây?” Sơn Trúc không tin tưởng cho lắm.
Chúc Liên giơ một cánh tay ra khỏi mặt nước, gõ lên trán Sơn Trúc một cái, “Tuy hắn lạnh lùng, nhưng tâm địa hắn rất tốt, nếu tiếp xúc lâu dài, sẽ rất có lợi!” Chúc Liên nhắm hai mắt lại, “Ta cũng chẳng biết là có thành công hay không, nhưng vẫn phải thử một lần xem sao!”
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
33 chương
11 chương
105 chương
12 chương
25 chương