Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm
Chương 120 : Chính thức gia nhập!
Lăng Lan đồng ý làm ý cười trên mặt Hàn Kế Quân càng đậm, ánh mắt càng thêm trong trẻo, có lẽ Hàn Kế Quân tìm được trò chơi mà cậu ta muốn chơi rồi, cho nên tinh thần mới phấn khởi như vậy.
Trong lúc Hàn Kế Quân không chú ý, Tề Long dùng bả vai nhẹ đụng vào Lạc Lãng một chút, nhỏ giọng hỏi: “Có phải vỡ lòng đạo sư của các cậu an bài nhiệm vụ gì hay không?”
Lạc Lãng vẻ mặt kinh ngạc, tựa hồ không thể tưởng tượng được Tề Long lại có thể mẫn cảm như vậy, bởi vì Tề Long luôn làm cho người ta cảm giác tùy tiện, thập phần thô tâm đại ý. Bất quá cậu cũng nhanh chóng thu liễm cảm xúc, điểm nhẹ đầu nói cho Tề Long biết mình đoán không sai.
Tề Long nở nụ cười, chỉ có chính cậu biết, không phải cậu phản ứng mau, mà là đạo sư vỡ long của cậu cũng đồng dạng ra một nhiệm vụ mới, vậy nên khi nhìn thấy Hàn Kế Quân đột nhiên trở nên tích cực như vậy, cậu liền liên tưởng đến chính mình, cho nên mới hoài nghi.
“Như vậy đi, chuyện này để Tề Long phụ trách.” Hiện tại, Lăng Lan có Tề Long trở thành người phát ngôn cho toàn tiểu đội, bởi vì bộ dạng Tề Long chính khí, hào sảng mười phần, rất dễ dàng đạt được sự tin cậy của người khác, về sau làm nhiệm vụ gì, cùng người khác hợp tác cũng sẽ có không ích chỗ tốt.
Bởi vì liên tục bị khuôn mặt tươi cười của hai vị Tam hào và Ngũ hào làm cho bị hố, cho nên Lăng Lan cho rằng những người hay cười đều là những người phúc hắc nhất, người xấu, ý nghĩ cũng xấu đầy người, chỉ có thể cười để che dấu cho sự xấu xa đó. Hơn nữa cô thập phần kính ngưỡng Nhất hào đạo sư, cực kỳ kính yêu Cửu hào đạo sư, mà hai người này lại là điển hình cho người mặt than, vậy nên trong lúc vô tình hay hữu ý thì biểu tình và giọng điệu nói chuyện hiện tại của cô giống hệt với hai người này, ấn theo cách nói của tiểu Tứ thì cô chính là đứa trẻ bị nuôi dưỡng trở thành mặt than…
“A……?” Lăng Lan an bài làm Tề Long trực tiếp sửng sốt, cậu muốn phụ trách gì?
“Giờ Lâm Trung Khanh trở thành tiểu đệ của cậu, vậy nên chuyện của cậu ta sẽ do cậu phụ trách.” Nếu Tề Long là người đứng ra liên lạc với cô thì nên để cậu ta ra mặt vì người của mình. Vả lại, Lăng Lan cũng không muốn bị quá nhiều người chú ý, cho nên cô cũng không thích hợp để ra mặt.
“Lát nữa, lúc lên võ đài, cậu cần phải cố gắng một chút, nếu không đến tiểu đệ cũng không có đâu…” Lăng Lan vỗ vỗ bả vai Tề Long khích lệ, sau đó liền phủi tay quay người không nhìn lại.
Bất quá, Tề Long đối việc Lăng Lan vô cớ bỏ gánh cũng không nghĩ nhiều, cậu càng hưng phấn ấy chứ, bởi vì là một người cuồng chiến đấu, vừa nghe tới hai chữ võ đài thì máu huyết trong người cậu liên sôi trào sùng sục, hận không thể lập tức lên lôi đài đánh một trận cho đã ghiền. Thằng nhóc Lý Anh Kiệt kia tuy rằng tác phong làm việc không đàng hoàng, nhưng không thể không nói thực lực của cậu ta rất không tồi, là một đối thủ đủ tư cách.
Bên kia, Hàn Kế Quân lập tức liên hệ với Lâm Trung Khanh thông qua liên lạc khí, nói cậu ta lén lút đi vào lôi đài tư nhân do họ mở, loại lôi đài thuộc về tư nhân này không nhập mật mã là không có biện pháp tiến vào. Nếu Hàn Kế Quân muốn thu Lâm Trung Khanh nhập đội thì như thế nào cũng muốn cho Lý Anh Kiệt một cái giáo huấn, thuận tiện lấy mấy thứ tốt từ trên người Lý Anh Kiệt. Cho nên cậu không thể để Lý Anh Kiệt phát hiện Lâm Trung Khanh đã gia nhập tiểu đội của mình.
Rất nhanh Lâm Trung Khanh đi vào phòng lôi đài tư nhân, lúc đi vào phòng, Lâm Trung Khanh không nhìn thấy bất cứ người nào, trong lúc đang nghi ngờ thì nhìn thấy ở một góc chết của lôi đài, nếu đứng ở cửa phòng nhìn vào, mấy người Lăng Lan đang đứng ở đó chờ cậu. Hàn Kế Quân bởi vì lo lắng người có tâm sẽ theo dõi Lâm Trung Khanh cho nên liền để mọi người đi tới góc chết đứng, ngăn chặn hết những khả năng có thể bị phát hiện.
Nhìn cửa phòng đóng cửa, đám người Lăng Lan mới đi ra, Lâm Trung Khanh thật cẩn thận mà liếc liếc mắt một cái nhìn Lăng Lan đang đứng ở giữa, chờ đợi kết quả cuối cùng của mình.
Có thể gia nhập tiểu đội Lăng Lan, không thể nghi ngờ là sự lựa chọn tốt nhất, từ sau lần Lăng Lan bất động thanh sắc mà giúp đỡ, Lâm Trung Khanh liền thập phần cảm kích, cậu khi đó cũng từng mâu thuẫn, có nên chủ động cúi đầu, yêu cầu gia nhập tiểu đội Lăng Lan hay không, tìm kiếm sự che chở từ bọn họ. Chỉ là khi đó cậu vừa mới tiến vào đồng quân học viện, lại trở thành học sinh của lớp đặc cấp ban 1 nên trong lòng có một niềm tin rất lớn vào lý tưởng hào hùng của mình, không muốn trở thành người phải phụ thuộc vào kẻ khác, hơn nữa cậu tin mình có thể tránh được sự áp bách của Lý Anh Kiệt, cuối cùng ném bay ý nghĩa đi nhờ người khác ra khỏi đầu.
Chỉ là hiện thực là tàn khốc, quan hệ với Lý Anh Kiệt càng ngày càng xấu, thậm chí trở thành tử địch. Mà dù cậu luôn vững bước đi tới, nhưng học càng nhiều liền càng có thể cảm giác được sự chênh lệch giữa mình với năm người đứng đấu lớp đặc cấp, Lăng Lan, Tề Long, Lý Anh Kiệt, Võ Cảnh, Diệp Nhứ. Thực lực của bọn họ đã vượt qua tất cả mọi người trong lớp, có thể nói, không ai có thể lay động vị trí của bọn họ.
Trong năm người, Diệp Nhứ là người yếu nhất, thực lực của Lý Anh Kiệt và Võ Cảnh là như nhau, không phân được cao thấp, thực lực Tề Long áp quá bọn họ một đầu, như vậy càng không cần phải nói tới người được tất cả học sinh công nhận là No:1, Lăng Lan. Tuy rằng Lăng Lan chưa bao giờ đứng ở vị tí đầu bảng, nhưng chỉ cần nhìn tiểu đệ Tề Long của cậu ta ngồi ở vị trí đầu trong suốt ba năm nay là có thể biết cậu ta khủng bố đến mức nào.
Trong cuộc chiến xếp hạng, Lâm Trung Khanh đã từng đấu với Diệp Nhứ, cậu chỉ có thể duy trì đến năm sáu mươi chiêu thì bị đánh bay ra ngoài. Trong lòng Lâm Trung Khanh biết rõ nếu đối phương thật sự dùng những kỹ năng tất sát thì cậu căn bản không duy trì được nhiều chiêu như vậy, có lẽ chỉ có thể duy trì một nửa. Cái loại cảm giác chênh lệch quá lớn này khiến Lâm Trung Khanh không thể không cúi đầu.
So sánh với bốn người khác, kỳ thật Lâm Trung Khanh càng thêm tò mò đối Lăng Lan, thậm chí có thể nói là tràn ngập nghi hoặc. Cậu từng nói tìm hiểu về gia thế của Lăng Lan, Lăng Lan là con của một gia đình thuộc trung tầng, thậm chí là một đứa trẻ mồ côi từ khi còn trong bụng mẹ, lúc cậu ta vẫn còn là thai nhi thì cha phải ra chiến trường rồi không may hy sinh. Trừ bỏ gia cảnh tốt hơn cậu (Lâm Trung Khanh) một chút, nhưng điều kiện ở những mặt khác đều không sai biệt lắm, bọn họ không có những chiêu thức bí kỹ, không có sự dạy dỗ từ những trưởng bối có kinh nghiệm sa trường, nhưng vì cái gì cậu ta (Lăng Lan) lại có thể có chiến lực cường đại như vậy? Chẳng lẽ là vấn đề gien? Nhưng bọn họ cũng chỉ thấp hơn Lăng Lan một cấp bậc mà thôi, theo lý không có khả năng khoảng cách lại lớn như vậy.
Lâm Trung Khanh từng nghiên cứu qua phương thức cách đấu của Lăng Lan, cậu (Lâm Trung Khanh) phát hiện, những chiêu thức mà cậu ta (Lăng Lan) sử dụng cực kỳ lưu loát, sạch sẽ, không dây dưa, dài dòng (đánh một chiêu liền khiến người khác không dậy nỗi), Hơn nữa cậu (Lâm Trung Khanh) phát hiện, lực đánh của Lăng Lan không phải mạnh đến mức khiến người khác không thể chống cự, cũng không phải nhanh đến mức khiến người khác không thể né tránh, những chiêu thức mà Lăng Lan dùng, vô cùng đơn giản, một chiêu, không có kỹ xảo dư thừa, trực tiếp đánh trúng chỗ nhược điểm lớn nhất đối thủ.
Đương nhiên, nhưng chiêu thức Lăng Lan sử dụng để công kích đều là chiêu thức quen thuộc đối với tất cả học sinh, là thể thuật cơ bản của học viện đồng quân, còn có một ít kỹ năng của người khác mà cậu ta (Lăng Lan) học trộm được.
Nguyên bản Lâm Trung Khanh cũng không biết điểm này, chỉ là có một lần cậu thấy Lăng Lan dùng chiêu tất sát của Tần Dật để đánh bại Diệp Nhứ. Lúc này cậu liền biết Lăng Lan khả năng bắt chước và hấp thu kỹ năng tất sát của người khác, có lẽ đây chính là nguyên nhân Lăng Lan có thể mạnh như vậy.
Lăng Lan không có gia thế cường đại, cũng không có những kỹ thuật đánh nhau hơn người, nhưng lại có thể trở thành chân chính No.1 trong lớp của bọn họ, điều này khiến Lâm Trung Khanh càng thêm thưởng thức và bội phục Lăng Lan tự đáy lòng. Cậu cho rằng Lăng Lan chính là nguồn ánh sách cho những người có gia thế bình thường như cậu. Nhưng điều làm cậu tiếc nuối chính là Lăng Lan thực lãnh, không hề quan tâm gì đối với những học sinh khác trừ những tiểu đệ của mình. Từ năm đầu tiên cho tới bây giờ vẫn vậy.
Mà lúc này đây cậu ngoài ý muốn bị trúng kế, bị buộc phải đối chiến với Lý Anh Kiệt, Lâm Trung Khanh biết chính mình khẳng định không phải đối thủ của Lý Anh Kiệt, mà cậu lại không cam lòng nghẹn khuất trở thành thủ hạ của Lý Anh Kiệt như vậy. Vì thế cậu liền nghĩ tới Lăng Lan. Nếu đều phải trở thành thủ hạ của người khác, cậu tình nguyện trở thành thủ hạ của Lăng Lan, tuy rằng Võ Cảnh cũng là một sự lựa chọn tốt, nhưng Lâm Trung Khanh lại không có loại này ý tưởng
Cho nên cậu chủ động liên hệ liên lạc với Hàn Kế Quân,nói ra thỉnh cầu của mình. Cậu cho rằng chính mình khẳng định sẽ rất khó chịu, rốt cuộc cũng đấu tranh hơn một năm, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi được trở thành một thủ hạ của người khác. Điều duy nhất cậu có thể an ủi chính mình là sự lựa chọn lần này do chính cậu quyết định. Thế nhưng, không thể tưởng tượng, khi cậu nói ra thỉnh cầu của mình, một cảm giác nhẹ nhỏ như lan tỏa khắp cơ thể cậu, cảm giác cái gánh nặng ngàn cân vác trên vai lâu nay cuối cùng cũng có thể dỡ xuống. Chỉ là sự kiêu ngạo, tự tôn khiến cậu ta không muốn thừa nhận cái cảm giác này.
Giờ phút này, Lâm Trung Khanh đi tới trước mặt người có thể quyết định đến vận mệnh, tương lai của cậu, nguyên bản tâm bình tĩnh bỗng bắt đầu bàng hoàng lên, đáng chết, cậu thế nhưng cảm giác khẩn trương, sợ hãi, cậu sợ hãi bị cự tuyệt……
“Lâm Trung Khanh, yêu cầu của cậu tớ đáp ứng rồi, bất quá, tớ nhất quán đều là hành động đơn độc, cho nên, về sau cậu liền đi theo đám Tề Long bọn họ.” Lăng Lan nói làm sự vui vẻ trong lòng Lâm Trung Khanh trầm xuống. Mừng là cậu rốt cuộc có thể gia nhập tiểu đội của Lăng Lan, được bọn họ che chở, trầm chính là cậu đã nghe ra Lăng Lan cự tuyệt mình, Lăng Lan không muốn thu cậu làm tiểu đệ, cho nên mới đem cậu giao cho Tề Long.
Không nghĩ tới cậu cũng có lúc bị người khác ghét bỏ, Lâm Trung Khanh không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, cậu chỉ có thể lung tung gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Tiểu đội thu người chỉ có thể do đội trưởng tự mình đi, những thành viên khác là không thể tự ý mời thành viên mới. Cho nên Lăng Lan nhìn thấy Lâm Trung Khanh gật đầu đáp ứng liền lấy tự cách đội trưởng, dùng liên lạc khí gửi yêu cầu lên đầu não của học viện, thư mời Lâm Trung Khanh gia nhập tiểu đội. Một khi thông qua, quang não sẽ liên lạc với người đội viên được nhắc đến trong thư, yêu cầu người đó nhập mật mã của liên lạc khí, sau khi xác nhận mật mã, người đó đã chính thúc trở thành thành viên của tiểu đội.
Quang não xét duyệt tin tức của Lâm Trung Khanh rất nhanh, sau khi xác nhận Lâm Trung Khanh vẫn còn tự do chưa gia nhập đoàn đội thì liền gửi thư xác nhận đến liên lạc khí của Lăng Lan và Lâm Trung Khanh.
Lâm Trung Khanh hít một hơi thật sâu, quyết đoán chọn xác nhận, cũng đưa mật mã của mình vào, sau khi nhìn thấy tin tức chúc mừng gia nhập tiểu đội Lăng Lan, Lâm Trung Khanh mới dám thở dài nhẹ nhõm, có cảm giác thất lạc bất định, chỉ là cậu ta rất nhanh bình ổn lại khiến cho không ai trong phòng có thể phát hiện ra sự thay đổi đó.
“Tề Long, cuộc tái chiến ở lôi đài liền giao cho cậu.” Lăng Lan cũng thu được tin tức thành công, cũng có được tất cả tư liệu của Lâm Trung Khanh, là một tiểu đội, là một tổ hợp chỉnh thể cho nên tư liệu của các đội viên là công khai, mà “giá trị thù hận” của Lâm Trung Khanh cũng được đem mở rộng đến toàn bộ tiểu đội. Nói cách khác, thành viên khác của tiểu đội có thể thay thế Lâm Trung Khanh xuất chiến, đây cũng là lý do Lý Anh Kiệt thiết kế dẫn Lâm Trung Khanh nhập bẫy.
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
99 chương
10 chương
5 chương