Năm nào cũng có ngày này
Chương 58
Hai chai bia vào bụng, gương mặt Đồng Niên Niên và Hoàng Phinh Đình đỏ hết lên.
"Trước kia người khác đều nói cậu và Mục Quyết là một cặp, cho dù là mình, cũng cho rằng như thế."
Hoàng Phinh Đình nhăn mặt, nói năng lộn xộn: "Nhưng mà mình cứ thích cậu ấy, thích tới mức rất muốn ở bên cậu ấy, muốn tới mức sắp phát điên rồi."
Đồng Niên Niên im lặng, dĩ nhiên cô biết.
Thâm Đảo có khoảng thời gian khắp nơi lan truyền tin đồn về Đồng Niên Niên và Mục Quyết. Đúng vào lúc ấy, Hoàng Phinh Đình cố ý xa lánh hay lơ đãng không giống trước kia, khiến cho Đồng Niên Niên bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra Phinh Đình của cô biết yêu rồi.
Vì không để Hoàng Phinh Đình hiểu lầm, về sau Đồng Niên Niên nói rõ với cô là mình và Mục Quyết vốn chẳng có gì, còn cố gắng tránh qua lại và trò chuyện với Mục Quyết.
Đáng tiếc là... lúc ở bên cạnh Đồng Niên Niên còn có thể trời yên biển lặng nhưng tới khi hai người ra nước ngoài lại xảy ra sự cố.
Hoàng Phinh Đình ra nước ngoài theo Mục Quyết, sau những ngày sớm chiều ở chung, thuận theo tự nhiên, bọn họ ở bên nhau.
Lúc mới yêu nhau tình yêu của hai người cực kỳ cuồng nhiệt, chẳng hề có mâu thuẫn gì, nhưng tháng ngày lâu dài trôi qua rồi những trận cãi vã cũng tới.
Phụ nữ trong tình yêu vốn rất đa nghi, hơn nữa trong lòng có tảng đá "Mục Quyết thích Đồng Niên Niên" đè nặng, bởi vậy những trận cãi vã lớn nhất giữa bọn họ chính là "Đồng Niên Niên."
["Anh đừng có cho rằng em không biết anh còn thích Đồng Niên Niên!"
"Có phải anh cảm thấy em theo anh ra nước ngoài rất buồn cười không? Có phải cảm thấy em không biết xấu hổ không?"
"Đồng Niên Niên không thích anh, đáng đời anh!"]
Những trận cãi vã ngày xưa còn loáng thoáng bên tai, Hoàng Phinh Đình lắc lắc đầu, cô nghĩ chắc lúc đó trong đầu mình rót đầy bia, cô thật sự không biết lựa lời mà nói.
Vấn đề của hai người bọn họ, có chỗ nào liên quan đến Đồng Niên Niên chứ?
Rõ ràng vật chất, những thứ trả giá cho nhau không công bằng.
Cô sở dĩ kéo ngọn lửa chiến tranh lên trên người Đồng Niên Niên, chỉ bởi vì cô thích Mục Quyết, trong tiềm thức giữ tự tôn cho anh mà thôi.
"Mục Quyết luôn nói mình điên rồi." Hoàng Phinh Đình ngạt trong men say, "Mình cũng cảm thấy mình điên rồi."
"Hai chúng mình vốn dĩ không hợp nhau."
"Cậu ấy ra nước ngoài dựa vào bản lĩnh, còn mình là dựa vào trong nhà. Cậu ấy xem thường mình hoang phí, mình cũng không thích cậu ấy tính toán chi li từng thứ một. Giá trị quan của hai chúng mình không hợp về một chỗ, nói gì tới yêu đương?"
"Nhưng mình cố chấp, không chịu thừa nhận. Bởi vì nếu thừa nhận thì cũng đồng nghĩa với việc mình thừa nhận thất bại."
"Thật ra mình cũng không phải là không phải Mục Quyết thì không thể, sau cậu ấy, mình còn qua lại với mấy người bạn trai."
Hoàng Phinh Đình uống một hớp bia, "Mình chỉ là không cam lòng mà thôi."
"Lúc vừa mới chia tay cậu ấy, phần không cam lòng này của mình không có chỗ xả nên trút toàn bộ những khó chịu lên người cậu. Cậu cũng biết mình mà, lúc xúc động nhất thời thì không dùng đầu suy nghĩ, mình tức giận tới mức xóa hết tất cả những phương thức liên lạc giữa chúng ta, cậu lúc đó..." Cô ợ một hơi rượu, "Lúc đó cậu chắc hẳn rất lo lắng."
Bằng không, hòm thư ở nước ngoài của cô cũng sẽ chẳng nhận được nhiều bức thư đến từ Đồng Niên Niên như vậy.
Có lẽ cô thật ngu, vì không cam lòng mà vứt bỏ tình bạn trân quý như thế.
Đồng Niên Niên lẳng lặng nghe, cả quá trình không cắt ngang một lần nào, mấy chai bia trước mắt cũng uống hết sạch rồi, đầu vô cùng đau, dạ dày trướng lên khó chịu, miệng cô cũng không nghe sai khiến nữa, ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói ra được.
"Niên Niên..."
Vai chìm xuống, Đồng Niên Niên nhìn Hoàng Phinh Đình.
Hoàng Phinh Đình lại cười cô, "Tại sao cậu khóc thế?"
Đồng Niên Niên cũng chỉ ngược lại, "Rõ ràng cậu còn khóc dữ hơn mình mà."
Hoàng Phinh Đình dụi dụi mắt, tay đầy nước mắt, cô nói thầm, "Hình như đúng thật."
Song, cô cười hì hì nhưng còn khó coi hơn cả khóc, cô ôm chặt lấy Đồng Niên Niên, khóc lớn: "Niên Niên, xin lỗi..."
Cơ thể to lớn của ông chủ quán đang xâu xiên thịt dê chấn động, "Sao cô gái bây giờ khóc lên còn đáng sợ hơn cả cọp thế!"
Lúc Trần Tinh tới quán đồ nướng, Đồng Niên Niên và Hoàng Phinh Đình đang ôm nhau khóc rống chẳng quan tâm tới mặt mũi.
Anh nhìn mà thấy da đầu tê dại, bước nhanh tới, "Vợ ơi?"
Đồng Niên Niên nước mắt mông lung ngẩng đầu lên rồi òa khóc lớn tiếng hơn, "Chồng à!"
Trần Tinh nghe xong sắc mặt bỗng đỏ lên, Đồng Niên Niên chưa bao giờ gọi anh là chồng ở nơi công cộng.
"Ừ, là chồng đây." Cố bình tĩnh lại, Trần Tinh cẩn thận kéo Đồng Niên Niên từ trong ngực Hoàng Phinh Đình ra ôm tới trên người mình, người cô toàn là mùi rượu nhưng không khó ngửi, "Sao uống nhiều như vậy hả?"
Đồng Niên Niên đem đầu gác ở giữa cổ anh, thì thầm: "Vui mà."
Vui mà còn khóc thành bộ dạng này?
Trần Tinh liếc nhìn Hoàng Phinh Đình gục trên bàn mê man, bất đắc dĩ thở ra một hơi, "Vợ, em có biết bạn em ở đâu không?"
Cuối cùng vẫn phải gọi Hoàng Phinh Đình dậy.
Báo xong địa chỉ, Hoàng Phinh Đình dụi dụi mắt, nheo mắt lại nhìn Trần Tinh, "Cậu là... cậu là người đó.. người đó..."
"Trần Tinh."
"À đúng rồi! Trần Tinh!"
Hoàng Phinh Đình cảm giác trong nháy mắt mình tỉnh lại ba phần từ cơn say, cô nhìn Đồng Niên Niên rồi lại nhìn Trần Tinh, "Các người... lại ở bên nhau rồi."
Không chỉ ở bên nhau, còn kết hôn rồi.
Đồng Niên Niên choáng váng, chỉ còn biết gật đầu, hơi dùng sức xíu liền đập vào lồng ngực rắn chắc của Trần Tinh.
Phản ứng đầu tiên của Trần Tinh không phải sờ ngực, mà là sờ trán Đồng Niên Niên.
Hoàng Phinh Đình nhìn thấy cảnh này, cô cười: "Thật tốt."
Trần Tinh không tập trung trả lời: "Là rất tốt."
*
Trần Tinh đặt Đồng Niên Niên xuống xe, bước chân nhẹ nhàng, tư thế nhàn nhã.
Chỉ có một vấn đề.
Nơi mềm mại của Đồng Niên Niên áp sát lên anh, hơi thở nóng hôi hổi vờn quanh cần cổ anh, cực kỳ ghẹo người. Thế thì thôi đi, cô còn thỉnh thoảng liếm môi, đầu lưỡi cứ cọ vào da của anh, khiến anh nổi da gà.
Có hơi muốn việc ấy.
"Vợ à, em ngoan chút đi nào."
"Trần Tinh..."
"Chậc." Trần Tinh lấy nâng mông cô, chỉnh lại cho đúng, "Lại nói sai rồi, là chồng."
"Chồng..." Đồng Niên Niên ngoan ngoãn nghe lời, cô cọ cọ rồi trong lúc nhất thời không nói lời gì nữa.
Mãi tới khi vào trong thang máy, không gian kín mít chỉ có hai người họ, hơi thở quấn quýt, vừa yên tĩnh vừa dịu dàng.
"Anh không thể nói cho em biết à?"
Trần Tinh không hiểu, "Nói cho em biết cái gì?"
"Em biết năm đó anh rời đi chắc chắn có nguyên nhân, anh nói cho em biết đi."
Trần Tinh nhìn con số thang máy không ngừng nhảy lên, vẻ mặt anh tự nhiên: "Không phải anh đều nói cho em biết rồi sao?"
"Nhưng anh chưa nói hết mà."
Cửa thang máy mở ra, Đồng Niên Niên giãy giụa từ trên lưng Trần Tinh trượt xuống, "Anh không lừa được em đâu."
"Anh chắc chắn chưa nói hết toàn bộ sự việc cho em biết."
"Em biết rõ."
Nếu không phải cô nói xong rồi ngã oặt trong lồng ngực mình, Trần Tinh còn tưởng rằng cô không hề say chút nào, rất tỉnh táo.
Bế ngang người Đồng Niên Niên lên, Trần Tinh than.
"Học tỷ, chị không thể thông minh như vậy."
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
15 chương
12 chương
70 chương
60 chương
257 chương