Năm nào cũng có ngày này
Chương 46
Đây là lần đầu tiên Chu Điển nhìn thấy vẻ lạnh lùng của Đồng Niên Niên.
Sống động chói mắt khiến người nhìn bất giác muốn phục tùng, cô nàng tất nhiên không biết Đồng Niên Niên học từ ai.
Trong lòng run sợ khiến cho Chu Điển không khỏi sinh ý nghĩ lùi bước, suy nghĩ xoay quanh trong đầu, cô nàng nghĩ nên lấy cớ gì đó lấp liếm đi câu nói buột miệng trong lúc kích động vừa nãy.
Nhưng phần lý trí này cần phải xếp trước khi Khương Húc mở miệng.
Tiếng Khương Húc còn lạnh lẽo hơn cả Đồng Niên Niên: "Chu Điển, đủ rồi."
Lửa giận lập tức vọt lên não, Chu Điển đâu còn có thể nói chuyện lý trí nữa?
Bất chấp lời cảnh cáo của Khương Húc, cô nàng bỏ ngoài tai khoanh tay lại, trong miệng nói ra những từ quái gở, cần bao nhiêu châm chọc thì có bấy nhiêu châm chọc, "Cô ta dám làm thì còn sợ người khác nói à?" Câu nói này là Chu Điển nhìn Khương Húc nói, nhưng người thông minh đều nghe ra được, rõ ràng là cô nàng chỉ gà mắng chó.
Gần tới giờ tan làm, tin tức bên phòng kế hoạch có xung đột căng thẳng dẫn mọi người ở các phòng bên cạnh tới.
Cũng phải, mỗi ngày đều công tác từ sáng đến tối như thế, làm cho nhiệt tình của mọi người rớt dưới đáy vực. Chuyện giống như sét đánh giữa trời quang này tất nhiên là khiến tinh thần hóng chuyện của mọi người cháy hừng hực.
Thấy người vây xem càng lúc càng đông, Chu Điển biết mình đã cưỡi hổ khó xuống rồi, Đồng Niên Niên không trả lời cô nàng, cô nàng cũng chỉ có thể bắt mình hùng hổ dọa người: "Sao thế, đuối lý không nói được gì à?"
"Hả?"
Đồng Niên Niên thấy vẻ mặt này của cô nàng, buồn bực trong lòng tản đi không ít. Thật sự quá buồn cười, thậm chí còn không thể làm cho cô tức giận.
Cô gằn từng chữ một: "Chu Điển, con mắt nào của cô nhìn thấy kim chủ của tôi vậy? Sao tôi lại không biết sự tồn tại của người đó nhỉ? Hay là cô giới thiệu để chúng tôi làm quen nhé?"
Chu Điển nghẹn lời, sau đó lại cong môi cười, cô nàng cầm lấy điện thoại trên bàn, tìm tấm ảnh chụp hai hôm trước trong album ảnh rồi trực tiếp bày ra trước mắt mọi người.
"Cô dám nói người trong bức ảnh này không phải là cô?"
Đồng Niên Niên nheo mắt nhìn lướt qua, trong hình chỉ có một người một xe một cây.
Người đó cũng đúng là cô. Cô gật đầu: "Là tôi."
Người ở bên cạnh ồ lên, ánh mắt nhìn về phía Đồng Niên Niên cũng biến thành ngờ vực.
Lúc Đồng Niên Niên vừa mới vào công ty, bởi vì gương mặt và dáng người nên rất được chào đón. Nhưng tính cách cô khá lạnh nhạt, lại khó gần, lâu dần, rất nhiều đồng nghiệp nam bỏ cuộc, chỉ còn lại một mình Khương Húc, người tưởng rằng mình có thể gần quan được ban lộc.
Lần này chân tướng rõ ràng. Hóa ra người ta không phải lạnh lùng xa cách, mà là coi thường thân phận chỉ có chút tiền của bọn họ.
Không thể phủ nhận là, ở đây ung thư thẳng nam [*] chiếm phần lớn. Người giống như bọn họ, hễ có thể bắt được một "vết nhơ" của người khác thì sẽ không buông, tuyệt đối không tìm hiểu nguyên nhân ở trên người mình.
[*] Ung thư thẳng nam: Đàn ông mang chủ nghĩa gia trưởng, coi thường giá trị của phụ nữ. Cách gọi này là cách gọi châm biếm, miệt thị.
Chu Điển tự nhận mình chiếm được lý lẽ, vênh cằm lên: "Vậy không phải rõ rồi sao? Tôi không phải loại người ‘vồ gió bắt ảnh’ [*] phụ nữ đâu đó."
[*] Vu khống.
"Người trong bức ảnh này là tôi, tôi đây thừa nhận." Đồng Niên Niên chuyển đề tài, "Nhưng mà thế thì có thể chứng tỏ cái gì chứ?"
Chu Điển nhíu mày, không có lòng dạ nghiên cứu ý tứ sâu xa trong câu nói của cô, cô nàng phản bác: "Đồng Niên Niên, cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Tình nhân được bao nuôi mà còn có thể hùng hồn như thế, tôi quả thực mở rộng tầm mắt đó."
"Ai nói tôi lên chiếc xe kia thì chứng tỏ rằng tôi là tình nhân được bao nuôi hả?"
"Nếu như không phải bao nuôi, cô cần gì phải lén lút không dám cho người ta biết?" Chu Điển nghiến răng nói, "Cô đừng có nói với tôi rằng, các người chỉ là quan hệ bạn bè thôi nhé?"
Đồng Niên Niên suy tư gật đầu, "Hóa ra như vậy đã có thể phán đoán chân tướng của câu chuyện rồi. Có điều cô nói đúng, tôi và người đó thực sự không phải quan hệ bạn bè."
Chu Điển đang muốn đắc ý, tiếng nói lạnh lùng của Đồng Niên Niên lại phá tan ảo tưởng của cô nàng.
"Nhưng mà, cho dù tôi được bao nuôi thì đó cũng là bản lĩnh của tôi."
"Cô có bản lĩnh này không?"
Giống như bị đâm trúng chỗ đau, Chu Điển trừng mắt, tiến lên hai bước muốn túm lấy tay Đồng Niên Niên, lại bị một cánh tay chặn lại, "Chu Điển, em làm loạn đủ chưa?"
"Làm loạn? Anh nói em làm loạn?"
Chu Điển nhìn Khương Húc, hai hàng nước mắt cứ thế rơi xuống, "Khương Húc, em mới là bạn gái của anh, rốt cuộc anh muốn em nhấn mạnh lại bao nhiêu lần nữa hả!"
Khương Húc thở phì phò, anh ôm chặt lấy eo Chu Điển không cho cô nàng cựa quậy, quay mặt nói với Đồng Niên Niên: "Cô đi trước đi."
Đồng Niên Niên hừ lạnh một tiếng, cho dù Khương Húc không nói cô cũng sẽ đi, nào ngờ chân vừa mới bước ra ngoài một bước, cô đã bị tiếng nói bất ngờ vang lên từ phía sau đám người làm chấn động tại chỗ.
"Ai nói cô ấy được bao nuôi?"
Hầu như tất cả mọi người đều quay đầu lại.
Phòng nhượng quyền thương mại có mấy người tinh mắt, nhìn một cái liền nhận ra là Trần Tinh, mặt bọn họ thoáng chốc trắng bệch, che mặt rời khỏi đám đông, bước lên trước kính cẩn lễ phép gọi một tiếng, "Trần tổng.”
Trần tổng?
Phần lớn người trong công ty chưa từng gặp Trần Tinh, nhưng khí thế của Trần Tinh quá lớn, chỉ hơi liếc mắt tới thôi cũng khiến cho người ta không rét mà run. Loại khí thế quá mức bức người này, bức người tới mức khiến người ta tự thấy xấu hổ, vừa nhìn qua là biết anh không phải người thường, cũng khiến người ta bỗng tỉnh ngộ rằng mình và anh vốn không thể so sánh với nhau.
Người vây xem không hẹn mà cùng nhường ra một con đường cho Trần Tinh, Trần Tinh không biến sắc đi qua con đường này tới chỗ Đồng Niên Niên, anh cười như không cười nói: "Tôi còn tưởng rằng hôm nay chị lại phải tăng ca."
Đồng Niên Niên vừa nhìn thấy Trần Tinh, khí thế cứng cỏi lập tức sụp đổ, viền mắt cô nóng lên, vội cúi đầu, tiếng nói nhỏ xíu, "Sao cậu lại tới đây?"
"Không tới thì tôi cũng không biết tại sao một nhân viên nhỏ như chị còn phải bận rộn hơn cả tôi nữa."
"Hiện tại không sao rồi, chúng ta đi thôi."
Cô không muốn Trần Tinh dây vào vũng nước đục này.
Trần Tinh lại không chịu đi, "Khoan đã, còn có chuyện chưa có làm rõ ràng mà."
Anh không nói gì thêm ôm vai Đồng Niên Niên, sau đó nhướng mày nhìn về phía Chu Điển, khinh bỉ và xem thường lộ ra từ trong đáy mắt rất giống với đại ca trường học coi trời bằng vung năm đó. Chỉ là hiện tại anh mặc âu phục đeo giày da, cả người đứng đắn hơn không ít, vẻ hung hăng phóng túng của tuổi trẻ được tô điểm trở thành vẻ lạnh lùng không dễ gần, chỉ khí thế thôi đã khiến đối phương phải cúi đầu.
"Là cô khiến Đồng Niên Niên tăng ca phải không?"
Mắt Chu Điển hoa lên, sắc mặt cô nàng trắng bệch, trong lúc nhất thời không nói ra nổi một lời.
"Xem ra đúng là cô rồi." Sau khi xác nhận, Trần Tinh nhếch khóe miệng, "Cô cũng là người nói cô ấy được bao nuôi phải không?"
Anh hỏi cũng không phải là cần nhận được câu trả lời, chẳng qua là để tiêu diệt thái độ kiêu ngạo của đối phương thôi.
Cô ta là cái quái gì mà dám kêu gào ở trước mặt học tỷ của anh chứ?
Trần Tinh nắm chặt đầu ngón tay, bình tĩnh nói: "Tôi tới đây chẳng phải là muốn ỷ thế hiếp người, chỉ là muốn trả lại trong sạch cho Đồng Niên Niên thôi."
"Tôi là Trần Tinh, bây giờ đang theo đuổi Đồng Niên Niên. Không phải bạn bè với cô ấy là bởi vì cô ấy không chịu chấp nhận tôi, không phải vì những nguyên nhân không hề có khác."
"Nói ra cũng trách tôi bám người quá, cho nên mới để cho người vồ gió bắt ảnh như cô tạo ra chuyện hư hỏng buồn cười như bây giờ."
"Còn quan hệ bao nuôi mà cô nói? Hừ, không hề tồn tại."
"Chẳng qua, nếu như cô ấy đồng ý để cho tôi bao nuôi..."
Trần Tinh cười cười với Chu Điển, "Bảo tôi đây bây giờ đưa cho cô mười chiếc Bentley cũng có thể đấy."
Nụ cười này chẳng hề lan tới đáy mắt, sự cảnh cáo rõ ràng trở thành cơn lốc xoáy xô vào con ngươi Chu Điển, cô nàng sợ tới nỗi cả người run lên, sau lưng đổ mồ hôi, hai chân mềm nhũn.
Tại sao có người có thể rõ ràng đang cười, lại làm cho cô có cảm giác rơi vào hầm băng vậy?
Trần Tinh thu lại nụ cười, ung dung liếc nhìn Khương Húc đang nghiến chặt hàm dưới nhưng lại nói với Chu Điển: "Cô nghe rõ chưa?"
Cổ họng Chu Điển khô khốc, gật đầu: "Rõ... rõ rồi ạ."
Quá nhàm chán, một chút cảm giác thành tựu cũng chẳng hề có. Trần Tinh giống như tiếc rẻ tặc lưỡi một cái: "Cũng không biết phòng nhân sự tuyển người thế nào nữa!"
“Đi thôi." Lúc anh cúi đầu nhìn Đồng Niên Niên thì đã đổi lại vẻ mặt tươi cười giống như gió xuân ấm áp, "Bé cưng muốn ăn gì?"
Đồng Niên vừa chua xót trong lòng vừa buồn cười, cô phối hợp nói: "Đồ Nhật đi."
Bắp chân bị bỏng khỏi rồi, khoảng thời gian này cứ luôn nghe Chu Điển khoe khoang rằng Khương Húc dẫn cô nàng đi ăn món Nhật gì gì đó, cô thèm vô cùng, tất nhiên là muốn ăn cho đỡ thèm.
"Được." Trần Tinh ôm Đồng Niên Niên vừa đi vừa nói: "Chị nói ăn cái gì thì chúng ta ăn cái đó."
Chờ Trần Tinh và Đồng Niên Niên rời khỏi trung tâm sự chú ý, bầu không khí yên lặng một lúc lâu.
Có người dè dặt mở miệng: "Vừa... vừa nãy là ai vậy?"
"Phòng nhượng quyền thương mại gọi anh ta là Trần tổng... hình như là ông chủ Đồng Dã."
"Người vừa mới về nước đó ư?"
"Đúng... nên mau chóng về nhà thôi, quá đáng sợ rồi."
"... Tản đi tản đi."
Không tới mười giây, đám đông ban đầu thoáng chốc tản ra, trong văn phòng cũng chỉ còn lại Chu Điển và Khương Húc vẫn còn đứng đó.
Môi Chu Điển run rẩy nắm lấy tay Khương Húc: "Khương Húc..."
Khương Húc cố nén ý nghĩ đẩy cô nàng ra, túm tay cô nàng đi ra ngoài.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Em còn chê chưa đủ mất mặt phải không!"
Chu Điển bị lôi đi, bước chân lảo đảo, cổ chân nghiêng một cái, cơn đau xuyên tim khiến cô nàng kêu lên thành tiếng.
Nhưng cô nàng chẳng hề có sức để ý nữa.
___
Vào lúc Trần Ca lên sân khấu, vầng sáng của Marry Sue [*] thật sự làm mù mắt tôi rồi!
[*] Nhân vật chính.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
30 chương
34 chương
6 chương
11 chương