Năm nào cũng có ngày này
Chương 45
Nhưng chẳng mấy chốc đã bị phát hiện.
Lỗ tai đỏ như vậy, không bị phát hiện mới lạ. Bàn chân Đồng Niên Niên dán lên má Trần Tinh, bắt anh quay mặt đi.
"Nhìn cái gì vậy?"
Trần Tinh ấm ức nắm lấy chân cô, "Tôi không nhìn mà."
Đồng Niên Niên kéo váy xuống, sầm mặt đi về phía bàn ăn, Trần Tinh vẫn còn nửa quỳ ở tại chỗ, khóe miệng và tai rủ xuống, ánh mắt vô tội, toàn thân giận hờn ngút trời.
Anh ăn chay rất nhiều năm rồi.
Lúc đi học bận, lúc đi làm bận, cũng coi như thôi. Nhưng bây giờ vất vả lắm mới ổn định, Đồng Niên Niên cũng ở bên cạnh rồi, anh lại vẫn chưa thể khai trai.
Uất ức quá đi mất, anh có cảm giác bị ghét bỏ.
Đằng sau mãi chẳng có động tĩnh gì, Đồng Niên Niên đứng trước bàn ăn, không ngồi xuống, cô nhìn thức ăn trên bàn, bàn chân tê dại.
Sao cô lại không biết Trần Tinh đang suy nghĩ gì chứ?
Nhưng mà dẫu sao cũng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, cô luôn cảm thấy có chút căng thẳng.
"Cậu qua đây ăn cơm đi."
Trần Tinh buồn bực đứng lên, đi tới bên cạnh cô, tâm trạng có xấu hơn nữa cũng không quên nói: "Hôm nay ăn chân giò hầm, tôi tìm hiểu rồi, ăn món này thì vết thương sẽ mau lành hơn..."
"Trần Tinh." Đồng Niên Niên cắt ngang lời anh, "Tôi cảm thấy có thể cho cậu chút ngon ngọt trước."
Trần Tinh vẫn chưa hào hứng lắm, ánh mắt gợn sóng "Cái gì ngon ngọt?"
Vóc người không đủ cao nên phải dùng tay để lại gần.
Đồng Niên Niên giơ tay ôm mặt Trần Tinh, bỏ sức để anh cúi đầu xuống, trong khoảnh khắc hai người đối diện, cô nói: "Cái này."
Bờ môi nóng lên, Trần Tinh trợn to hai mắt.
Nhưng anh còn chưa nếm được dư vị, Đồng Niên Niên đã buông anh ra.
Mắt thấy tai Trần Tinh đỏ bừng, Đồng Niên Niên làm bộ như không có chuyện gì xảy ra ngồi xuống, lấy món ăn trong hộp cơm ra bày lên bàn, bày xong thì ngừng tay lại rồi ôm lấy má phải nóng lên của mình, "Ngồi xuống ăn cơm đi."
Trần Tinh phản ứng lại, anh cười ra tiếng, lập tức mặt dày hỏi: "Học tỷ, có thể làm một lần nữa không?"
"Không thể."
"Vậy một ngày làm một lần nhé?" Thế nào cũng phải để anh có cái thương nhớ, để chống đỡ được tới ngày khai trai chứ.
Đồng Niên Niên che mặt nói khẽ: "Cậu phiền quá đi."
Đây là đồng ý rồi.
"Chị là tốt nhất!"
Trần Tinh vui vẻ ngồi xuống, trong lòng lại lau nước mắt chua xót một phen.
Cùng là người trưởng thành, so với cuộc sống thoải mái của lão Đao, anh cũng quá Phật rồi.
Thứ hai đi làm, Đồng Niên Niên phát hiện ra bầu không khí trong phòng làm việc có chút kỳ lạ.
Kỳ lạ vì Chu Điển không gây phiền phức cho cô nữa, còn kỳ lạ vì Khương Húc không bắt chuyện với cô nữa.
Có điều như vậy cũng tốt, đỡ ồn ào.
Gõ máy tính cả buổi sáng, tới giờ nghỉ trưa, Đồng Niên Niên ngừng tay lại, chậm rãi xoay người, cô đứng dậy ra ngoài nhận cơm hộp thì nghe thấy phía sau nói chuyện.
"Tốc độ của hai người này nhanh quá nhỉ?"
"Suỵt! Cô nhỏ giọng chút đi, để người ta nghe thấy thì làm sao bây giờ? Khương Húc anh ấy... anh ấy đối xử với tôi rất tốt."
Chỉ nghe tiếng thôi cũng có thể tưởng tượng ra vẻ thẹn thùng của người nói chuyện.
Đồng Niên Niên chép miệng, Chu Điển và Khương Húc lại ở bên nhau.
Chẳng hề có một dấu hiệu nào.
Nhưng chuyện lớn bằng trời cũng không quan trọng bằng ăn cơm.
Món ăn trong hộp cơm trưa nay là món thanh đạm, hợp ý Đồng Niên Niên, lại khiến cho Chu Điển ném đũa, chạy tới bên cạnh Khương Húc.
"Khương Húc, chúng ta ra ngoài ăn nhé?"
Khương Húc nhìn Đồng Niên Niên một cái theo bản năng, Đồng Niên Niên chẳng hề hay biết, còn ăn rất say sưa ngon lành, mắt anh lạnh đi, "Cũng được, mấy món ăn hôm nay chẳng có chút màu sắc nào, cũng không biết sao mà ăn nổi. Em cầm túi đi, chúng ta ra ngoài ăn đồ Nhật."
Lời vừa dứt, một nửa người trong phòng làm việc ngừng động tác ăn cơm, phạm vi sát thương của câu nói này cũng quá lớn rồi.
Chu Điển giống như không để ý Khương Húc lén nhìn Đồng Niên Niên, cô nàng cười ngoan ngoãn: "Hay quá!"
Lúc cùng Khương Húc ra khỏi phòng làm việc, túi của Chu Điển bỗng văng tới chỗ ngồi của Đồng Niên. Đồng Niên Niên theo động tĩnh quay đầu lại, Chu Điển trước tiên kinh ngạc một giây rồi cười với cô, nói: "Xin lỗi nha."
Bộ dạng nhìn từ trên cao xuống, Đồng Niên Niên hình như hiểu ra nguyên nhân lúc trước Chu Điển luôn gây khó dễ cho cô rồi.
Hóa ra là xem cô là tình địch giả à?
Đồng Niên Niên không nói gì ngồi xuống lại, vẫn ăn cơm hộp ngon miệng.
Đồng Dã không cấm tình yêu văn phòng.
Mới yêu nhau hai tuần nên Chu Điển bận trau dồi tình cảm với Khương Húc, hiển nhiên chẳng có thời gian rảnh đi để ý Đồng Niên Niên, Đồng Niên Niên vui vẻ ung dung tự tại, ngày ngày tan tầm đúng giờ.
Sợ người trong công ty nhìn thấy Trần Tinh đưa đón mình, Đồng Niên Niên đặc biệt bảo Trần Tinh tránh mặt đồng nghiệp, chờ cô ở con phố chỗ cửa sau công ty, cứ giống như lúc cấp ba vậy.
Năm rưỡi hôm nay, Đồng Niên Niên sợ Trần Tinh chờ lâu, tắt máy tính rồi xách túi ra khỏi văn phòng.
Cô chẳng hề nhìn thấy có hai người đi theo phía sau mình.
Ấn vân tay quẹt thẻ xong, Đồng Niên Niên đi qua lối thoát hiểm, vòng ra cửa sau, cô đi về hướng cây nhãn đối diện tòa lớn công ty, lên chiếc xe Bentley màu đen ở ven đường.
Chiếc xe lái đi rất nhanh, cửa sau công ty lại có hai bóng người đi ra.
"Nhìn đi, em nói cô ta có chủ rồi mà. Chỉ là cô ta giấu diếm như vậy, có thể là bạn trai bình thường ư?"
Hai người này là Chu Điển và Khương Húc.
Hóa ra khoảng thời gian trước Khương Húc chẳng hề nhìn thấy người đàn ông lái Bentley như lời Chu Điển nói nên chất vấn cô nàng.
Chu Điển muốn chứng minh mình không nói dối nên lén lút bám theo Đồng Niên Niên hai ngày.
Đợi tới khi chứng minh được rồi, mới kéo Khương Húc sau khi tan làm cùng tới xem, chứng tỏ mình không hề nói dối.
Chẳng hề ngờ rằng Khương Húc thấy rồi lại suy tư nói: "Xe này quen lắm."
Chu Điển mất hứng, cô nàng kéo tay Khương Húc, để anh chú ý tới mình, "Khương Húc, em mới là bạn gái anh, anh có thể đừng có lúc nào cũng nhắc tới Đồng Niên Niên nữa không?"
Giọng điệu ngang ngược khiến cho trong mắt Khương Húc lộ ra một tia mất kiên nhẫn, anh rút tay ra: "Vậy em có thể đừng có lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ nữa không?"
Dứt lời xoay người trở về công ty, bỏ lại một mình Chu Điển.
Chu Điển tức giận ném túi xách xuống đất, có điều một giây sau cô nàng lại vội nhặt túi lên.
Không thể ném được.
Chiếc túi này rất đắt.
*
Đồng Niên Niên cảm giác mình lại bị đối xử như hai tuần trước.
Đối mặt với lượng công việc bỗng nhiên tăng lên, cô đã phải làm thêm giờ hai ngày liên tục, bên Trần Tinh nếu không phải cô hòa hoãn thì anh đã làm ầm lên rồi.
Ngày hôm nay lại phải tăng ca.
Đồng Niên Niên đỡ trán, chẳng lẽ Chu Điển cãi nhau với Khương Húc nên kiếm cô gây khó dễ?
Cô bất đắc dĩ nhận tài liệu Chu Điển gửi cho mình, sau khi xem xong phát hiện công việc này cho dù là ở nhà cũng có thể hoàn thành, hơn nữa thời gian dư dả, vốn chẳng cần tăng ca, quả thật là rảnh rỗi đi gây sự.
Uất ức tích lũy nhiều ngày sôi trào trong ngực, Đồng Niên Niên dứt khoát xông tới trước mặt Chu Điển nói: "Chu Điển, cái cô gửi cho tôi tôi về nhà làm nốt."
Không chờ Chu Điển trả lời, cô tắt máy tính đi.
"Khoan đã!"
Chu Điển vừa mới thu dọn đồ đạc xong, nghe thấy Đồng Niên Niên bất chợt nói thế thì chẳng hề nghe lọt tai một tiếng nào, trước hết gọi cô lại.
Nhìn Đồng Niên Niên muốn rời khỏi văn phòng dừng lại, cô nàng liếc nhìn phần lớn đồng nghiệp trong phòng làm việc còn chưa ra về, cười lạnh một tiếng, trực tiếp làm rõ ý nghĩ trong lòng.
"Vội như vậy là vì chạy về làm ấm giường cho kim chủ của cô à?"
Đồng Niên Niên lập tức nheo mắt lại.
Cô quay đầu lại, lạnh lùng mở miệng: "Cô nói cái gì?"
***
Trần Tinh: Ha ha, làm ấm giường? Tôi cũng muốn!
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
30 chương
34 chương
6 chương
11 chương