Bởi vì trước đó Hải Thành có nữ sinh về muộn rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên sau chuyện đó không lâu Thâm Đảo hủy bỏ lịch tự học buổi tối.    Vào lúc tan học, Đồng Niên Niên bị đau bụng, khi ra khỏi phòng vệ sinh thì đã là hai mươi phút sau. Sắc trời tối mịt, trong trường gần như không còn người nào nữa.   Không mang điện thoại bên người, Đồng Niên Niên sợ Trần Tinh chờ lâu sốt ruột nên cô đi rất nhanh. Không ngờ vừa mới ra khỏi cổng trường không xa, cánh tay cô tê rần rồi bị một người lôi vào rừng cây nhỏ bên cạnh.   Không giống những trường khác, cổng Thâm Đảo không hướng về phía đường lớn mà là một con đường rừng thẳng tắp. Xây dựng như vậy nói thẳng ra là vì để có chỗ đỗ xe cho phụ huynh đưa đón con mà không gây cản trở giao thông. Nói văn vẻ chút thì là như tên trường, Thâm Đảo, là một hòn đảo giấu mình ở sâu trong thành phố, muốn tìm thì phải vào sâu thăm.   Hai bên đường là hai rừng cây nhỏ, vốn dĩ diện tích phủ xanh là chủ đích, lúc này lại trở thành nơi tuyệt vời để Khúc Hoa gây chuyện.   Đồng Niên Niên lúc mới đầu còn giãy giụa: "Buông tay ra!" Khúc Hoa thâm trầm quay đầu lại, nụ cười xảo quyệt hiện ra trong bóng đêm mờ mịt khiến người ta sợ hãi, lực trên tay cậu ta bất giác lớn hơn mấy phần, "Mày cho rằng tao không biết quan hệ của mày và Trần Tinh à?"     Đồng Niên Niên rùng mình, cổ tay bị túm đau tới nỗi mất cảm giác, nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có nuốt trọn cô, mặt cô trắng bệch, đầu nóng lên, bỗng nhiên cầm lấy tay Khúc Hoa rồi há mồm cắn!   "Á!"   Khúc Hoa bị cắn đau, hất tay ra khiến Đồng Niên Niên ngã ở trên mặt đất. Tuy lúc này trời còn lạnh, Đồng Niên Niên mặc nhiều quần áo nhưng cả người bị ném lên đống cành cây khô héo, quần áo có dày hơn nữa cũng không tránh nổi đau đớn, tay cô lập tức bị gai cây sắc nhọn rạch rách.    Cô không còn sức để ý những cái này, đứng dậy bỏ chạy, ai ngờ còn chưa chạy được hai bước thì đã phải lảo đảo lùi về phía sau.   Lại có ba người chặn ở trước mặt cô, dễ nhận thấy là đồng bọn của Khúc Hoa.   Phía trước là ba tên côn đồ, phía sau là một tên ác ôn.    Đồng Niên Niên tức giận tới nỗi tay cũng run lên, cô cố ép bình bình tĩnh lại. Biết nói với ba người này còn không bằng cầu xin một mình Khúc Hoa, cô xoay người lại, mặt mũi trắng bệch, giọng điệu lại bình tĩnh như bình thường: "Khúc Hoa, rốt cuộc cậu muốn sao?"   Khúc Hoa hung ác nhìn cô chằm chằm, khi Đồng Niên Niên cắn cậu ta hiển nhiên là cắn rất ác, trời lạnh, dấu răng trên cổ tay rướm tơ máu, gió lạnh thổi qua, đau âm ỉ. Mặt mặt mày cậu ta dữ tợn, "Tao muốn thế nào à? Tại sao mày không hỏi bạn trai mày vào lúc cầm ổ khóa ném vào trán bố mày muốn thế nào?"   Nhắc tới Trần Tinh, Đồng Niên Niên giống như có lối thoát, cảm giác sợ hãi trong lòng giảm bớt một chút. Trong lòng cô biết rằng lúc này không phải lúc hành động theo cảm tính, vì vậy cố ý lạnh lùng mở miệng nói: "Đó là chuyện của các cậu, đừng lôi tôi vào."     "Ơ!" Khúc Hoa cười to hai tiếng khoa trương, "Muốn rũ sạch quan hệ với nó nhanh vậy à? Mày không sợ nó nghe thấy sẽ buồn sao?" Nói xong lại bước lên trước muốn túm lấy vai Đồng Niên Niên.   Mà Đồng Niên Niên thì đã sớm nhìn thấy một lỗ hổng, cô cắm đầu chạy về hướng đó, nghe thấy tiếng đuổi theo phía sau, cô chạy càng lúc càng nhanh, thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc.   Nhưng đáng buồn là, hiện thực là sức lực nam nữ cách nhau quá xa.   Da đầu Đồng Niên Niên tê rần, cô bị kéo ngược trở lại.   "Khúc Hoa! Cậu sẽ gặp báo ứng!"   "Chờ tới khi gặp rồi nói."   Khúc Hoa cười lạnh, bảo mấy đàn em phía sau giữ tay chân Đồng Niên Niên, cậu túm áo khoác Đồng Niên Niên rồi xé ra hai bên, khóa kéo lập tức bung ra, Đồng Niên Niên hét lên, áo nỉ trong áo khoác lộ ra.   Ngay lúc Đồng Niên Niên rơi vào tuyệt vọng, cho rằng sự tình không còn đường cứu vãn, Khúc Hoa vốn còn đang định cởi áo nỉ cô ra bất chợt kêu lên, phần lưng cứng lại rồi cứ thế ngã sang bên cạnh!   Tất cả những thứ này xảy ra quá bất ngờ, mấy bọn đàn em còn chưa kịp phản ứng, Khúc Hoa đã đổ rầm xuống đất. Bọn họ ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy mặt người tới thì sợ chết khiếp, không buồn để ý tới sống chết của Khúc Hoa, bỏ chạy thục mạng.   Xiềng xích ở cổ tay và mắt cá chân không còn nữa, trên người cũng không còn bị khống chế, nhìn thấy gương mặt quen thuộc và viên gạch trên tay cậu, Đồng Niên Niên bỗng trợn tròn hai mắt rồi bật khóc.   "Trần Tinh!"   Ném gạch xuống, Trần Tinh không nói một lời nào bế Đồng Niên Niên lên, sau đó cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô.   Cô khóc ở trong ngực cậu, khóc tới nỗi trái tim cậu tan nát rồi.   Nếu như không phải vừa rồi cậu đi qua rồi dừng lại theo bản năng, nói không chừng đã bỏ qua động tĩnh nhỏ bên rừng cây này, vậy hậu quả... ngay cả nghĩ cậu cũng không dám nghĩ tới.   Miệng Trần Tinh ngập tràn mùi máu tươi, không nói nổi một câu hoàn chỉnh, cậu hôn lên má Đồng Niên Niên một cái rồi nói ở bên tai cô: "Nhắm mắt lại đi."   Đáy lòng mơ hồ biết Trần Tinh muốn làm chuyện gì, nhưng Đồng Niên Niên không còn lý trí như trước kia nữa, ấy vậy mà trong lòng không hề có một chút ý nghĩ ngăn cản. Cô nâng tay che miệng rồi hai mắt nhắm lại, lông mi run run giống như vỏ trấu bị sàng, có mặc nhiều quần áo lên người hơn nữa thì cũng không xua tan lạnh lẽo cơn tuyệt vọng vừa rồi mang lại.   Bên tai lại một tiếng da thịt va chạm vang lên, tiếng rên rỉ truyền ra từ trong miệng Khúc Hoa từ nhỏ biến thành lớn, cuối cùng, có mùi máu tanh xuyên qua khe hở xộc tới chóp mũi Đồng Niên Niên, cô bị mùi tanh buồn nôn này làm cho giật mình, lý trí bị kích thích trở về.   Không ngờ vừa mở mắt ra, Đồng Niên Niên đã sợ tới mức ngây ngốc tại chỗ.   Người máu thịt be bét nằm trên mặt đất kia... là Khúc Hoa sao?   Tay của cậu ta bị máu tươi che phủ để ở tư thế quái dị ở hai bên đầu cậu ta, cả khuôn mặt giống như bị dội mực đỏ, ngay cả vị trí mắt mũi cũng không rõ ở chỗ nào.   Mà Trần Tinh lại giống như một cái máy không có linh hồn, không ngừng lại, còn đạp vào eo Khúc Hoa.   Đồng Niên Niên phản ứng lại, mặt mũi trắng bệch ôm lấy Trần Tinh, cô muốn kéo Trần Tinh ra xa Khúc Hoa, nhưng không ngăn nổi sức mạnh của cậu.   "Trần Tinh... đừng mà... đừng đá nữa... sẽ chết người đó!"   Trong lồng ngực có thêm một cơ thể thơm mềm, con mắt u ám của Trần Tinh lóe lên, lập tức dừng lại, "Niên Niên?"   Đồng Niên Niên khóc tới nỗi cổ họng đau rát, cô ôm Trần Tinh van xin: "Trần Tinh, đưa tôi về nhà đi, đừng đá nữa được không?"   Trần Tinh cứng đờ giơ tay lên, sờ đầu của cô, con ngươi vừa rồi u ám khôi phục một tia sáng, cậu nói: "Chờ đã."   Chờ cái gì?   Đồng Niên Niên không hiểu, chỉ thấy Trần Tinh bước lên vài bước rồi bất chợt hung ác đá vào háng Khúc Hoa một cái.   Ngay tức khắc, cô cả kinh ngậm chặt miệng.   Theo bản năng, cô suy nghĩ, tuyệt đối không thể kêu ra tiếng, làm vậy sẽ hại Trần Tinh.   Trần Tinh làm xong chuyện cuối cùng, cậu bình tĩnh đi tới bế Đồng Niên Niên đi ra ngoài.   Thoát khỏi lồng ngực Trần Tinh, chân Đồng Niên Niên run rẩy thăm dò hơi thở của Khúc Hoa, cảm nhận được hơi nóng yếu ớt mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.   Cô chạy tới bên người Trần Tinh, lấy điện thoại trong túi cậu ra, lông mày Trần Tinh nhảy lên một cái nhưng không hề ngăn cản.   Gọi xe cấp cứu cho Khúc Hoa xong, miệng lưỡi Đồng Niên Niên đắng khô, cô nuốt một hơi lạnh khô khốc rồi dắt tay Trần Tinh, "Đi thôi."   Bàn tay cầm tay của mình hơi lạnh nhưng Trần Tinh lại cảm thấy nó còn khiến người ta ấm áp hơn mặt trời mùa đông.   "... Ừ."   Hai người không nói chuyện cả một đường.   Trần Tinh đưa Đồng Niên Niên về tới đầu ngõ cách nhà cô còn có hơn trăm mét, cậu xoa nhẹ con mắt Đồng Niên Niên Niên, "Về nhà ngủ một giấc thật ngon nhé. Tôi đi đây."   Ngực Đồng Niên Niên đập thình thịch một hồi, khủng hoảng không tên lại làm cho nước mắt khó khăn lắm mới ngừng lại của cô rơi xuống.   Cô nắm lấy tay Trần Tinh, "Trần Tinh... tôi sợ."   Sợ Khúc Hoa chết thật rồi, sợ phá hủy tương lai của Trần Tinh, sợ hai người sẽ vì vậy mà chia xa.   Trần Tinh cúi người hôn trán cô rồi ôm cô vào ngực.   "Đừng sợ."   "Tất cả sẽ không có chuyện gì đâu, tôi bảo đảm."   Đồng Niên Niên khóc không ra tiếng.   Cô không lay chuyển nổi Trần Tinh, cuối cùng vẫn lưu luyến rời đi.   Nhìn bóng lưng Đồng Niên Niên rời đi, trái tim Trần Tinh giống như bị khoét rỗng.   Cả người cậu chẳng còn sức lực, ngồi tựa lưng vào tường nhìn mặt trăng trên bầu trời.   Đêm nay mặt trăng rất tròn, gió cũng rất mạnh, cậu cũng rất kích động nhưng chẳng hề hối hận chút nào.   Cười tự giễu, Trần Tinh lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.   "Ông nội."