Năm nào cũng có ngày này
Chương 22
Càng hôn càng nóng.
Trên người Đồng Niên Niên còn mặc áo khoác Trần Tinh, cô không thích chảy mồ hôi khó chịu nên cứ trốn tránh môi hai người quấn lấy nhau, "Nóng."
Trần Tinh khàn giọng sờ tai cô, nói: "Vậy thì cởi ra đi."
Lời này nghe như thế nào cũng thấy kỳ quái.
Nhưng Đồng Niên Niên chẳng muốn suy nghĩ sâu. Động tác của cô rất nhanh, sau khi cởi áo khoác ra thì mới cảm thấy dễ thở hơn chút.
Trần Tinh nhận lấy áo khoác, vắt bừa lên tay, không mặc, để rảnh một tay đỡ nửa bên mặt cô, "Học tỷ, tôi chịu đựng rất khó chịu."
"Cậu điên rồi à?" Đồng Niên Niên lấy tay chặn miệng cậu lại, "Chịu đựng đi, trở về rồi nói tiếp."
Trần Tinh bỏ tay cô ra, "Chị ôm tôi làm tôi bình tĩnh, nó hạ xuống trước đã, bằng không không đi được đâu."
Đồng Niên Niên miễn cưỡng gật đầu, cái gáy bị ấn vào trước ngực Trần Tinh không cử động được, cô cũng không muốn động, bụng dưới bị một thứ độ vật cứng rắn đụng vào không phải chuyện đùa.
Chờ tiếng hít thở hỗn loạn nặng nề của Trần Tinh dần lắng xuống, hai người tách ra, Đồng Niên Niên thử nhìn xuống phía dưới, nơi đó không còn to lớn khác thường nữa rồi.
Cô thả lỏng thần kinh căng thẳng, xoa xoa môi, sờ thấy có hơi rách da liền lẩm bẩm một câu: "Sau này cậu không được dùng sức như vậy nữa."
"Ừ." Trần Tinh dắt Đồng Niên Niên đi ra ngoài, vào lúc muốn nói thêm điều gì nữa thì con mắt nhìn thấy một bóng người, "Học tỷ, khoan đã."
Đồng Niên Niên cả kinh, "Sao... sao vậy? Không phải là thầy chủ nhiệm đi về hướng này chứ?"
Trần Tinh nghiêng đầu nhanh chóng nhìn qua, sau đó bình tĩnh nhắc Đồng Niên Niên không nên lên tiếng, cô che miệng, phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ ở trong ngõ hẻm chờ mười phút, chủ nhiệm không rời đi thì thôi, tại sao còn đi về hướng này?
Thật ra Trần Tinh không sợ thầy chủ nhiệm, chủ yếu là Đồng Niên Niên. Vài giây trước kết quả gì cậu cũng nghĩ tới rồi, ý nghĩ duy nhất là không thể để cho Đồng Niên Niên mạo hiểm. Một ý nghĩ lóe lên, cậu chùm áo khoác lên đầu Đồng Niên Niên.
Đồng Niên Niên muốn kéo áo khoác xuống theo bản năng thì bên tai nghe tiếng Trần Tinh nói: "Học tỷ, chịu ấm ức một tí nhé."
Cô bất động.
Bởi vì giây tiếp theo, Trần Tinh cao giọng chào hỏi người đối diện: "Ôi, chủ nhiệm Lưu đó ạ?!”
"Trần Tinh?" Chủ nhiệm Lưu chắc hẳn là thật sự đi ngang qua, vừa nhìn thấy học sinh ông liền bày ra điệu bộ trưởng bối hỏi, "Sao em lại ở đây?"
Trần Tinh chỉ đồng hồ trên cổ tay, "Chủ nhiệm Lưu, hôm nay là chủ nhật."
Chủ nhiệm Lưu bị chọc tức, bất chợt xoay mặt nhìn về phía Đồng Niên Niên bên người Trần Tinh. Ông dựng lông mày lên, đỉnh đầu trụi lủi sáng như bóng đèn ban đêm, "Lấy quần áo che đầu làm gì?"
Trần Tinh cười để đầu Đồng Niên Niên dựa vào ngực mình, chẳng sợ hãi nói: "Bạn gái em xấu hổ."
Vụng trộm thì thôi đi, còn trắng trợn như thế?
Chủ nhiệm Lưu bị coi nhẹ thân phận tức giận chống nạnh: "... Bạn gái gì? Trần Tinh! Đây là em đang yêu sớm!"
"Đúng vậy." Trần Tinh vô tội gật đầu thú nhận, "Đúng là em đang yêu sớm đó."
"Em em em.." Em nửa ngày trời cũng không nói nên lời, không biết phải nói thế nào, chủ nhiệm Lưu bỗng dưng lại gần Trần Tinh nửa bước, "Em như vậy là không được!"
Dứt lời ông muốn kéo áo khoác trên đầu Đồng Niên Niên xuống, "Ngược lại tôi cũng muốn xem là học sinh nữ nào không nghe lời như vậy!"
Trần Tinh nhanh tay nhanh mắt bắt được bàn tay với tới của chủ nhiệm Lưu, sức lực lớn tới nỗi khiến cho mặt chủ nhiệm Lưu lập tức đỏ lên.
"Ui da, thằng nhóc này làm phản à? Buông tay ra!" Đau chết ông rồi.
Ánh mắt Trần Tinh lạnh như dao cạo, giọng điệu hiển nhiên cũng không không dễ nghe nữa, trong tiếng cảnh cáo tràn ngập mùi thuốc súng: "Chủ nhiệm Lưu à, làm vậy không hay lắm đâu!"
Chủ nhiệm Lưu nhìn mà rùng mình, miệng mấp máy hai lần, lại bị chấn động tới mức không nói ra nổi một câu nào.
Trần Tinh thấy thế thì thôi, cậu buông tay ra, lại trở về vẻ cợt nhả vốn có: "Bây giờ không phải ở trường, chủ nhiệm Lưu nhắm một mắt mở một mắt đi. Cô ấy không phải học sinh trường chúng ta, thầy yên tâm đi."
Vì cứu vãn mặt mũi, chủ nhiệm Lưu chịu đựng đau nhức ở cổ tay, chắp tay ra sau lưng cẩn thận xoa xoa, giọng điệu vẫn như cũ: "Không phải học sinh trường chúng ta thì tại sao phải che che dấu dấu hả?!"
"Con gái khó tránh khỏi thấy thẹn thùng mà." Trần Tinh cười vô hại, "Chủ nhiệm Lưu, thầy đi hướng này hẳn là muốn đi qua đường nhỏ làm việc phải không? Em không dám làm lỡ công việc quan trọng của thầy, thầy mau đi làm đi."
"... Ừ, đúng là tôi có việc." Chủ nhiệm Lưu có lối thoát, liền ra vẻ thoải mái vẫy vẫy tay, "Thôi thôi, tôi xem không hiểu nổi những người trẻ tuổi các người. Tôi cảnh cáo cậu, không có lần sau nữa đâu."
Trần Tinh nhướng mày, lớn tiếng nói: "Cảm ơn chủ nhiệm Lưu, chủ nhiệm Lưu đi thong thả!" Giọng điệu cần bao nhiêu thành khẩn có bấy nhiêu thành khẩn.
Chủ nhiệm Lưu đi mấy chục bước, lúc dừng chân quay đầu lại thì nơi đầu ngõ sớm không còn người ở đó.
Ông lắc lắc cổ tay, lòng sinh buồn bực. Nói thật, Trần Tinh dám làm vậy với ông cũng bởi vì sau lưng có người ba lợi hại. Sân vận động mới xây dựng gần đây của Thâm Đảo là ba Trần Tinh tài trợ, cho dù là hiệu trưởng cũng bởi vì mối quan hệ này mà phải cho Trần Tinh thể diện, chớ nói chi tới ông. Vừa rồi ông là vì bị tức giận tới không tỉnh táo mới lỗ mãng như thế, ai ngờ Trần Tinh lại không coi người lớn ra gì như vậy, thật sự là thất sách.
Chủ nhiệm Lưu nhìn trời thở dài: "Ôi chao! Người trẻ tuổi bây giờ!"
Ông đâu biết rằng, nữ sinh bên cạnh Trần Tinh, là người trước đó không lâu ông tự tay trao khen thưởng học sinh ba tốt - Đồng Niên Niên.
Nơm nớp lo sợ mà trở về nhà lão Đao, Đồng Niên Niên lau hết mồ hôi ở trong lòng bàn tay vào quần áo Trần Tinh.
"Đều tại cậu hết!"
Trần Tinh thấy cô bị dọa tới mức con mắt đỏ bừng, liền khom lưng dụ dỗ không ngớt lời: "Lỗi của tôi lỗi của tôi, lần sau không như vậy nữa đâu."
Cơn giận của Đồng Niên Niên còn chưa nguôi, cô rũ vai xuống, cả người chẳng còn chút sức lực, "Tôi muốn về nhà."
Trần Tinh đâu cam lòng thả cô đi như vậy? Mới khai trai một tuần, cậu cũng không ngốc tới nỗi vào lúc này lại thả con thỏ lọt vào hang sói đi.
Duỗi tay dài ra, cậu kéo Đồng Niên Niên lại gần, "Dẫu sao chị cũng phải cho tôi một cơ hội chuộc tội chứ?"
Đồng Niên Niên hoài nghi nhìn cậu.
Mặt mày Trần Tinh hớn hở, vỗ ngực bảo đảm: "Tôi cam đoan sẽ làm đại gia thoải mái."
Đồng Niên Niên vừa thấy thái độ này của cậu thì biết cậu có ý nghĩ xấu xa.
"Đồ lưu manh!"
Người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch Trần Tinh nghiêm túc nói: "Tôi chỉ lưu manh với chị thôi."
Sau đó Đồng Niên Niên cảm giác eo bị siết chặt, trong nháy mắt cả người liền nằm ở trong ngực Trần Tinh, bị ôm lên tầng giống như con gà con.
Cô kêu rên ở trong lòng, xem ra dùng từ lưu manh để hình dung Trần Tinh vẫn còn tốt chán.
Trần Tinh đâu có lưu manh?
Rõ ràng cậu là sắc lang mà.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
100 chương
85 chương
77 chương
17 chương
54 chương
85 chương