Người dịch: Cá Voi Ngày đó chúng tôi ở khách sạn nghỉ ngơi một hồi, sau đó dắt nhau ra ngoài lấp đầy bụng rỗng. Bành Trí Nhiên đích thị là một tên cuồng mua sắm. Cậu ấy vậy mà vẫn chưa mua đủ! Hai người chúng tôi đi dạo đến tận cửa khách sạn nằm trên bán đảo mới thôi, có rất nhiều người tụ tập lại đây chụp hình cạnh cây thông Noel, chúng tôi cũng qua đó chụp hai tấm ảnh. Tôi chợt nhớ ra Trương Quốc Vinh rất thích đến bán đảo bên này uống trà chiều, liền hỏi Bành Trí Nhiên có muốn làm chút chuyện lãng mạn không, nói không chừng còn có thể vô tình gặp được Trương Quốc Vinh. Nói thật Hồng Kông nhỏ như vậy lại có rất nhiều ngôi sao, không biết bình thường bọn họ đều trốn đi đâu mà ngay cả một người cũng không gặp được. Cuối cùng hai người chúng tôi quyết định đến bán đảo thăm thú một chút, trà chiều uống ở ngay trong đại sảnh khách sạn, khi chúng tôi vào đã chật ních người, vài người ngoại quốc đang đứng xếp hàng. Chúng tôi hỏi phải đợi bao lâu, nhìn cảnh này xem chừng khó mà gặp được Trương Quốc Vinh, cuối cùng quyết định không đợi nữa. Ra khỏi khách sạn Bành Trí Nhiên nói chẳng bằng chúng ta ngồi tàu đến trung tâm tiếp tục mua sắm đi. Tôi nói được, nhưng bến cảng ở đâu? Cậu ấy kéo được một nhân viên đứng ở sảnh khách sạn, nhờ người ta gọi dùm một chiếc taxi, đi đến cảng Thiên Tinh. Bác tài xế ném cho chúng tôi một đôi mắt nghi hoặc, sau đó khởi động xe, đảo một vòng, hai ba phút sau dừng ở điểm trả khách, nói: “Đến rồi”. Tôi cạn lời nhìn Bành Trí Nhiên. Ôi đệch, đoạn đường đi bộ vốn chỉ bốn trăm mét, lên taxi phải đi một vòng mới đến, Bành Trí Nhiên cậu là đồ ngốc! Có vẻ như cậu ấy cũng cạn lời, vừa trả tiền vừa cười nói: ” Hóa ra gần như vậy!”. Sau khi xuống xe chúng tôi đến phố Soho và quảng trường Kim Chung. Hai chúng tôi lại quét qua các cửa tiệm một lần, sau đó ăn tối rồi từ cảng Thiên Tinh về Tiêm Sa Chủy. Vốn dĩ tôi còn muốn lên đỉnh Thái Bình ngắm cảnh về đêm, phim Hồng Kông đều như vậy không phải sao. Một đôi tình nhân, dưới bầu trời đêm lấp lánh sao cùng nhau ngắm cảnh thành phố lên đèn…..Đáng tiếc hai chúng tôi không lãng mạn nổi, ai bảo Bành Trí Nhiên mua nhiều đồ như vậy chứ! Mang theo túi lớn túi nhỏ leo lên đỉnh Thái Bình chắc chắn chưa lên đến nơi đã bị mệt chết luôn. Hơn nữa chúng tôi không có nhiều thời gian đến vậy, chúng tôi còn muốn ngắm pháo hoa, vậy nên quyết định về phòng. Trên suốt đường về tôi liên tục hờn trách tại máu cuồng mua sắm của Bành Trí Nhiên nổi lên mới khiến chúng tôi bỏ lỡ cơ hội ngắm cảnh đêm. Cậu ấy an ủi: “Được rồi được rồi, chẳng phải cũng chỉ là cảnh thành phố lên đèn thôi sao. Chúng ta ngồi thuyền xuôi dòng Hương Giang cũng không tệ, anh đây đảm bảo cảm giác này em cả đời không quên”. Tôi cực kỳ bất mãn: ” Cũng không phải chưa ngồi bao ngờ, anh xem em tay nào cũng túi lớn túi nhỏ, y như cửu vạn bên trường Hoàng Phố”. Cậu ấy liếc tôi một cái. “Chao ôi, nhìn dáng vẻ không hài lòng của em kìa! Vậy thì về sau em cũng đừng hòng dùng khăn quàng cổ và cà-vạt anh vừa mới mua!”. Tôi bĩu môi. “Có nhầm không vậy, mấy món đó rõ ràng là em chọn!”. Cậu ấy nói. “Trần gia Gia em còn dám không biết liêm sỉ. Là ai nói nhà chúng ta có nhiều cà-vạt lắm rồi, đừng mua nữa. Sau đó là ai kiên quyết mua!”. Tôi trừng mắt nhìn cậu ấy. Những lời khi đó tôi nói đều là sự thật cả, lần này cậu ấy đã mua tới sáu chiếc rồi, chưa kể ở nhà còn có mười mấy chiếc nữa. Bình thường tôi không mặc âu phục đeo cà-vạt, đương nhiên cảm thấy mua nhiều không dùng đến quá lãng phí! Tuy chiếc cà-vạt ấy quả thực rất đẹp, nhưng việc gì cũng nên điều độ nha. Dù sao cuối cùng Bành Trí Nhiên vẫn sống chết mua thêm chiếc ấy, chẳng phải tôi vẫn để cậu ấy mua đấy ư! Mua thì cũng đã mua, còn không chịu cho tôi dùng chẳng phải tôi quá thiệt thòi sao! Thở hổn hển lên thuyền, tôi quay đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ không thèm để ý đến Bành Trí Nhiên. Cái tên này chính là như vậy đấy, chủ nghĩa địa chủ thực cao, một khi chưa mua xong liền chẳng thèm quan tâm tôi muốn làm gì nữa hay không, có muốn ngắm đêm Hồng Kông không. Sau khi lên thuyền cậu ấy ngồi ngay phía sau tôi chứ không ngồi cạnh khiến tôi càng tức giận hơn. Người ta vì một đỉnh núi Thái Bình hy sinh, cậu ấy cũng chẳng thèm hỏi ý tôi một lời. Cậu ấy căn bản không hề biết đỉnh Thái Bình có ý nghĩa với tôi nhường nào. Tôi chỉ muốn cùng cậu ấy, giống như bao đôi tình nhân khác, trèo lên đỉnh núi phóng tầm mắt ngắm cảnh đêm mà thôi. Đêm Hồng Kông không lạnh như trong lời đồn, nhưng ngồi ở nơi bốn bề gió thổi quả thực có hơi lành lạnh. Đã hơn mười giờ đêm, tầng chúng tôi ngồi chỉ thưa thớt vài người, có lẽ đa phần người bản địa giờ này đang ăn tối hoặc chuẩn bị đón Giáng sinh cả rồi. Tôi lẻ loi ngồi một mình, thất thần nhìn những ánh đèn rực rỡ hai bên bờ, chợt cảm thấy lạc lõng vô cùng. Thuyền đi được gần nửa chặng đường, Bành Trí Nhiên ngồi sau đột nhiên tiến đến ngồi cạnh tôi. Tôi ném cho cậu ấy một ánh nhìn, chẳng mấy chốc thuyền đã cập cảng, tự nhiên sáp lại đây làm gì. Cậu ấy huých tay tôi mấy cái, tôi liền thu người lại chẳng thèm để ý đến. Hình như cậu ấy thấp giọng cười mấy tiếng, sau đó dùng sức nắm bả vai quay người tôi lại, híp mắt cười nói: “Trần Gia, chúng mình hôn đi.” Tôi chưa kịp phản ứng đã bị cậu ấy ôm chặt vào lòng, đè xuống một nụ hôn. Tôi vô thức đẩy cậu ấy ra. Ôi đệch, đây là nơi công cộng đó Bành Trí Nhiên! Cậu ấy quyết không buông tay, thì thầm trên bờ môi tôi. “Nào, phản ứng thêm chút nữa, anh lại hôn em!”. Tôi đẩy cậu ấy ra, cúi đầu cụng trán cậu ấy một cái, hơi tức giận nói. “Có người nhìn đó!”. Tuy rằng trên thuyền lúc này không đông, nhưng không có nghĩa là không có người nha! Bành Trí Nhiên liếc mắt nhìn một vòng, sau đó lại dán lên người tôi. “Muốn nhìn thì nhìn, đâu biết ai là ai! Chẳng phải em vẫn muốn giống những cặp đôi bình thường trên phố thỉnh thoảng nắm tay hôn môi, muốn để người khác biết chúng ta đang yêu nhau đấy ư? Anh yêu em. Anh muốn ngày hôm nay trên dòng sông này hôn em, để biển trời này biết anh yêu em!” Tôi nhìn cậu ấy thật lâu, dường như Bành Trí Nhiên luôn biết những mềm yếu trong tôi. Chỉ một câu như vậy thôi, mọi tủi hờn đều bay hết. Cậu ấy muốn thế nào tôi đều đồng ý.  Thế rồi tôi nhắm mắt, chuyên tâm cùng cậu ấy hôn môi, giữa biển rộng trời cao trao nhau nụ hôn dài. Quan tâm làm mẹ gì việc có người trông thấy! Khi thuyền cập cảng, cậu ấy lập tức kéo tay tôi rời thuyền. Ngay sau khi bước vào phòng, cảm xúc dâng trào trong trái tim như vỡ òa. Nương theo ánh sáng từ ngoài cửa sổ lọt vào, cậu ấy điên cuồng cởi sạch quần áo trên người tôi. Tôi vẫn có chút rụt rè, Bành Trí Nhiên như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, vừa hôn vừa nói bên ngoài sáng hơn trong phòng, phòng chúng ta ở trên cao, sẽ không ai nhìn thấy. Nhưng cậu ấy vẫn kéo tấm chăn trên giường che trước ngực tôi, sau đó đè tôi lên tấm cửa kính. Khi pháo hoa nở trên cảng Victoria, tôi quay đầu hôn lên cổ Bành Trí Nhiên, cùng cậu ấy trao nụ hôn sâu. Thật điên cuồng, nhưng cũng thật đẹp đẽ. Từ Hồng Kông trở về không tránh khỏi có chút bấp bênh trong lòng. Chỉ năm ngày trải nghiệm cảm giác yêu đương công khai, tôi đã say mê cảm giác yêu không cần che đậy ấy, thật muốn được tùy hứng mà yêu như vậy. Nhưng làm sao có thể. Vì vậy chúng tôi dành trọn hai ngày cuối tuần quấn quýt với nhau, chen chúc trên chiếc sofa chật hẹp, cùng ăn một bát mì. Mãi cho đến vài tuần sau đó cảm xúc mới dần bình ổn trở lại. Khoảng thời gian đó mỗi tối chủ nhật phải xa nhau đều khó khăn vô cùng. Tôi thường dựa lên vai Bành Trí Nhiên trộm lau nước mắt, ngay cả vành mắt cậu ấy cũng đỏ lên. Điều này càng khiến tôi quyết tâm phải trở về. Tôi nói với Bành Trí Nhiên về dự định của mình, cậu ấy im lặng hồi lâu, sau đó vương tay xoa mặt tôi. ” Em sẽ rất vất vả”. Tôi nhìn cậu ấy thật sâu. “Chỉ cần có thể ở bên anh, em không ngại vất vả. Nhưng anh có ủng hộ  em không?”. Nói xong tôi không khỏi lo lắng, phải biết rằng quyết định này của tôi sẽ gây ra một loại áp lực vô hình rất lớn với Bành Trí Nhiên. “Ủng hộ em”. Cậu ấy nói, sau đó kéo tôi vào lòng. “Anh đương nhiên sẽ ủng hộ. Vì tương lai của hai ta, em dũng cảm đến vậy. Em yêu à, anh tự hào về em”. Trước Tết âm lịch một sự kiện lớn đã xảy ra. Căn hộ của chúng tôi được bàn giao rồi! Trước khi bàn giao hai chúng tôi có đến xem qua một lần, tuần đầu tiên vẫn chưa hoàn thiện nhưng đến tuần thứ hai cơ bản đã hoàn thành. Buổi sáng ngày đi thăm căn hộ trời mới đổ cơn mưa nhỏ, công trường có chút lầy lội. Hai chúng tôi như bậc phụ huynh tới thăm con, đứng dưới sân tầng lầu nhà trong lòng cứ thấp thỏm không yên, trông về phía tiểu khu chưa hoàn toàn hoàn thiện, lòng nảy sinh một cảm giác vui sướng khó nói thành lời. Bước thấp bước cao từ tiểu khu đi ra, vừa khéo gặp được cô gái môi giới cho chúng tôi ngày nào, đi cùng còn có một đôi vợ chồng khoảng hơn ba mươi tuổi. Em gái môi giới có vẻ có ấn tượng khá sâu sắc với chúng tôi, trông thấy chúng tôi liền gật đầu chào, hỏi hai chúng tôi đến xem căn hộ phải không, chẳng mấy chốc có thể bàn giao nhà rồi. Tôi và Bành Trí Nhiên cười ngốc ngốc nói phải phải. Sau đó em gái nọ quay sang nói với đôi vợ chồng kia. “Kiến trúc gác xép bên chúng tôi chỉ kỳ đầu mới có, từ kỳ khởi công thứ hai trở đi đều xây theo kiểu kiến trúc phổ thông. Ôi chao hai anh đây quả nhiên rất có mắt nhìn, họ góp vốn cùng mua một căn nói là để đầu tư”. Cặp vợ chồng nọ nghe vậy hai mắt lập tức phát sáng, ông chồng vội bước đến nói với chúng tôi. “Chao ôi, thật vậy ư? Vậy các cậu có muốn bán căn đó không, tôi trả thêm hai vạn, bán cho vợ chồng chúng tôi đi!”. Tôi lắc đầu như trống bói. “Không bán không bán, chúng tôi không bán”. Nói rồi vội vàng kéo Bành Trí Nhiên rời đi. Bành Trí Nhiên vừa đi vừa ngoảnh đầu nhìn họ, nói: “Phòng ốc giờ hot vậy sao, còn chưa giao phòng đã có người muốn sang tay”. Nghe vậy tôi nghĩ một hồi, hình như giống lời cậu ấy nói, cảm giác mua nhà bây giờ là vấn đề thực cấp thiết, thế rồi kéo Bành Trí Nhiên đến văn phòng bất động sản ngó một chút. Giá căn hộ kỳ hai tăng nhẹ, ngoài ra còn mở án thêm một số căn hộ thi công  kỳ một. Hơn bảy mươi mét vuông, giá hơn ba mươi vạn. Tôi và Bành Trí Nhiên vừa nhìn đã động lòng. Tôi kéo tay cậu ấy. ” Thêm cả tiền ba cho em, chúng ta hiện giờ có trong tay khoảng bảy, tám vạn. Hay là mua thêm một căn?”. Cậu ấy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Áp lực trả góp quá lớn, bỏ đi”. Tôi nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy cậu ấy nói cũng đúng, lỡ như năm nay không được chuyển về thành phố tôi chắc chắn phải nghỉ việc, thôi bỏ đi. Hai tháng sau công việc của tôi vẫn chẳng có biến chuyển, tôi liền đệ đơn xin nghỉ việc, trở về thành phố sống cạnh Bành Trí Nhiên. Trong hai tháng này tôi đã đấu tranh vô số lần, nhưng công ty toàn mấy ông già đầu củ cải, sao có thể cho tôi trở về vị trí cũ. Vậy nên tôi nghỉ việc, dù sao thì làm việc ở nơi như vậy tôi cũng chẳng vui vẻ gì.  Trước khi từ chức tôi gửi hồ sơ đi khắp nơi, vội vàng xin vào vị trí tài vụ của một công ty tư nhân, phải kiêm cả nội vụ, ngay cả việc đặt cơm trưa cũng do tôi phụ trách. Tuy tiền lương ít hơn trước, lượng công việc nhiều hơn trước nhưng tôi làm việc vui vẻ hơn nhiều. Cưỡi lừa tìm ngựa thôi mà, tôi không vội. Bành Trí Nhiên thấy tôi vất vả, đau lòng không thôi. Tôi nói chỉ cần mỗi tối về nhà được nhìn thấy anh, em có vất vả hơn cũng đáng. Tôi không nói việc từ chức ở cơ quan cũ cho mẹ tôi, mãi đến khi tôi làm việc ở bên này được hơn một tháng bà và dượng mới biết. Hai người hỏi tôi lý do, tôi chỉ bảo cảm thấy mình không thích hợp với công việc nọ. Khi ấy ván đã đóng thành thuyền, họ có nói gì cũng vô dụng. Cuối cùng dượng tôi nhờ vào quan hệ, xin được cho tôi một chân tài vụ trong một công ty liên doanh, tôi mới có chút thời gian rảnh. Sau khi công việc yên ổn tôi chợt nghĩ nhà đã về đến tay, đến lúc trang trí cho căn nhà của chúng tôi rồi!.