Người dịch: Cá Voi Giữa mùa hạ năm ấy Bách Dung kết hôn. Kỳ thực sau khi tốt nghiệp bạn bè chúng tôi đều làm trong cùng một hệ thống công ty nhưng đa phần chẳng mấy người còn giữ liên lạc với nhau, chỉ có mấy người chúng tôi thời đi học chơi khá thân thì thỉnh thoảng sẽ gọi vài cuộc điện thoại hàn huyên dăm ba câu chuyện. Thế nhưng cũng khá lâu rồi chúng tôi chưa gặp mặt. Chúng tôi đều không ngờ trong lớp nhiều nữ sinh đến vậy, Bách Dung lại là người kết hôn sớm nhất. Ngoại trừ điểm này khiến bạn bè bất ngờ ra thì Bách Dung không tổ chứ lễ cưới mà chỉ đặt vài mâm mời một vài người bạn và người thân hai họ đến chung vui, sau đó cặp vợ chồng son cùng nhau đi du lịch trải qua tuần trăng mật. Điều này ở thời đại đó cực kỳ hiếm thấy. Thời đi học quan hệ giữa chúng tôi và Bách Dung không tồi, hơn nữa chồng của cô ấy còn là đàn anh trong công ty của Bành Trí Nhiên nên tôi coi như cũng có chút quen biết, vì vậy sau khi hưởng tuần trăng mật trở về cặp vợ chồng họ mời mấy người chúng tôi đến nhà chơi. Vào những năm 90 vẫn còn lưu hành đãi ngộ cấp nhà, nhưng để được cấp nhà phải là người có thâm niên công tác lâu năm. Đến thời của chúng tôi khi vào công ty đãi ngộ này càng ngày càng trở nên ít ỏi, gần như là không có. Chồng của Bách Dung vào công ty sớm hơn chúng tôi vài năm nên mới được nhận đãi ngộ này, tôi vẫn cho rằng nơi chúng tôi đến thăm chính là căn phòng do công ty cấp cho họ. Khi tôi và Bành Trí Nhiên tìm được đến nơi liền phát hiện thì ra căn phòng gia đình họ ở không phải kiểu phòng kiến trúc cũ mà nằm trong một tiểu khu nhỏ mới được xây dựng không bao lâu. Căn nhà được Bách Dung trang trí vô cùng đẹp, căn phòng nho nhỏ của tôi và Bành Trí Nhiên cơ bản không thể nào so bì được. Hai phòng ngủ hai phòng khách một nhà vệ sinh, một cái điều hòa đứng hàng hiệu, một bộ sofa bọc da mới và một chiếc TV đời mới sáng loáng, lại nhìn đến giai cấp vô sản chúng tôi quả thực chỉ có thể thở dài mà thôi. Bách Dung hồ hởi mang trà nước bánh ngọt ra tiếp đãi chúng tôi, rồi kể về việc kết hôn việc nhà cửa vất vả biết bao nhiêu. Tuy nói vậy nhưng trong lời kêu ca của cô ấy vẫn dễ dàng nhận ra được niềm hạnh phúc ngọt ngào. Chồng Bách Dung còn đang phàn nàn rằng cô ấy đáng lẽ không nên chọn bộ sofa màu sáng như vậy, về sau lau chùi vết bẩn thật sự rất phiền phức. Bành Trí Nhiên nói, sàn nhà điểm hoa đỏ phối với sofa màu này quả thực cảnh đẹp ý vui, trông rất đẹp. Đàn anh tự hào nói: “Có mắt thẩm mỹ! Đá lát nền chính anh là người chọn chứ đâu, ha ha ha!” Tôi cũng cười rộ lên, tay không tự chủ được vuốt ve chiếc sofa mềm mại một chút, trong lòng ngưỡng mộ mãi thôi. Bành Trí Nhiên liếc mắt nhìn tôi rồi nói với đàn anh: “Sư huynh, anh vào công sớm hơn chúng em, theo lý thì cũng đã đến lượt anh được cấp phòng rồi, sao không chờ thêm chút nữa?” Đàn anh lắc đầu: “ Thôi bỏ đi. Cậu xem mấy năm trước nói sẽ cấp phòng cho nhân viên nhưng trong mấy chục người kết hôn công ty mới cấp được cho hai căn, tranh đi giành lại có ra thể thống gì không? Năm ngoái cũng nói sẽ cấp, đến cuối cùng chẳng phải vẫn không có đấy sao? Trong công ty càng ngày càng có nhiều người trẻ tuổi, khoản đãi ngộ này coi như chẳng bao lâu nữa cũng sẽ bị hủy bỏ thôi. Anh không muốn đợi nữa. Bây giờ không thiếu công ty bất động sản, Tiểu Bách nói dù sao sau này không cấp phòng đến lượt anh thì vẫn phải mua nhà mới, chi bằng giờ mua luôn. Sớm có nhà sớm có chốn về! Cậu xem khu nhà của vợ chồng anh”. Vừa nói anh vừa đứng dậy chỉ sang con đường đối diện. “Tuy bây giờ vẫn còn hẻo lánh nhưng anh nghe nói về sau chính quyền quận XX sẽ chuyển về đây, cậu nói xem đến khi đó liệu còn khoảng đất nào trống không? Nghe nói đến cuối năm sẽ có một tiểu khu bắt đầu được xây dựng, phía sau còn xây thêm cả trạm tàu điện ngầm. Đến khi đó đoạn đường này chẳng mấy chốc sẽ trở nên cực kỳ sầm uất, giá đất cũng không rẻ như giờ đâu”. Nói xong anh lại ngồi xuống, nhìn đám chúng tôi: “ Vậy nên mấy cậu nếu đã có bạn gái rồi thì cũng nên suy nghĩ chút đi, dù sao thì sau khi kết hôn vẫn nên có một căn nhà. Đáng tiếc Bành Trí Nhiên và Tiểu Trần đều không có, nếu không thì có thể tính đến chuyện mua một căn ở tiểu khu đối diện thì tốt quá, gần nhà anh chị, đến lúc đó giả sử như thiếu một chân chơi bài cũng chỉ cần gọi một cuộc điện thoại sang bên đó thôi, ha ha ha”. Bành Trí Nhiên cười nói: “Không có bạn gái vẫn có thể mua nhà cơ mà, căn nhà này sư huynh mua với giá bao nhiêu tiền một mét vuông?” Đàn anh vừa bóc vỏ quýt cho Bách Dung vừa nói: “ Căn này vợ chồng anh mua không đắt, ba nghìn chín, tiểu khu bên kia mới hơn nên có giá bốn nghìn hai”.  Đệch, con mẹ nó ba nghìn chín? Tôi hơi rụt cổ nhìn quanh: “Sư huynh, nhà anh cũng phải một trăm mét vuông đi?” “ Không đến, diện tích là tám mươi chín mét vuông”. “Vậy là hơn ba mươi vạn!”. Tôi nhất thời không nói nên lời. Tiểu Bách lúc này cũng lên tiếng: “ Ôi ôi Trần Gia, có thể trả góp nha. Tớ và sư huynh cậu cũng thanh toán bằng trả góp đấy thôi. Đầu  tiên thanh toán 30%, phần còn lại thanh toán bằng thẻ tiết kiệm. Chừng nào số tiền tiết kiệm trong thẻ lên đến 5  nghìn có thể thanh toán thêm khoản nợ. Trong sổ tiết kiệm được càng nhiều tiền thì nợ sẽ được trả càng nhanh. Sau đó thì mỗi tháng trả một khoản, hai người cùng mở chung một sổ tiết kiệm, bớt ăn bớt tiêu một chút là được”. “Vậy mức thấp nhất cũng phải mười mấy hai mấy vạn đi”. Một đồng nghiệp đi cùng chúng tôi nói thêm. Đàn anh đưa quýt đã được bóc vỏ sạch sẽ cho Bách Dung: “Ừ, cũng phải tầm đấy. Hơn nữa còn tiền nội thất trang trí, sẽ rơi vào khoảng mười mấy hai mấy vạn. Anh đi làm sớm hơn Bách Dung vài năm nên tiết kiệm được một chút, lại được cha mẹ giúp đỡ thêm một chút. Kết hôn mà, dù sao cũng phải tiêu đến tiền. Lẽ nào cha mẹ các cậu không chuẩn bị tiền cho các cậu cưới vợ sao?”. Lời vừa nói ra khiến tất cả mọi người đều ha ha cười lớn. Đám người chúng tôi ở nhà Bách Dung chơi bài một hồi, sau đó cùng nhau ăn cơm trưa, đến chiều lại ngồi chơi một lúc rồi mới tạm biệt ra về. Trên đường về tôi cúi đầu suy nghĩ, trời ạ một căn nhà những ba bốn mươi vạn, Trần Gia tôi phải nhịn ăn nhịn uống bao nhiêu năm mới mua được đây. Bành Trí Nhiên khẽ  kéo tôi: “ Đang nghĩ gì vậy?” Tôi vội ngẩng đâu: “A, không có gì. Giờ chúng ta đi đâu?” Cậu ấy mỉm cười nhìn tôi: “Đưa em đi ăn kem” Tôi hừ một tiếng, chế nhạo: “ Thần kinh, kem thôi mà đi đâu chẳng mua được, còn nói gì mà đưa em đi?” Cậu ấy nhét hai tay trong túi áo, chân đá viên sỏi trên đường: “ Loại kem này không giống”. Năm đó tôi không phải người sành ăn, hơn nữa kem các loại đa phần chỉ nữ giới thích ăn nên đương nhiên tôi không hề biết loại kem ấy có tên là Haagen-Dazs*. Kỳ thực vào năm 1996 kem Haagen-Dazs đã có mặt trên khắp các khu trung tâm thương mại sầm uất, nhưng phải mãi đến năm 1999 tôi mới chân chính bước vào cửa tiệm Haagen-Dazs lần đầu tiên. Trên tấm biển quảng cáo trước cửa tiệm viết: “If you love her, take her to Haagen-Dazs.” Vừa bước vào cửa liền thấy đâu đâu cũng là cặp đôi, nơi nơi đều là các cô nàng cầm trên tay ly kem Haagen-Dazs với gương mặt hạnh phúc. Tôi ngẩng đầu nhìn lên bảng giá, đệch, một viên kem những 30 tệ! (Có lẽ giá cả rơi vào khoảng đó đi! Trong trí nhớ của tôi Haagen-Dazs với KFC và McDonald’s vào mười mấy năm trước là những hãng tăng giá thấp nhất. Nếu như có nhớ sai xin hãy lượng thứ). Nhìn những vị kem sắc màu hoa hoa lệ lệ bày trước mắt, tôi quay sang hỏi Bành Trí Nhiên: “Anh muốn ăn vị gì?” Bành Trí Nhiên nói với nhân viên: “Cảm ơn, hai chỗ” sau đó kéo tay tôi đi: “Chúng ta ngồi xuống ăn”. Vừa mở menu ra tôi đã nhảy dựng. Trời ạ, một ly kem hơi phức tạp một chút có giá lên đến 60-70 tệ! Thời đó số tiền này quả thực khá cao! Cho đến hiện tại cũng không tính là rẻ cho một ly kem đi! Bành Trí Nhiên xem menu cực kỳ nhập tâm: “ Cái này được không em? Vị này? Hay vị này? Có ba vị để chọn?” Tôi lật qua lật lại tờ menu sau đó chỉ vào loại chỉ có một viên kem kèm thêm chút nước hoa quả, giá cả lại vừa phải nhất và nói: “Cái này”. Cậu ấy liếc mắt nhìn tôi rồi chỉ vào ly kem ba màu, nói với nhân viên phục vụ: “Ly này”. Tôi:….. Nhân viên phục vụ hỏi: “Vị này phải không?” “ Ừm”. Bành Trí Nhiên khép quyển menu: “ Lấy một ly lớn, hai người chúng tôi ăn chung một ly”. Tôi nghe vậy thì trợn tròn mắt trừng cậu ấy, chờ đến khi nhân viên phục vụ rời đi mới dám khe khẽ khiển trách: “ Hai người chúng tôi ăn chung một ly! Anh nghĩ cái gì vậy!” Cậu ấy khẽ nhướn mày: “Không nên lãng phí”. Nói rồi đưa mắt nhìn quanh: “Em xem, chẳng phải xung quanh đều là hai người ăn chung đấy sao”. Tôi thật sự không còn lời nào để nói. Người ta là một nam một nữ ngọt ngọt ngào ngào ăn chung có được không, còn chúng ta đây là hai người đàn ông….. Hơn nữa còn hỏi em muốn ăn vị gì, chẳng phải đến cuối cùng vẫn là anh tự quyết đấy sao còn hỏi em làm gì! Chờ đến khi kem được mang lên, tôi lang thôn hổ yên nhét đầy một miệng. Ngược lại Bành Trí Nhiên ăn rất chậm, từng muỗng từng muỗng cho vào miệng. “Em thấy vị nào ngon? Vị dâu hay vị sữa?” Chúng tôi vừa ăn xong đã có nhân viên đến hỏi hai vị có muốn chụp một tấm ảnh lưu niệm không. Chụp ảnh lưu niệm gì cơ, tôi chớp chớp mắt. Nhân viên phục vụ lại nói chính là bỏ ra thêm 30 tệ mua một khung ảnh có logo của Haagen-Dazs, sau đó nhân viên trong tiệm sẽ chụp cho chúng tôi một tấm ảnh miễn phí ngay trong cửa tiệm. Bành Trí Nhiên vừa nghe vậy đã vội nói: “Được được, Trần Gia em mau ngồi xuống”. Tôi đành phải ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, cậu ấy liền quàng tay  qua nắm lấy bờ vai tôi. Nhân viên phục vụ nọ nói: “Hai vị, nhìn sang bên này, cà tím*” ( Bên Trung khi chụp ảnh sẽ nói từ cà tím vì khi phát âm khẩu hình miệng sẽ giống như đang cười. Cũng giống như bên mình nói kim chi vậy đó) Sau đó hai người chúng tôi cứ thế ngốc ngốc nói cà tím, để lại một bức ảnh hai người đàn ông ngốc ngốc kề sát bên nhau. Sau khi về nhà Bành Trí Nhiên lồng tấm ảnh đó vào khung ảnh Haagen-Dazs. Chẳng qua cũng chỉ là một khung ảnh bình thường được viết dòng chữ Haagen-Dazs mà thôi. Sau đó cậu ấy ôm eo tôi và nói: “Trần Gia, chúng mình mở sổ tiết kiệm đi. Về sau ít ăn một chút ít tiêu một chút, dùng tiền của chúng ta mua một căn nhà cho chúng ta, được không em”. Tôi chỉ biết nói: “Bành Trí Nhiên….” Cậu ấy cười hì hì, bàn tay xoa loạn tóc tôi: “ Vậy nên hôm nay cố ý đưa em đi ăn thứ đắt một chút, sau này những thứ đắt như vậy chúng ta không ăn nữa. Chờ đến khi chúng ta có một mái nhà cho hai đứa, phải chăng em sẽ không còn bất an nữa”. Tôi không ngừng chớp mắt, muốn chớp tan đi giọt nước đọng trên khóe mắt mình.Cậu ấy mỉm cười nhéo mũi tôi: “ Anh không biết liệu đôi mình có thể bên nhau bao lâu nhưng anh thật lòng, thật lòng muốn được bên em mãi về sau”. Cho đến tận bây giờ khung ảnh Haagen-Dazs chụp ngày đó vẫn được đặt trên tủ sách trong phòng khách của nhà chúng tôi, và năm tháng trôi qua đã khiến tấm ảnh dính chặt vào khung kính, không thể tách rời. —.