Nam Hậu Của Vương Kim [taekook/xk]
Chương 25
"Điền Chính Quốc ngươi thật sự muốn đối đầu với ta? Nam nhân dơ bẩn dùng bùa phép gì khiến hoàng thượng yêu ngươi tới như vậy? Khốn khiếp..khốn khiếp thật mà"
Ả giận đến đỏ mắt liền nữa đêm canh ba lẻn ra ngoài cung..
____________
"Ám Thị Sát"
Người này là cận vệ của Đoãn kỳ từ lúc Y bị hạ thuốc thì Đoãn kỳ đã nhờ Ám Thị Sát theo phò trợ và bảo vệ Y, người này võ công cao cường được Chính Đoãn Kỳ huynh truyền dạy vô cùng trung thành và được việc tất nhiên hắn không biết..
"Thưa Quốc Thiếu"
Bóng đen nhanh chóng xuất hiện cùng Y đứng trên gác mái Ngự Thiện Phòng và có thể thấy được cả cái cung này, nên việc có con muỗi nào chui qua cổng thì quả thật như trốn trước mặt người vậy, Y nhìn mà mỉm cười
"Theo sau ả ta."
Vừa dứt câu bóng đen nhanh chóng vụt đi ngay nhưng mà....làm sao đây?
"Aaaaa cứu ta, ta không xuống được yaa cái tên Ám Thị chết tiệt bồng ta lên không bồng ta xuống là thế quái nào Hả?????"
Tiếng la giữa đêm canh ba ồn ào mà vẫn không ai tới.. đơn giản vì có lần Y ra lệnh khi Y ngủ cấm ai ở gần cung chỉ có Chí Mẫn nhưng mà chả phải Y bảo Chí Mẫn đi kiếm nước sen rồi sao? Trừi ư là trừi....cứu pé
___________
"Sao mà nhớ Quốc thế nhỉ?"
Hắn trên giường lớn thân bận Trắng tuốt mắt nhắm, ngũ quang muốn phát sáng cả lên, không chịu được muốn đi gặp tiểu tâm can "tôm càng" đấy cứ mỗi lần nhớ Y là nhớ cả câu từ loạn ngôn "tôm càng đấy"
Hắn vơi lấy Y phục nhanh chóng tiến tới cung Y..
Càng đi hắn càng cảm thấy lòng mình bức bối vô cùng đi..có phải do nhớ người kia quá không?
"Cứu taaaaa vớiiiiii..ta không xuống được"
Giọng nói này..là Y Hắn nhanh chân mở toang cửa chính sảnh Cung của Y loay hoay tìm nơi phát ra tiếng nói kêu cứu thảm thương , trên cao thấy Hắn như vớ được vàng và kim cương liền dùng hết nội công nghị lực hét xuống..
"THÁI HANH !! THÁI HANH TA Ở TRÊN ĐÂY ?!! CHÍNH QUỐC Ở TRÊN NÀY AAAAAAAA!!!!"
Do không cẩn thận trược chân rồi...trược thật rồi, tạm biết thế giới đi xa nhé!!
Người ở dưới nghe thấy liền ngước lên hốt hoảng vô cùng liền dùng kinh kong bắt lấy Y rồi ôm chặt lấy không buông, người trong lòng thì thầm không ngớt
" a di dà phật.."
"Chính Quốc? Là ta, ta đây "
Bàn tay thon dài có ít vết chai sần do cầm kiếm nhẹ vuốt lên má Y làm Y bừng tỉnh đập vào mắt là Hắn..tim Y bỗng chóc muốn nổ tung
"Thái Hanh cuối cùng ngươi cũng đã nghe thấy rồi"
Y bỗng dưng oà khóc, Y không biết từ bao giờ chỉ muốn khóc và dựa dẫm vào con người to lớn mà Y từng ghét thế này...có phải Y đã yêu Hắn rồi không?
"Điền Chính Quốc thật sự đã yêu Kim Thái Hanh mất rồi"
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
60 chương
7 chương
55 chương