Edit+Beta: 明明 <img alt="ChiÃm ngáng nháng chiác bÃnh ngát và cÃng áp mát ác lÃm báng tháy tinh và sá - ánh 5" src="https://kenh14cdn.com/2017/3-1509961090942.jpg" data-pagespeed-url-hash=807943714 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Nhạc Chính Nhị lái xe chạy như bay mà đi, phía sau chỗ góc cua, có một chiếc xe màu đen đang đậu không tiếng động. Cửa sổ xe màu đen đang nửa mở, một cánh tay thon dài đang khoác trên cửa sổ xe, khớp xương ngón tay hiển nhiên đang kẹp lấy một điếu thuốc, từng làn khói thuốc bay lên khiến cho vẻ mặt người trong xe trở nên mơ hồ. Ngồi ở bên kia phó lái là một thanh niên tuấn tú mang mắt kính, thoạt đầu nhìn giống như một phần tử tri thức nhã nhặn, chỉ là từ trong thấu kính phản quan kia che lấp sự thờ ơ trong ánh mắt, lại có thể nhìn ra thanh niên này cũng không phải hạng người lương thiện, càng không phải là phần tử tri thức tay trói gà không chặt. “Anh sáng sớm gọi tôi tới chỉ vì xem cái này?” Thanh niên nâng mắt kính lên sống mũi, khóe miệng tươi cười lại mang theo giọng châm biếm: “Khẩu vị ngược lại là đổi nhanh, chỉ có điều cũng chỉ là bình mới rượu cũ.” Người đàn ông hút thuốc ngồi ở vị trí lái nghe thấy hắn nói lời này cũng không phản kích, chỉ là hít một ngụm khói thật sâu, trong ánh mắt mang theo ngơ ngác nhìn theo phương hướng Nhạc Chính Nhị rời đi, thở ra một vòng khói thuốc, mới trầm thấp nói: “Quá giống.” “Vậy sao?” Thanh niên đeo mắt kính sắc mặt không đổi, lành lạnh hỏi lại: “Tôi thấy anh là sắp điên rồi, nhiều chuyện như vậy không đi làm, hơn nửa đêm ngồi xồm ở trước cửa nhà omega chơi trò theo dõi, lại còn gọi tôi đến ở cùng anh, cho dù omega này hạ thủ độc ác có điểm đặc biệt một chút, ngài cũng không nên trở thành như vậy?Anh có biết hay không tôi rất bận, anh lão đại này mặc kệ mọi chuyện, tôi tiểu trợ lý ngay cả ngày nghỉ cũng không có, xin nhờ ngài về sau có thể đừng nổi điên như vậy nữa được không?” “Tôi không có.” Người đàn ông cắn đầu mẩu thuốc lá, nhắm mắt lại ngửa mặt ngồi ở trên ghế, trong đầu nhớ lại tất cả vừa mới nhìn thấy, trong lòng cũng dần dần sục sôi: “Trực giác của tôi gần đây rất chuẩn, huống chi là chuyện của em ấy.” “Xùy ngài là omega sao? Còn trực giác, kế tiếp không phải muốn nói giác quan thứ sáu gì đó chứ?” Thanh niên xùy cười một tiếng, bờ môi hơi mỏng kéo ra một nụ cười nhạo, lời nói ra cũng rất là cay nghiệt: “Lão đại của tôi, ngài đừng giỡn như vậy được không? Anh tốt xấu gì cũng là một alpha, có chút tiền đồ được không? Tôi thật sự bận rộn nhiều việc. Thuộc hạ trong bang của cái tên kia còn chưa có trấn an được, ngài còn không cho tôi đánh, ngài biết rõ tôi có bao nhiêu khó khăn sao? Tôi chỉ là beta, tinh lực của tôi rất có hạn.” Vừa nói vừa bực bội kéo cà vạt ở trên cổ, cặp mắt có chút nhếch lên kia hiện giờ đang trợn mắt nhìn, không còn nhìn thấy bộ dáng tao nhã hữu lễ bình thường vẫn có, cho nên mới nói có một lão đại không đáng tin tưởng tiểu đệ mới là xui xẻo nhất. Người trên ghế lái đối với thanh niên phàn nàn lại giống như núi thái sơn sừng sững bất động, vẫn nhắm mắt lại cứ thế hút thuốc, trầm mặc thật lâu mới nói: “Giúp tôi đi tra tư liệu hành tung của người này, đặc biệt là hai tháng gần đây, về tất cả việc của cậu ta đều phải điều tra ra, nhớ kỹ, là hết thảy, tiểu công tử Nam gia nên rất dễ tra.” Cuối cùng, lại xoa hai bên trán, nói một câu: “Những ngày này đã làm phiền cậu, thực xin lỗi.” Thanh niên vốn đang nổi giận lúc nghe được câu phía trước của anh vừa định gào thét, nghe thấy một câu xin lỗi lại giống như quả bóng bị xì hơi, thở dài một tiếng lại ngồi sụp xuống ghế, giật giật khóe miếng kéo ra một nụ cười khó coi: “Anh đây là tội gì?” Trả lời y lại là một trận trầm mặc. Thanh niên sớm lường trước nhìn phản ứng của anh cũng chỉ là thở dài một hơi: “Trên đời này làm sao có việc quỷ thần loạn lực gì, bài trừ mê tín cũng đã nhiều năm như vậy, khẩu hiệu khoa học hô bao nhiêu năm, anh còn ở chỗ này nghi thần nghi quỷ, tôi nhìn anh thật sự sắp điên rồi. Vừa mới đó là người Phùng gia, omega này cũng là gan lớn, thật không sợ trả thù, họ Phùng này đúng là một tên bệnh tâm thần, chỉ sợ phát bệnh điên, Nam gia cũng không ngăn được hắn.” “Gọi người tới trông coi chú ý Phùng Dịch một chút, phòng ngừa hắn gần đây có hành vi trả thù.” Người đàn ông gẩy thuốc lá, từ tốn nói một câu, cuối cùng vẫn chưa yên tâm lại bỏ thêm một câu: “Phái người đáng tin cậy một chút che chở cậu ta, đừng để xảy ra sự cố gì.” Đối với sự hoài nghi của thanh niên anh lại giống như không nghe thấy. “…” Thanh niên nghe thấy những lời này của anh không tự giác co rút khóe miệng, chỉ có điều nhìn bộ dáng như vậy của lão đại liền ngậm miệng lại, y tiểu trợ lý này vẫn là rất lương thiện, xát muối trên miệng vết thương cái gì liền bỏ đi, cho nên chỉ phải ở trong lòng ai thán một tiếng y số khổ: “Đi, ngài nói cái gì thì chính là cái đó, chỉ có điều tôi nhìn anh vẫn là trước trở về nghỉ ngơi một chút, hai ngày trước vẫn bình thường hiện tại lại nổi điên, ngài tốt xấu gì cũng phải suy nghĩ đến những người làm tiểu để như chúng tôi, bảo trọng thân thể, nếu như ngài suy sụp chúng tôi làm sao bây giờ?” Người đàn ông nghe thấy lời này có chút mệt mỏi nhéo nhéo sống mũi: “Ừm.” Sau đó khởi động xe rời đi, kì thật anh đã sớm điên rồi, nếu không phải còn có nhiều anh em cần chăm sóc như vậy, anh đoán chừng cũng không sống tới bây giờ, điên thì điên, cho dù có một chút hy vọng anh cũng sẽ không buông tha, cho dù lần lượt hy vọng lại thất vọng cũng sớm khiến cho anh chết lặng, vậy thì sao? Khát vọng trong lòng khiến anh chết cũng không thể buông tay. … Mà Nhạc Chính Nhị cái gì cũng không biết lúc này đang vui tươi hớn hở lái xe huýt sáo về tới phòng, tâm tình tốt hiệu suất công tác cũng liền cao, ngày tiếp theo ở trong tuần này, Nhạc Chính Nhị càng là không ngừng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà Địa Trung Hải giao cho cậu, tuy kết quả không phải quá hài lòng, Nhạc Chính Nhị ở trong lòng cười vui vẻ một hồi, khiến cho ông choáng nha lại làm khó dễ lão tử. Chẳng mấy chốc lại là thứ hai, Nhạc Chính Nhị ngày hôm đó ngược lại là không có đến muộn, dù sao hiện tại Địa Trung Hải đang chờ bắt lỗi sai của cậu, Nhạc Chính Nhị tự nhiên quy củ rất nhiều, hơn nữa Nhạc Chính Nhị đem nhiệm vụ hoàn thành lúc này đặc biệt có cảm giác thỏa mãn, không thể chờ được nữa đi tới công ty muốn thể hiện cho Địa Trung Hải thấy. Lúc người trong văn phòng nhìn thấy Nhạc Chính Nhị, vẫn như trước mỗi ngày đều đem Nhạc Chính Nhị đùa giỡn một lần, Hoa Liên vẫn là cặp môi đỏ mộng quyến rũ, còn thỉnh thoảng thò tay đi xoa bóp khuôn mặt non nót của Nhạc Chính Nhị, đối với khuôn mặt lạnh của Nhạc Chính Nhị càng là trực tiếp xem nhẹ, Văn Tử và Dương Diệp cũng luôn luôn ở bên cạnh nhìn Nhạc Chính Nhị rục rịch muốn đi lên sáp đến vui vẻ,  xem bộ dạng như vậy đoán chừng là muốn đợi sau khi Hoa Liên đắc thủ, bọn hắn cũng có thể đi lên sờ hai cái, vật biểu tượng bình hoa cái gì nhất định phải thỉnh thoảng đùa giỡn mới có thể thể hiện hiệu quả. Nhạc Chính Nhị đối với chuyện # mỗi ngày đi làm đều bị đồng nghiệp quấy rối tình dục # này cũng dần dần chết lặng, dù sao cậu đã nhìn ra, những người này thuần túy chính là đùa giỡn, cũng không muốn làm gì, đương nhiên cũng không bài trừ nếu như cậu đồng ý loại tình huống j□j, chỉ có điều so sánh với tên Phùng Dịch kia, Nhạc Chính Nhị chợt cảm thấy những đồng nghiệp này cũng rất đáng yêu. Chẳng qua nhéo mặt cái gì coi như xong, Nhạc Chính Nhị đẩy cánh tay đang vươn ra của Hoa Liên, vẻ mặt đờ đẫn nhìn Hoa Liên và hai nam beta kia mất hết hứng thú trở về chỗ ngồi. Sau khi đuổi đi những người ngấp nghé bờ mông cậu, Nhạc Chính Nhị liền tràn đầy tin tưởng ngồi về vị trí chờ Địa Trung Hải kêu gọi, thuận tiện tưởng tượng tình cảnh Địa Trung Hải bị cậu chọc tức giận gọi quạ quạ. Địa Trung Hải cũng không cô phụ kỳ vọng của Nhạc Chính Nhị, không bao lâu liền gọi Nhạc Chính Nhị tới. “Những cái này đều là cậu làm hay sao?” Tiếp nhận tư liệu từ trong tay Nhạc Chính Nhị, cúi đầu quan sát trong mắt Địa Trung Hải hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến mất, ngẩng đầu xụ mặt hỏi. “Ừm.” Nhạc Chính Nhị vẻ mặt lãnh diễm trả lời. “Tạm được, còn có chút chỗ cần sửa, chỗ này, chỗ này.” Địa Trung Hải không khách khí ở trên tư liệu Nhạc Chính Nhị đưa tới vạch từng mảng từng mảnh đường đỏ: “Loại phương pháp này căn bản logic không đúng, cậu là nghĩ như thế nào đấy, còn có chỗ này, rõ ràng có một loại phương pháp khác đơn giản hơn, cậu không phải đầu óc đều đi chết rồi chứ, cái này đều rất dễ sửa.” Tóm lại chính là trả về sửa lại. Nhạc Chính Nhị tin tưởng tràn đầy bị phê bình trong lòng bốc hỏa, nhưng lại không thể phát ra, chỉ bởi vì những lời Địa Trung Hải nói rất có đạo lý…trong lòng nghẹn một búng máu Nhạc Chính Nhị trầm mặc nhận những tư liệu bị trả về, yên lặng liếc nhìn Đại Trung Hải: “Biết rõ.” Địa Trung Hải bị cậu liếc nhìn có chút sợ hãi, ho khan một tiếng: “Tiểu Ninh, tôi đây cũng là vì muốn tốt cho cậu, dù sao lập gia đình cũng phải có học thức, chăm chỉ sửa đổi, tôi tin tưởng cậu rất có tiền đồ đấy.” “Ừm.” Nhạc Chính Nhị lạnh lùng lên tiếng, liền quay người rời đi. Địa Trung Hảo đưa mắt nhìn theo tiếng động rời đi của Nhạc Chính Nhị, thở ra một hơi, từ trong túi tiền móc ra khăn tay lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, vừa lau vừa cảm thán làm nhân bánh bích quy thực sự là không dễ làm, Nam Ninh này rõ ràng là một omega, nhưng ánh mắt vừa rồi khiến hắn đổ cả mồ hôi lạnh, dùng một câu tục ngữ mà nói, chính là ánh mắt chứa sát khí. Quả nhiên không hổ là người Nam gia, chỉ có điều đến buổi sáng hôm nay nhận được cuộc điện thoại kia khiến hắn kinh hồn bạt vía, Địa Trung Hải lập tức cảm thấy áp lực rất lớn, kết quả lại bị lạnh lùng báo cho biết bảo hắn chăm sóc tốt Nhạc Chính Nhị sau đó liền tắt máy. Sau khi nhận được cú điện thoại kia liền cảm thấy đầu của hắn có chút không đủ dùng, tóc trên đầu cũng càng nhanh rụng hơn, cái gì gọi là chăm sóc tốt, cái gọi là ngôn ngữ văn hóa này thật là bác đại tinh thâm, hơn nữa tâm của tổng giám đốc thâm sâu như đáy biển, cho nên hắn sửng sốt không cảm nhận được ý nghĩa chăm sóc tốt kia của tổng giám đốc. Rốt cục là tiếp tục lại để cho Nam Ninh làm vật biểu tưởng hay là lại làm khó cậu, Địa Trung Hải tỏ vẻ hắn thật không bắt được ý nghĩa trong đó, chỉ có điều có một chỗ hắn đã hiểu rõ, chính là tổng giám đốc kông có ý định sa thải Nam Ninh. Vậy cũng là một chuyện tốt, cũng không cần hắn thay đổi biện pháp suy nghĩ như thế nào sa thải Nam Ninh. Chỉ có điều xét thấy năng lực lý giải của hắn có hạn, hắn thật sự không biết ý nghĩa chăm sóc tốt này, cho nên cũng chỉ có thể tiếp tục đối với Nam Ninh như vậy, ừm, không phải là quá khó xử cũng không có quá chăm sóc, Địa Trung Hải cảm thấy quyết định này của hắn thật sự là quá thông minh, nhất định phải tán dương một chút. Huống hồ hắn cảm thấy tư liệu Nam Ninh nộp lên cũng nhìn ra Nam Ninh là người có tiềm lực, nên bồi dưỡng một chút cũng là rất tốt, Địa Trung Hải tự nhận hắn vẫn là có năng lực nhận thức người có năng lực, cho nên muốn bồi dưỡng Nam Ninh một chút, chỉ là đáng tiếc, lại có tiền đồ cũng là một omega, uổng phí một người có thiên phú tốt như vậy. Nhạc Chính Nhị tâm tình một lần nữa lại đi đến ranh giới hung bạo mặt lạnh trở lại văn phòng, nhìn tư liệu chồng chất trong tay thật sự muốn mặc kệ bỏ chạy lấy người, chỉ có điều nghĩ tới mẹ của Nam Ninh tinh lực dồi dào, đánh cho Nhạc Chính Nhị giật cả mình chỉ phải lần nữa ngoan ngoãn tiếp tục làm cẩu lập trình.