Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 193 : Đại lão sắp hắc hóa (35)

Edit: Ư Ư Ngữ khí lạnh lẽo chậm rãi nói: "Dẫn người này tới bệnh viện, nếu bị thương thì chữa, nếu không sao... thì mang chân trái của cô ta về đây." Anh vừa nói xong thì Long Lị Lị đã ngẩn ra, sắc mặt còn tái nhợt hơn cả lúc trước, cơ thể lung lay không đứng vững. Một lúc sau cô ta mới khó khăn nở một nụ cười, "Cảm ơn." Sau đó được hai anh bảo tiêu đỡ tới chiếc xe phía sau. Còn Quyền Từ thì nhét Tô Yên vào trong xe. "Về nhà." ············ Ngày hôm sau Tô Yên xuất hiện trong đoàn phim đúng tám giờ sáng. Vừa đi đi vào đã nghe thấy phó đạo diễn và nhân viên trong đoàn nói chuyện, "Nghe nói đoàn phim đổi người đầu tư?" "Chậc! Đầu tư phương nói đổi là đổi ngay, cô đoán xem có thể là ai?" "Công ty giải trí An thị." "Quả nhiên, không hổ là công ty giải trí lớn nhất." Đang cảm thán thì lại nghe thấy phó đạo diễn nói: "Đâu chỉ đổi mỗi nhà đầu tư, đạo diễn cũng được đổi thành đạo diễn Triệu." "Không chỉ như thế, nghe nói... tối qua nhà làm phim đạo diễn tụ tập, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà mà làm phim bị đưa vào trong phòng cấp cứu, ngộ độc rượu nghiêm trọng, đến bây giờ vẫn còn đang cấp cứu đấy." Vừa nói đến việc này thì phó đạo diễn đã lắc đầu. Vài người vừa nói chuyện vừa làm việc. Chỉ là... mấy diễn viên chính, ngoại trừ Tô Yên tới thì chưa thấy ai cả. Cho đến khi gần mười một giờ thì La Nguyên Kiệt mới tới, khuôn mặt gã đầy mệt mỏi, "Xin lỗi, tôi tới muộn." Sau đó đi tìm đạo diễn nói chuyện một lúc rồi ra ngoài ngồi xuống ghế gấp. Trợ lý đưa một cốc nước ấm tới, "Anh La uống nước." La Nguyên Kiệt cầm lấy đang định uống thì đôi mắt trong lúc vô tình nhìn về phía Tô Yên - người đang nghiêm túc đọc kịch bản. Nghĩ đến chuyện đêm qua, La Nguyên Kiệt im lặng suy nghĩ. Tô Yên bên kia thì đang lắp bắp nhớ lời thoại. Học thuộc câu sau thì lại quên câu trước, vừa học vừa ăn kẹo để giảm đau. Đột nhiên có một bóng người xuất hiện chặn ánh sáng của cô. Ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy La Nguyên Kiệt. Khuôn mặt gã đầy mệt mỏi, và nghiêm túc "Tô Yên, cô có biết người đàn ông đêm qua là ai không?" Tô Yên khó hiểu vì lời nói của gã nhưng vẫn thành thật trả lời, "Biết." La Nguyên Kiệt nói không ngừng, "Người đàn ông kia không phải người như tôi và em có thể trêu chọc đến." Lời nói của gã có vẻ rất nghiêm trọng. Tô Yên nhìn gã, "Anh muốn nói gì?" "Tôi muốn nói, nếu cô muốn tiền, muốn tìm một người nâng đỡ cô thì cô có thể tìm bất cứ ai, nhưng anh ta thì không thể." Lực chú ý của Tô Yên chỉ đặt trên câu nói cuối cùng kia, "Vì sao?" La Nguyên Kiệt có chút tức giận, "Chuyện đêm qua cô cũng nhìn thấy rồi, cô nghĩ nếu một người tàn nhẫn như anh ta vứt bỏ cô như vứt rác rưởi thì cô có thể hoàn hảo thoát khỏi à?!" Tô Yên cẩn thận nghiêm túc nghĩ nghĩ. Sau đó ngẩng đầu, "Tôi sẽ không để anh ấy vứt bỏ tôi." Dừng một lúc, ngữ khí nghiêm túc nói: "Tôi cũng không phải rác rưởi." Vậy chuyện này sẽ không xảy ra. Lại nói, Quyền Từ chỉ xuống tay nặng một chút, nhưng anh... không làm sai mà.