Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 192 : Đại lão sắp hắc hóa (34)
Edit: Ư Ư
Nói xong đã cúi người cắn một miếng vào đôi môi đỏ bừng kia.
"Ưm...!"
Anh dùng sức cắn làm Tô Yên đang đắm chìm trong nụ hôn kia chợt bừng tỉnh.
Đôi mắt ngập nước tràn đầy sự lên án, sau đó duỗi tay che miệng lại nhỏ giọng nói: "Về nhà."
Quyền Từ hít sâu một hơi.
Cũng may anh còn một tia lý trí biết vẫn ở bên ngoài khách sạn.
Người đến người đi đã có người xem.
Lại thấy cô kháng cự nụ hôn của mình làm trong lòng bực bội.
Anh không muốn cô có bất kỳ sự kháng cự nào với mình.
Cho dù là cắn đau cũng không cho che.
Đôi môi mỏng lạnh kia ngoéo một cái, giây tiếp theo lại dán tới cắn xuống.
"Đau!"
Trên mu bàn tay Tô Yên có một dấu răng thật sâu.
Cô vừa thả lỏng tay thì người kia đã nâng cằm cô lên, không cho cô kháng cự mà tiếp tục hôn.
Một lúc sau.
Nhìn cô thở hồng hộc không còn sức phản kháng, bộ dáng mặc cho người xâu xé mới cảm thấy mỹ mãn.
Đi ra ghế phụ rồi vòng qua ghế lại.
Tiếng khởi động xe vang lên, anh dẫm chân ga nhưng còn chưa đi được mười mét đã nghe thấy một tiếng gọi, "Tô Yên!"
Sau đó nhìn thấy một cô gái có vẻ sốt ruột chạy từ bên trong khách sạn ra.
May mà Quyền Từ phản ứng nhanh dẫm phanh kịp.
Chỉ là..., "A!"
Vẫn làm cô gái kia ngã xuống đất.
Quyền Từ khẽ nâng mí mắt liếc nhìn một cái, dục vọng giữa mày bởi vì chuyện này tan đi một chút nhưng lại thêm vài phần không kiên nhẫn
Tô Yên đi xuống từ ghế lái phụ nhìn cô gái đang ngồi dưới đất, là Long Lị Lị, "Cô không sao chứ?"
Cô hỏi một câu sau đó duỗi tay đỡ cô ta dậy.
Một cánh tay của Long Lị Lị được Tô Yên đỡ, bàn tay bên kia thì dựa vào đầu xe để lấy sức đứng lên, nhưng vừa đứng thì đã cố nén nhưng vẫn không nhịn được mà kêu đau, "Hình như bị trật chân rồi."
Long Lị Lị đau đến nỗi run rẩy cả người.
Tô Yên liếm liếm môi, muốn nói lại thôi.
Cô nhìn Long Lị Lị một lúc nhưng cuối cùng vẫn hỏi, "Thật sự rất đau à?"
Trong giọng nói của cô mang theo sự khó hiểu.
Long Lị Lị gật gật đầu.
Lúc đó xe vừa khởi động nên tốc độ vẫn còn chậm, hơn nữa nghe thấy giọng nói của Long Lị Lị và nhìn thấy cô ta chạy tới là Quyền Từ đã dẫm phanh lại rồi.
Nếu lúc đó cô không nhìn nhầm thì... Long Lị Lị đâm tới thì xe đã dừng lại.
Sao có thể ngã nặng như vậy?
Lúc này Quyền Từ với vẻ mặt tối tăm cũng đi xuống bên dưới.
Long Lị Lị không nhịn được mà nhìn anh, cố nhịn đau nở một nụ cười, "Tôi định đuổi theo để đưa túi xách cho cô, cô để quên trong phòng bao."
Nói rồi đặt túi xách vào trong tay Tô Yên.
Sau đó cô ta đứng thẳng người dậy như không muốn làm phiền bọn họ mà rời đi, chỉ là vừa đi được một bước thì đã kêu một tiếng, "A!" rồi nắm lấy cánh tay Tô Yên.
Cô ta có chút bất đắc dĩ, sắc mặt có chút tái nhợt, "Tôi, có thể làm phiền cô đưa tôi tới bệnh viện không, hình như chân của tôi bị trật khớp rồi."
Đang nói thì có hai anh bảo tiêu đẹp trai đi tới, "Quyền Tam gia."
Quyền Từ đứng ở một bên không nói chuyện.
Ánh mắt bễ nghễ lạnh lùng, cân nhắc..., vừa nãy đúng là không nên phanh lại mà nên cán chết luôn, bây giờ không cần phiền phức đưa người tới bệnh viện nữa.
Người như anh cực kỳ không thích người khác giở trò trước mặt anh, đặc biệt là loại người này, thấp kém thì vẫn là thấp kém mà thôi, anh cũng chả muốn quan tâm mấy chuyện nhảm nhí này.
Quyền Từ đi đến trước mắt Tô Yên duỗi tay gẩy gẩy cánh tay của Long Lị Lị xuống.
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
10 chương
90 chương
41 chương
3 chương