Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 169 : Đại lão sắp hắc hóa (12)

Edit: Ulies Beta: Ư Ư Quyền Từ chết... cũng có nghĩa là không thể kiếm được mảnh vỡ Chủ Thần, vậy thì cô còn tồn tại làm gì nữa? Lúc này, đồng chí Tiểu Hồng vẫn bò qua bò lại trên đất đi cắn người. Trông dáng vẻ này, có lẽ bởi vì nghẹn trong không gian lâu quá, đột nhiên có một cơ hội ra ngoài, là sướng đến điên luôn. Quyền Từ nhìn Tô Yên đang ủ rũ trước ngực mình. Vốn dĩ... Aiz, kệ đi. Quyền Từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía chiếc đèn chùm treo trên cao, trần nhà được trang trí bằng một đồ án cực kì mỹ lệ. Đôi mắt đào hoa mê hoặc lòng người kia nheo lại. Giây tiếp theo... Rầm! Trần nhà đột nhiên bị phá thành một lỗ hổng lớn. Âm thanh trực thăng trong nháy mắt truyền vào phòng. Tô Yên né tránh tảng đá đang rơi xuống, ngẩng đầu lên. Sau đó phát hiện bên cạnh mình và Quyền Từ xuất hiện một đám bảo tiêu. Bọn họ ra tay rất chuyên nghiệp, vừa phòng thủ vừa tấn công. Trên trần nhà, có mấy chục tay súng bắn tỉa, vây thành một vòng tròn. Vào khoảnh khắc ấy, ngoại trừ âm thanh của trực thăng, thì mọi thứ đều yên tĩnh. Tiểu Hồng cũng dừng lại một chút, ngửa đầu lên nhìn tình huống vừa phát sinh. Giây tiếp theo..., nhảy vọt ra cửa sổ! Trốn! Thân là một con rắn biết điều, thứ cần thiết nhất đó là biết co biết dãn! Chỉ là... chạy ra rồi, nó mới nhớ, hình như Tô Yên... vẫn ở bên trong thì phải? Lúc nó đang vắt não suy nghĩ, lại nghe thấy một âm thanh giống cười mà lại không giống ở bên trong, "Ngẩn ngơ cái gì thế?" Vừa dứt lời, phát súng thứ hai bắn ra, rộn như tiếng pháo. Âm thanh hoảng sợ và chói tai vang lên không dứt, mùi máu tươi chậm rãi tỏa ra, chui qua khe cửa sổ. Tô Yên chui vào ngực Quyền Từ, che lỗ tai lại. Tiếng súng quá lớn và ồn ào. Đặc biệt là khi nghe ở khoảng cách gần như vậy. Đinh tai nhức óc, khiến cô phải nhíu mày. Ngay lúc này..., lại nghe thấy tiếng răng rắc, răng rắc, sợi xích đã bị chém gãy. Sau đó, cô bị người nọ ôm vào lòng. Quyền Từ ôm cô, mềm mại và ấm áp vô cùng. Vốn khi thấy cô ở đây, anh còn nghĩ rằng cô có quen biết với những kẻ kia, nhưng không ngờ cô lại không bỏ mình mà đi. Vì thế, anh bèn cân nhắc đến việc đông cô thành khối băng, rồi ôm ngủ xem có được không. Nếu không được, thì ngâm trong formalin một khoảng thời gian, sau đó ôm thi thể ngủ cũng được. Không nghĩ tới, Tô Yên lại làm ra hành động ngoài dự tính của anh. Anh cảm giác, điều này cũng không tệ lắm. Quên đi, "gối ôm di động" sống cũng không dễ dàng chút nào, tạm chấp nhận cô vậy. Quyền Từ ôm người vào lòng, duỗi tay ra, véo thịt cô. Trong đầu không ngừng vang lên câu nói vừa rồi của cô. Dáng vẻ nghiêm túc nhưng vẫn mềm mại kia.... Nếu tôi còn sống, thì tuyệt đối sẽ không để anh chết. Anh sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy một câu nói ngu ngốc đến thế. Ánh mắt sâu kín sáng tối không rõ. Anh không phải là loại người thiếu thốn tình thương, luôn cần cảm nhận được sự ấm áp. Nếu là người khác, phỏng chừng đã bị bắn thành cái sàng. Nhưng câu này lại nói ra từ miệng "gối ôm di động". Ừm, nghe rất thoải mái. Không biết từ khi nào, tiếng súng đã ngừng hẳn. Người chết rất nhiều, số người còn sống đều thở dốc buông vũ khí đầu hàng, thành thật ngồi ở một bên. An Nguyên Phi nghênh ngang đi vào từ cửa sau, nhìn thấy cảnh tượng máu me này nhanh chóng dùng tay bịt mũi, nhíu mày, giống như muốn chạy đi ọe. Ngược lại, tại nơi ngập mùi khói súng này. Trong ngực đồng chí Quyền Từ đang ôm người nào đó?? Điều này khiến An Nguyên Phi cảm giác như mình vừa phát hiện ra vùng đất mới, chạy tới xoay quanh vài vòng, líu lưỡi. Mấy từ như: Kinh ngạc, cảm thán, khiếp sợ đều không thể miêu tả được tâm tình của hắn. Khi Tô Yên ngó đầu ra. An Nguyên Phi sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy thật ra chuyện này cũng không khó hiểu cho lắm.