Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 168 : Đại lão sắp hắc hóa (11)

Edit: ULies, Ư Ư Sau đó, lại nghe thấy tổng giám đốc Vương u ám nói: "Quyền Từ, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày." Nói xong, người mặc đồ đen nâng súng lục lên. Giây tiếp theo, ngạc nhiên thay, đó không phải là tiếng súng. Mà là.... một con rắn có hoa văn màu hồng đen đột nhiên xuất hiện, bò về phía họ cực nhanh. Răng rắc, trực tiếp cắn vào tay người mặc đồ đen, rồi nuốt khẩu súng kia vào bụng. Biến cố này khiến mọi người đều hoảng sợ, thét chói tai. Tô Yên vội vàng chạy đến bên cạnh Quyền Từ, cô nhỏ giọng nói: "Quyền Từ, anh không sao chứ?" Mí mắt người trên thánh giá giật giật vài cái, Không nghĩ tới, vào thời điểm này mà cô gái "gối ôm di động" vẫn có thể nghĩ tới anh. Điều này khiến anh có chút kinh ngạc. Nhưng mà đảo mắt, đôi mắt đào hoa đã nhìn về phía con rắn độc kia, như suy tư gì. Rất rõ ràng, con rắn kia đang tránh hai người bọn họ. Giống như có người điều khiển, có ý thức. Đang nghĩ, lại nhìn thấy Tô Yên vừa cầm lấy áo anh vừa chỉ huy con rắn đó, "Tiểu Hồng, người kia, cái người béo bị bảo vệ ở bên trong." Nhìn bên kia rối loạn, cô quay người lại nhìn dây xích đang trói Quyền Từ. Dây xích rất nặng, lại trói chặt, trong thời gian ngắn cô cũng không tìm ra cách. Đang nghĩ, không biết một giọng nói truyền đến từ góc nào trong phòng, "Nhanh! Giết Quyền Từ! Nhanh lên!!" "Súng đâu?! Giết!!" Ai TMD còn nghĩ được?! Cái hội trường bí mật như vậy, thế nhưng lại để cho một con rắn độc to như vậy bò vào. Quyền Từ nhìn cô gái đang mò mẫm dây xích trên người anh. Khóe môi mang theo ý cười, đầu rũ xuống, không chút để ý, yết hầu lăn lộn, giọng nói có chút khàn khàn, "Bọn họ muốn giết tôi, cô đi đi." Tô Yên lắc đầu, còn đang vuốt vuốt, "Tôi sẽ không đi." Lời nói của cô giống như đang nói một chuyện rất bình thường. Quyền Từ giật giật mắt mắt, lẩm bẩm,"Nếu như vậy, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu." Tô Yên không lên tiếng, chỉ buồn rầu nhìn dây xích. Cái này phải làm thế nào? Nếu không thì gọi Tiểu Hồng tới cắn? Nhìn cô còn đứng ở đây không đi. Quyền Từ cười, "Cô sẽ chết ở đây đó." Mà trong đầu, giọng nói của Tiểu Hoa cũng vang lên, "Hệ thống cảnh cáo... có nguy hiểm." Ngoài cửa phòng đóng chặt truyền đến tiếng đánh nhau. Hình như bảo tiêu bên ngoài muốn đi vào, nhưng không biết ai đã khóa cửa phòng lại. Tô Yên thở ra một hơi. Thể lực của cô cũng không được tốt lắm. Lúc này muốn thử giật đứt dây xích này đã hao phần lớn sức lực của cô. Cô lau mồ hôi trên trán. Ngẩng đầu nhìn Quyền Từ, ngữ khí rất nghiêm túc, "Tôi không cứu được anh." Cái dây xích này, cô không giật đứt được. Quyền Từ yết hầu lăn lộn, cong môi cười lười biếng, "Ừm." Không nhanh không chậm trả lời một tiếng. Vốn dĩ cho rằng cô nói xong rồi sẽ đi. Lại không biết, cô vẫn tiếp tục nói: "Nhưng mà, nếu tôi còn tồn tại, sẽ không để anh chết." Câu nói tràn ngập khí thế rơi xuống, bảo tiêu của tổng giám đốc Vương và anh Long ở ngoài khách sạn đổ nhiên cầm súng đi vào. Tiểu Hoa cũng cảnh cáo có nguy hiểm Giây tiếp theo Tô Yên lại héo, "Nếu tôi không bảo vệ được anh, vậy chúng ta đành phải cùng chết." Nếu muốn rời đi, Tô Yên có Tiểu Hồng che chở, khẳng định có thể chạy. Nhưng Quyền Từ bị trói trên thánh giá, khẳng định sẽ chết a.