Từ chánh viện của Thái phi đến thư phòng bên ngoài của Triệu Trinh, phải đi qua một con đường mòn rợp bóng cây. Triệu Trinh ôm tiểu thế tử đi trên con đường rợp bóng cây này, chợt nhớ tới hai huynh đệ làm sai vặt Lâm Tiêu Sấu cùng Lâm Tuyết Trập đi theo phía sau. Hai bên đường mòn rợp bóng đều trồng cây Diệp Dương cổ thụ, vào mùa hè bóng cây râm mát cả con đường, hiện tại đang là mùa đông khắc nghiệt, trên cây dĩ nhiên là cành trơ trụi, vì vậy ổ chim lớn trên cành cây liền lộ rõ. Tiểu thế tử bị cha bé ôm cũng không thoải mái, bé đã quen được nữ nhân thơm tho mềm mại ôm ấp, chợt bị cơ thể cứng rắn của phụ thân ôm, cảm giác rất không thoải mái. Nhưng Triệu Tử có giác quan thứ sáu cực mạnh, trực giác nói cho bé biết là không thể phản kháng. Vì vậy, bé mềm mại nằm trên vai phụ thân, ánh mắt lại đảo quanh liên tục hết nhìn đông lại nhìn tây. Lúc này, Triệu Tử thấy ở nhánh của một gốc cây Dương cổ thụ đang kẹp một ổ chim lớn, bắt đầu ngọ nguậy, trong miệng bắt đầu ngọng nghịu kêu to: "Chiêm! Chiêm!" Triệu Trinh nghe thấy, ngừng lại, nhìn theo tầm mắt Triệu Tử, quả nhiên thấy được một ổ chim lớn, hơn nữa còn có một con chim nhỏ đang bay vào bay ra. Lúc này hắn mới hiểu được, Triệu Tử đang nói đến "Chim". Triệu Trinh nhìn Lâm Tiêu Sấu cùng Lâm Tuyết Trập theo ở phía sau, nháy mắt, huynh đệ họ Lâm lập tức lui về phía sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách với Vương Gia và Thế tử. Lúc này Triệu Trinh mới ôm Triệu Tử tiếp tục đi về phía trước, vừa đi, vừa dạy Triệu Tử: "Triệu Tử, gọi ‘cha’!" Triệu Tử xoay đầu lại, giống như không nghe thấy lời của cha bé, nghiêng mắt phượng nho nhỏ chớp chớp, chính là không mở miệng gọi cha. Triệu Trinh hơi ngơ người, cho là Triệu Tử không nghe thấy lời mình, lập lại một lần nữa, giọng cũng lớn hơn không ít: "Triệu Tử, gọi ‘cha’!" Triệu Tử liếc mắt nhìn cha bé, lộ ra bộ dạng buồn ngủ, ngáp một cái, gác đầu lên vai Triệu Trinh, nhắm hai mắt lại. Triệu Trinh: ". . . . . ." Hắn thật sự không chấp nhận nổi con trai của mình, con trai ruột thịt của mình, thà hô "chim", chứ không gọi "Cha". Dĩ nhiên, loại thất bại nho nhỏ này không đả kích được Triệu Trinh, hắn quyết tâm trong vòng nửa ngày phải dạy được tiểu thế tử gọi "Cha". Thấy tiểu thế tử ngủ thiếp đi, Lâm Tuyết Trập vội bước nhanh đến, đưa áo choàng của tiểu thế tử mà hắn cầm trong tay cho Vương Gia. Trên đầu Triệu Tử đội mũ quả dưa, cho nên Triệu Trinh dùng áo choàng nhỏ bọc thân thể nhỏ bé của Triệu Tử lại, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ra ngoài. Tiểu thế tử giả bộ ngủ, giả bộ một chút liền thật sự ngủ thiếp đi. Triệu Trinh ôm bé đi bộ, tận lực bước chậm lại, đi từ từ, biến quãng đường vẫn thường đi trong một khắc kéo dài thành hai khắc. Tiểu thế tử nằm ở trên vai của hắn, cảm thấy thân thể được sự ấm áp bao bọc, thân thể cha đung đưa lay động, tựa như ngồi trong nôi, cực kỳ thoải mái, bé ngủ càng ngon, bởi vì mơ thấy tổ mẫu cho ăn kẹo hoa quế thật ngon, nước miếng liền giàn giụa, chảy toàn bộ lên thường phục của cha bé. Lần này Triệu Trinh không vào từ cửa hông của thư phòng bên ngoài, mà trực tiếp đến ngoại viện của thư phòng bên ngoài. Bởi vì sau cửa chính của thư phòng bên ngoài là một phòng chờ, bên trong thường ngồi không ít quan viên văn võ... đang chờ được gặp, cho nên bình thường vì để tránh phiền toái, Triệu Trinh đều vào thư phòng bên ngoài từ cửa hông nhỏ phía sau. Lần này, đại khái xuất phát từ tâm lý khoe khoang kỳ lạ, Triệu Trinh ôm Triệu Tử sải bước đi vào cửa chính của thư phòng bên ngoài. Khi cha con Triệu Trinh vừa mới xuất hiện, bọn sai vặt đi qua đi lại ngoài cửa thư phòng bên ngoài cũng không chú ý tới bọn họ, các quan viên văn võ chờ được gặp trong phòng chờ cũng không chú ý tới, cho nên, tình cảnh lúc Triệu Trinh cùng Triệu Tử tiến vào có vẻ rất tĩnh lặng. Vì vậy Triệu Trinh ho khan một tiếng, rồi mới ôm Triệu Tử ngủ say mờ mịt đi vào bên trong. Lúc này người ở trong phòng mới chú ý tới Nam An vương gia ôm một đứa bé tiến vào, rối rít hành lễ, cùng nói: "Bái kiến Vương Gia!" Triệu Tử bị âm thanh này đánh thức, vừa dụi mắt vừa nhìn những người này, khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng, đôi mắt phượng nhỏ xinh đẹp chớp chớp, lộ vẻ lơ mơ khó hiểu. Những quan viên này vẫn luôn đợi trong phòng chờ, chưa từng bái kiến tiểu thế tử, hiện tại vừa gặp, không ngờ lại là phiên bản thu nhỏ đáng yêu của Nam An vương gia, không khỏi hưng phấn khác thường, ngón tay ngứa ngáy, hận không thể bước lên bóp bóp nhéo nhéo một cái, giống như bóp Vương Gia, nhéo Vương Gia, để giải nổi buồn bực chờ tiếp kiến. Bình thường mặt Nam An vương không chút thay đổi, hàng năm đều như có điều suy nghĩ, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng là giải quyết việc công, không hề châm chước. Cho nên những người này luôn vừa kính vừa sợ Nam An vương, mặc dù biết rất rõ bộ dạng Nam An vương cao gầy tuấn mỹ, nhìn lên một cái thật rất vui tai vui mắt, nhưng ai cũng không dám nhìn lâu, kết quả của người dám nhìn lâu thật cũng không quá tốt. Không ngờ bây giờ lại thấy một bản sao nho nhỏ của Vương Gia, đáng yêu đến như vậy, còn có thể đến gần tâng bốc nịnh nọt mấy câu, thu hẹp khoảng cách với Nam An vương gia, thật là một cơ hội hiếm có! Cho nên, rất nhiều người bước tới gần, bắt đầu trắng trợn khen ngợi tiểu thế tử Triệu Tử, lăn qua lộn lại chẳng qua đều là "Đây là tiểu thế tử sao? Bộ dạng thật y như tiên đồng. . . . . ." "Tướng mạo thế này, tiểu thế tử là phượng hoàng con tương lai sẽ thành một phượng hoàng trưởng thành cứng cáp" "Không phải tiên đồng sao? Ái chà chà. . . . . ." Tất cả mọi người đều a dua nói không dứt lời, khiến Triệu Trinh khoe khoang Triệu Tử cũng có chút hoài nghi chắc Triệu Tử không phải do mình sinh ra! Hắn ôm Triệu Tử sải bước vào trong. Lúc này mọi người nhìn thấy trên vai trái bộ thường phục gấm trắng của Nam An vương gia hình như hơi sẫm, người tinh mắt rất nhanh liền thấy rõ, là một mảng ướt nhẹp, hình như là nước miếng của tiểu thế tử . . . . . . Triệu Trinh ôm tiểu thế tử đang mở to mắt nhìn loạn khắp xung quanh đi về phía trước, trong lòng hứng chí nghĩ tới một câu nghe rất lọt tai "phượng hoàng con tương lai sẽ thành một phượng hoàng trưởng thành cứng cáp" kia, hoàn toàn không biết người phía sau đang yên lặng oán thầm: chẳng phải là bị một đứa trẻ trây nước miếng sao? Chẳng phải bình thường rất anh tuấn sao? Bộ sắp đi đầu thai sao? Lại phải rêu rao đến mức ấy! Đến chính viện của thư phòng, Triệu Trinh giao Triệu Tử cho Lâm Tiêu Sấu cùng Lâm Tuyết Trập, để bọn họ chơi đùa dỗ dành tiểu thế tử ở trên giường La Hán sau tấm bình phong của thư phòng, dặn dò bọn họ nhất định phải đút tiểu thế tử uống nhiều nước, sau đó vội đi lo chuyện của mình. Hai huynh đệ Lâm Tiêu Sấu và Lâm Tuyết Trập sanh đôi, năm nay mới mười bốn tuổi, mới vừa được Triệu Hùng điều từ thôn trang đến vương phủ. Bởi vì bộ dạng hai người giống nhau như đúc, Triệu Hùng cảm thấy rất thú vị, liền đưa đến bên cạnh Vương Gia làm gã sai vặt bên người. Lúc này, huynh đệ họ Lâm nghe Vương Gia dặn dò, nhất thời nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức chết vì tiểu thế tử. Vì vậy, bọn họ toàn tâm toàn ý thi hành mệnh lệnh của Vương gia, không ngừng đút tiểu thế tử uống nước. Triệu Tử uống một ít, sau đó cố ý phun ra ngoài, cho dù là như thế, vẫn không chịu nổi nhiệt tình hăng hái của huynh đệ họ Lâm, Triệu Tử vẫn đã uống không ít nước. Sau khi Triệu Trinh gặp vài người, không quá yên tâm về hai người Lâm Tiêu Sấu cùng Lâm Tuyết Trập, liền bước đến sau tấm bình phong trông nom Triệu Tử. Qua hai ba hôm nữa là Triệu Tử tròn chín tháng, thân thể khỏe mạnh, đã sớm biết bò, lúc này đang nhanh chóng bò qua bò lại trên giường La Hán! Huynh đệ họ Lâm như gặp kẻ địch, giang tay đứng trước giường La Hán, tiến hành liều chết canh phòng nghiêm ngặt đối với Triệu Tử, chỉ sợ làm té tiểu thế tử thân mềm thịt quý! Triệu Trinh vừa tiến đến, thấy tiểu thế tử như cún con bò qua bò lại trên giường La Hán, trong lòng rất không vui, bế tiểu thế tử lên, trợn mắt nhìn Lâm Tiêu Sấu cùng Lâm Tuyết Trập một cái, bước nhanh ra ngoài. Hắn ôm Triệu Tử ngồi xuống ghế, vừa nghe Hàn Tử Xuyên đọc thư báo, vừa cầm một con dấu trêu chọc chơi đùa với Triệu Tử. Sau khi hai cha con chơi một lát, Triệu Trinh đột nhiên cảm thấy tiểu thế tử đứng trên người quay mặt về phía mình có chút khác thường —— tất cả động tác đều ngưng lại, hai chân tách ra, thái độ rất nghiêm túc rất chăm chú, hai tay nhỏ bé siết thành quả đấm. Triệu Trinh chợt cảm thấy có nguy cơ, đang muốn giao tiểu thế tử cho Lâm Tiêu Sấu và Lâm Tuyết Trập, nhưng nét mặt Triệu Tử trong nháy mắt buông lỏng, nước tiểu ấm nóng liền phun mạnh lên trước ngực người cha Triệu Trinh của bé. Nam An vương gia Triệu Trinh ngây ngẩn cả người, trơ mắt nhìn JJ nhỏ của con trai phun nước tiểu trong trẻo —— lên người mình. Tiểu thế tử bị đổ quá nhiều nước, lượng nước bé tiểu ra liền rất nhiều. Cuối cùng, Triệu Trinh cúi đầu nhìn y phục ướt nhẹp trước ngực, một lần nữa cảm nhận được cảm giác nước tiểu ấm nóng tưới lên người —— dĩ nhiên mặc dù lần này tiểu thế tử đi tiểu rất nhiều, thế nhưng không trực tiếp tiểu lên mặt cha bé giống như lần trước, hơn nữa nước tiểu cũng không khai như lần trước! Sau khi tiểu xong, tiểu thế tử thật thả lỏng thật khoái trá, huơ tay múa chân kêu loạn "chạch chạch chách chách" lung tung. Trong cơn thịnh nộ, Triệu Trinh tỉ mỉ lắng nghe, phát hiện tiểu thế tử gọi "cha". Một tiếng "cha" non nớt, trong nháy mắt liền đánh trúng tim hắn, dập hết lửa giận của hắn, ném ra ngoài chín tầng mây. Triệu Trinh kéo tiểu thế tử vào trong ngực, trái tim khẽ co rút đau đớn —— đây chính là con trai ruột của hắn!