Nalu: yêu đúng người

Chương 20 : chap 20

"Lucy cậu làm sao vậy không ngủ được à?" Vừa đến chỗ làm Erza nhìn thấy đôi mắt gấu mào của Lucy chịu không được lắp bắp kinh hãi chẳng lẽ tay bác sĩ kia đã làm gì? "Không sao." Lucy ậm ừ trả lời Erza một câu xong đi tới bàn làm việc của mình ngồi xuống mở ngăn kéo lấy hai gói trà, "Erza đưa ly của cậu cho mình, mình đi pha trà xanh." Erza đưa ly của mình cho cô nhịn không được lại tò mò quan sát cô một chút thấy cô bước đi không có gì khác thường lúc này mới yên tâm. Lucy pha hai chén trà xanh xong đặt một ly lên bàn Erza nhìn Erza lúc nào cũng bày ra vẻ mặt tươi cười càng nhìn càng thấy kỳ quặc "erza cậu không sao chứ?" Cô vẫn cảm thấy Erza là miễn cưỡng cười vui, tuy rằng Gray làm chuyện khiến người ta khinh thường nhưng dù sao Erza cũng đã cùng anh ta nhiều năm như vậy trước giờ tình cảm nồng nàn căn bản không thể nhanh như vậy không đau lòng. "Giờ không sao rồi." Erza bưng lên ly trà xanh uống một ngụm ấm nóng nở nụ cười rạng rỡ với Lucy "Đừng có giống mẹ mình cả ngày cằn nhằn!" Lucy đoạt lấy cái ly trên tay erza, lo lắng hỏi nó, "Cậu đừng có chọc cười mình! Có muốn xin nghỉ vài ngày không đi đâu đó cho khuây khỏa?" "Được rồi, mẹ lucy." Erza liếc cô một cái xoa xoa đầu cô, "Cậu mau làm việc đi bây giờ mình rất ổn mình cũng sẽ không ngược đãi bản thân cậu hiểu không?" Lucy không trả lời nhìn chằm chằm vào mắt Erza vài giây xác định đúng là nó đã ổn định tình cảm chính mình lúc này mới trở về bàn máy tính. Mặc kệ thế nào chỉ cần erza cảm thấy tốt là được rồi. Gần đến Noen, quản lý giao cho cô thiết kế quảng cáo cho một công ty lấy chủ đề chính là Giáng sinh lại còn thúc giục rất gấp Lucy đang ngồi trước máy tính căng đầu suy nghĩ, di động bỗng nhiên đinh đinh vang lớn. Cầm lên nhìn là tin nhắn của Natsu: Tối nay mời cô ăn cơm. Lucy hừ một tiếng đóng tin nhắn lại đặt điện thoại sang một bên. Cô quyết định phải chiến tranh lạnh với Natsu! Thật bực mình mà! Thẳng tay đem bánh ngọt của cô ném vào thùng rác! Nhiều bánh ngọt vừa đẹp mắt lại ăn ngon như vậy nháy mắt đều bị ném đi! Kẻ có tiền thật sự là không thể nói lý! Muốn ném cái gì thì ném cái đó! Một chút cũng không lo lắng trên đời này có bao nhiêu người đang phải chịu đói! Loại hành vi này cô tuyệt đối không dễ dàng tha thứ! Mà bên kia Natsu đợi nửa giờ cũng không thấy Lucy trả lời trong lòng cực kì bất đắc dĩ không phải chỉ là mấy miếng bánh ngọt sao, lại tức giận như vậy? Anh đưa tay xoa miếng dán bên gáy, khuôn mặt lạnh như băng dường như có chút thả lỏng. Đêm qua sau khi anh đem bánh ngọt ném vào thúng rác Lucy lập tức bùng nổ tức giận trực tiếp bổ nhào vào người anh cắn một phát lên cổ. Đúng là hung dữ một chút cũng không lưu tình. Trên cổ anh nháy mắt hiện lên dấu răng rướm máu, không có cách nào, sáng nay trước khi đi làm chỉ có thể dán một miếng che vết thương. Nhưng mà xử lý xong dấu răng, cô ngốc cũng không để ý đến anh ngay cả bữa sáng hôm nay cũng không làm cho anh! Natsu cảm thấy vô cùng bất mãn nhưng mà mỗi khi nghĩ đến đôi mắt to tràn ngập lên án của Lucy thì lại cảm thấy có chút chột dạ. Nhưng dù cho anh đã nghĩ ra hết mọi cách để xin lỗi cô ngốc kia lại không để ý tới anh! Natsu ngồi ở bàn làm việc lơ đãng trả lời y tá vào tìm anh nói chuyện đầu óc vẫn suy nghĩ làm thế nào để sáng ngày mai có bữa sáng mà ăn.(kai: thánh nat nhà ta có khác chỉ lo ăn ko lo j hết) Buổi tối, Lucy xong việc về nhà vừa định vào phòng bếp nấu cơm đã bị Natsu đi tới ngăn cản. "Cho cô." anh nhét một hộp bánh ngọt đóng gói tuyệt đẹp vào trong lòng Lucy. "Đây là cái gì?" Lucy đưa tay đem hộp bánh ngọt cầm lên cẩn thận nhìn nhìn, "Bánh ngọt?" Natsu hơi quay đầu đi, đẩy kính mắt, "À..... Đền cho cô" "Tôi không cần anh đền." Lucy đem hộp bánh ngọt một lần nữa nhét vào trong tay anh, "Anh tự ăn đi." Nói xong mặc kệ Natsu đi vào phòng bếp nấu cơm. Chỉ là không đợi cô cất bước Natsu đã từ phía sau bắt được cổ tay cô. "Lucy Heartfilia." Trong giọng nói anh có chút nghiến răng nghiến lợi, "Cô còn muốn như thế nào nữa?" Lucy cảm thấy khó hiểu , "Cái gì mà tôi muốn thế nào? Bác sĩ Dragneel các anh mỗi ngày ăn được uống tốt thì nghĩ tất cả mọi người cũng giống như vậy sao? Đồ đắt như vậy nói ném liền ném thật ngưỡng mộ!" Lucy bị Natsu chọc giận lúc này liền châm chọc lại. Natsu nghe cô nói thế sắc mặt tối sầm, siết chặt hộp bánh ngọt vẫn là nhịn xuống cơn tức trong lòng. "Được, tôi giải thích." Lucy không ngờ Natsu lại nói ra như vậy phút chốc giật mình mà ngay lúc cô đang ngây ngốc Natsu đã nhanh nhẹn mở hộp bánh ngọt ra đem miếng bánh xinh đẹp bên trong đưa tới bên miệng Lucy, "Bánh mới ra lò bánh ngọt bơ anh đào cô thích." Lực chú ý của Lucy lập tức liền chuyển đến bánh ngọt hương vị ngọt ngào trước mắt cô nuốt nuốt nước miếng ngẩng đầu nhìn Natsu "Cho tôi?" Natsu mặt không chút thay đổi nhìn cô tay vẫn giơ, "Ừ." Lucy chớp chớp mắt, nếu bác sĩ Dragneel đã thành khẩn giải thích như vậy thì mình liền đại nhân đại lượng tha thứ cho anh. Trong lòng cô nghĩ như vậy, ngoài miệng liền cắn một miếng bánh ngọt trên tay Natsu. "Ngon quá!" Cô cực kì hưởng thụ nheo mắt như mèo con lại tiếp tục cắn một miếng nữa chỉ cảm thấy đầu lưỡi cũng muốn tan ra. Đứng ở bên cạnh Natsu vẫn chăm chú nhìn vào phản ứng của cô lúc nãy rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm cuối cùng cũng dỗ được. "A!" Bỗng nhiên Lucy lại hét lên đầy sợ hãi. Natsu nhíu mày, "Lại làm sao vậy?" Lucy ngẩng đầu nhìn anh, giơ chiếc bánh ngọt mình đã ăn một nửa, "Bác sĩ Dragneel vừa rồi tôi ăn bánh ngọt khẳng định đã trên hai trăm gam! Tôi không thể ăn nữa." "Vậy thì không ăn." Natsu vừa cởi áo khoác vừa không chút để ý trả lời. "Sao có thể! Quá lãng phí!" Lucy vội vàng lắc đầu phủ định hoàn toàn đề nghị của Natsu sau đó lại lập tức khổ não nói: "Nhưng một nửa bánh ngọt này làm sao bây giờ? Nếu không cho vào tủ lạnh cất ngày mai lại ăn?" Natsu đem áo khoác vắt lên sô pha phòng khách thấy cô vừa buồn rầu vừa lo lắng lải nhải không ngừng chậm chạp không vào phòng bếp làm cơm tối. Lông mày khẽ nhíu liền bước nhanh đến đoạt lấy miếng bánh ngọt trên tay cô cắn ngay một miếng "Được rồi không lãng phí nữa nhanh đi nấu cơm." Lucy mở to mắt kinh ngạc nhìn Natsu "A! Bác sĩ Dragneel bánh đó tôi đã ăn qua sao anh có thể......" "Khụ khụ, " Nghe vậy, Natsu ho khan một trận gương mặt vừa mới hòa hoãn lập tức trầm xuống lạnh lùng nhìn Lucy quát khẽ: "Nhanh đi nấu cơm! Tôi đói bụng." "Được được tôi đi." Lucy thương xót liếc liếc nhìn Natsu, bác sĩ Dragneel thật đáng thương đã đói thành bộ dạng này ngay cả nửa miếng bánh ngọt mình còn thừa lại cũng không ghét bỏ! Kết quả là tối hôm nay Lucy làm cơm hết sức phong phú Natsu ăn cực kỳ thỏa mãn buổi tối nằm ở trên giường còn suy nghĩ xem ra cô ngốc kia thực sự thích bánh ngọt về sau lúc về phải mua nhiều mới được. Nhưng mà mùi vị quả thật không tệ Natsu liếm liếm môi khóe miệng xẹt qua nụ cười. Vì thế quan hệ của hai người nhờ một miếng bánh ngọt anh đào lại khôi phục trạng thái như trước Lucy không còn thâm mắt đi làm mà Natsu cũng không cần vừa bận rộn làm việc vừa phải nghĩ cách dỗ cô ngốc trong nhà kia tất cả đều vui vẻ. Trưa hôm nay, Lucy và Erza vừa ăn cơm xong quay lại công ty đã bị quản lý cấp tốc gọi đến phòng hội nghị nghe tổng giám đốc tuyên truyền phòng chống bệnh virus. Công ty bọn họ là công ty quảng cáo đặc biệt coi trọng vấn đề này vốn định tiến hành từ đầu tháng 12 nhưng bởi vì vướng bận nhiều chuyện phải hoãn lại cho nên cuối tháng mới bổ sung được. Lucy và Erza đều mới làm ở đây được 3 tháng cho nên cũng không biết có chuyện này đến khi đồng nghiệp bên cạnh giải thích một hồi các cô mới hiểu rõ. "Công ty chúng ta sao toàn làm những chuyện nhàm chán như thế này vậy." erza giống như không xương dựa trên người Lucy oán giận nói với cô. "Ai mà biết." lucy bĩu môi thiết kế của cô còn chưa làm xong lại bị kéo tới đây làm tráng đinh. May là buổi tuyên truyền này cũng không kéo dài trước tiên giám đốc nói về cách thức truyền nhiễm virus rồi giảng giải cách phòng bệnh thế nào thế là hết. Chẳng qua ngay tại lúc Lucy nghĩ buổi tuyên truyền đã xong giám đốc lại bỗng nhiên từ dưới bàn lấy ra một cái hộp đóng gói tuyệt đẹp cười tủm tỉm nhìn xuống dưới, "Đây là quà tặng hàng năm,chỉ có một phần này năm nay ai muốn?" Giám đốc vừa thốt ra lời này phòng hội nghị vừa rồi còn tranh cãi ầm ĩ lập tức im bặt. Nhân viên đều rụt bả vai tận lực cúi đầu thấp hơn người bên cạnh trong lòng âm thầm cầu nguyện trăm ngàn lần đừng để lễ vật này rơi xuống đầu mình. Lucy cảm thấy rất kỳ quái những người này làm sao vậy, sao ngay cả quà tặng miễn phí cũng không cần, cô dùng cánh tay chọt chọt Erza bên cạnh, "erza cậu nói xem vì sao bọn họ không muốn quà vậy?" Erza vừa thấy biểu tình của nhóm đồng nghiệp kia là biết ngay trong hộp có cái gì. Hơn nữa cô dám cược trong phòng hội nghị này chỉ có lucy ngốc không biết đó là cái gì! Nghĩ đến đây trong mắt erza bỗng nhiên hiện lên một tia giảo hoạt."Cậu không biết sao món quà này chỉ người có khả năng mới lấy được! Những nhân viên này không đủ sức!" Là như vậy sao? Nhưng vì cái gì mà biểu tình trên mặt những người này thoạt nhìn kỳ quái thế? Lucy không dám tùy tiện hành động, cô đã nhiều lần xui xẻo vì không hiểu chuyện. Lại kéo tay áo erza nhỏ giọng hỏi, "Nhưng mà...... Nhưng mà tớ thật sự cảm thấy vẻ mặt mọi người rất kỳ lạ." "Kỳ lạ gì đâu!" erza kéo thấp người lucy, nói bên tai cô: "Bọn họ chỉ là đau lòng thôi! Có quà miễn phí ai lại không muốn, lucy, cậu muốn đúng không? Muốn thì nhanh giơ tay đi nếu không cơ hội sẽ bị người khác đoạt mất đấy!" "Vậy cậu không cần sao?" Lucy lại hỏi. "không cần! Cậu nhanh giơ tay đi!" erza đẩy đẩy cô, ý cười trong mắt như thế nào cũng không áp chế được. Nghe đến đây tia do dự cuối cùng trong lòng Lucy cũng tan thành mây khói nhìn thoáng qua quản lí trên đài cố lấy dũng khí đưa tay lên, " Giám đốc tôi muốn!" Giám đốc trên đài đầu tiên là sửng sốt lập tức giống như sợ Lucy đổi ý liền bước xuống đài đem cái gọi là quà tặng kia đặt trước mặt cô, "Của cô." Lucy nhìn hộp quà tinh xảo kia mắt sáng ngời bên trong nhất định không phải đồ rẻ tiền! Mấy hôm trước bác sĩ Dragneel vừa tặng cô bánh ngọt sắp đến Giáng Sinh rồi cô có thể dùng thứ này tặng lại thật đúng lúc! Sau khi buổi tuyên truyền kết thúc, Lucy và Erza cùng nhau đi ra ngoài không biết làm sao cô cứ cảm thấy ánh mắt nhóm đồng nghiệp nhìn cô có chút kỳ quái chẳng lẽ là hâm mộ mình chiếm được quà tặng? "Lucy về nhà hãy mở quà biết không?" Erza cố nín cười làm bộ dáng nghiêm túc chỉ chỉ cho Lucy xem đồng nghiệp bên cạnh đang vừa nhìn vừa cười trộm nói: "Bọn họ chính là chờ cậu mở quà ra liền cướp lấy!" Nghe vậy, Lucy lập tức ôm chặt lấy cái hộp nhỏ trong lòng làm một tư thế hộp mất người vong. Đây chính là quà mình muốn tặng cho bác sĩ Dragneel, không thể để cho người khác đoạt được! Erza nhịn cười đến nỗi bả vai run lên, nó quay đầu không nhìn lucy cơ mặt cũng vặn vẹo, "Lucy phải nhớ kỹ nhất định về nhà mới được mở!" Lucy vội vàng gật đầu trong lòng cô hiểu mà! Tuy rằng rất hăng muốn biết bên trong có cái gì nhưng mà chờ tặng bác sĩ Dragneel xong bọn họ cùng nhau xem cũng được! -------------- lucy*mắt sáng*: trg hộp wà cóa cái j ở bên trong z kai*đỏ mặt*: cái đó thì thì thì thì là cái đó đó lucy: là j z kai ns đi kai*đỏ mặt*: chị erza chị có có có thể ns cho lucy để cho chế lu nỳ chuẩn pị tinh thần 1 chút đc ko erza*đỏ mặt*: à ừ ừm *ns vào tai của lucy* bên trong hộp quà đó là..................... z đóa lucy*mặt đỏ dần dần*: hả cái j bên trg hộp wà s lm em cứ tưởng là áo hay giày chứ erza và kai: ko cóa âu- erza: chị đi về đy *chạy đi* lucy: mà s pà lại cho vào z ko phải thứ khác chứ kai: anou tại vì bí wá nên ms kiu cn chị tui cho thêm ý nhưng mà lúc đó đang nghe nhạc nên ko để ý cho pả đánh lun r lucy*đỏ mặt*: em hại đời chế r natsu*choàng vai*: hại j z lucy lucy kick: ko cóa j đi trc đy natsu*5 cục u*: ms vô đã pị ăn đấm r s kì z kai: do ăn ở natsu: ko hỉu j hết