Cách Quỳ Châu hơn trăm dặm có một trấn nhỏ non xanh nước biếc, trong trấn người dân thuần phác, vô cùng yên tĩnh. Mà trong đêm nay, phần yên tĩnh này lại bị một hắc y nhân toàn thân nhuốm máu đánh vỡ, chó trong nhà ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, đều không ngừng bất ai sủa lên. Ở sâu trong hẻm nhỏ, một trận gà bay chó sủa nổi lên. Hắc y nhân kia bị thương nghiêm trọng, miệng vết thương bị lưỡi đao sắc bén cắt thành một miệng máu sâu, chỉ dựa vào một chút sức lực còn lại, chính là hộ pháp Chu Vân Sinh của Diệt hoa cung tạo phản thất bại đêm qua. Chu hộ pháp lảo đảo đi trong hẻm nhỏ không người, đẩy ra một cánh cửa lầu son phía trong cùng, cả người yếu ớt, rầm một tiếng ngã nhào vào trong. "... Bên ngoài có âm thanh gì?" Bên trong đèn đuốc ấm áp, một giọng nữ nhẹ nhàng nói. "Nàng bệnh nặng chưa lành, đừng đứng dậy, ta đi xem sao." Một giọng nam trẻ ấm áp đáp. Trong phòng một trận huyên náo, sau đó là tiếng mở cửa, thân ảnh mơ hồ của nam nhân cầm một cây đèn lồng, chầm chậm bước đi trong bóng tối, dừng ở trước mặt Chu hộ pháp. Chu hộ pháp đang nằm trên mặt đất, hắc y đã bị máu tươi thấm ướt đẫm, hắn miễn cưỡng nâng mắt, nhìn đôi giày màu đen không nhiễm bụi trần trước mặt, hơi thở mỏng manh nói: "Điện hạ, Hoa cung chủ... chết rồi..." Vừa nghe thấy tin này, nam nhân đến mày cũng không nhíu một cái, chỉ bình tĩnh ừ một tiếng, hỏi: "Ai giết?" Chu hộ pháp ho vài tiếng, khàn giọng nói: "Lâm... Phi Phi..." Hắn thở gấp, con ngươi đã bắt đầu tan rã, hiển nhiên một chân đã bước vào quỷ môn quan. Một tiếng ma sát quần áo vang lên, nam nhân đặt đèn lồng xuống đất, ngồi xuống nhìn Chu hộ pháp, thấp giọng nói: "Ngơi vất vả rồi, tạm nghii ngơi đi." Dứt lời, hắn đưa tay phải ra, dùng lực bóp cổ Chu hộ pháp một cái. Tiếng xương cổ vụn vỡ vang lên trong đêm khuy tĩnh mịch vô cùng bắt tai, Chu hộ pháp thậm chí còn chưa kịp rên lên một tiếng, đầu liền mềm nhũn ngiêng về một bên, không còn phát ra âm thanh nữa. "Ai đang ho vậy, có khách đến sao?" Trong nhà, giọng nữ tinh tế dễ nghe lại vang lên. Nam nhân xoa tay, nhìn thi thể Chu hộ pháp một cái, liền cầm đèn lồng lên, xoay người đi vào nhà, đóng cửa thay một nụ cười ấm áp: "Không có gì, gió quá lớn khiến cửa bị mở ra thôi. Ta hít phải một hơi gió lạnh, ho lên hai tiếng, không có gì đáng ngại." "Mấy ngày nay trời luôn mưa, chàng đừng để bị cảm lạnh... Khụ khụ..." Lời còn chưa nói xong, bản thân nữ nhân lại ho lên. Nam nhân đặt lồng đèn xuống, bước nhanh tới trước giường, vừa vỗ vai giúp nữ nhân thuận khí, vừa lo lắng nói: "Nàng xem nàng kìa, chăm sóc tốt cho mình trước đi rồi hẵng nói." "Nhiều năm như vậy rồi, uống bao nhiêu thuốc cũng không thấy tốt hơn." Gương mặt thanh lệ của nữ nhân hiện lên một lớp đỏ ửng bất thường, yếu ớt nói: "Đời này của ta, chắc sắp kết thúc rồi..." "Đừng nói những lời như vậy!" Nam nhân âm thầm nắm chặt tay, hắn hít sâu một hơi, một lát sau mới thả chậm giọng nói, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Có một đại lão phu vân du nói với ta một phương thuốc, bây giờ tất cả thuốc đã chuẩn bị đầy đủ rồi, chỉ thiếu một nhánh tử huyết linh chi trăm năm làm thuốc dẫn..." "Tử huyết linh chi? Nhất định rất quý." Nữ nhân nhíu hàng mi thanh lệ, than thở. "Ta không tiếc chút tiền ấy." Nam nhân cười nhẹ, nắm lấy tay nữ nhân, ấm áp nói: "Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho nàng." Nữ nhân câu lên một nụ cười yếu ớt: "Chàng không phải rất bận sao, chuyện đại sự đã lên kế hoạch nhiều năm không làm nữa sao?" "Trì hoãn một chút." Nam nhân nghiêm túc nói: "Sức khỏe của nàng mới quan trọng nhất." Đêm khuya tĩnh mịch, tiếng côn trung xuyên qua song cửa sổ mơ hồ truyền đến. Hai người nhìn nhau cười, bóng hai người tựa vào nhau ngã lên trên cửa sổ giấy, trong thật ấm áo tốt đẹp... Đêm, cắn nuốt ánh sáng, cũng che dấu vết máu tươi lạnh lẽo trong viện. ... Lý Thiệu thật sự rất thích con trai của Lâm Tư Niệm. Mỗi khi nha đầu và Lâm Tư Niệm chơi với đứa nhỏ, hắn liền đứng ở xa nhìn lại. Lâm Tư Niệm tuy không nhìn rõ gương mặt ẩn dưới lớp mặt nạ kia, nhưng nàng biết, mắt Lý Thiệu nhất định rất ấm áp. Buổi trưa đã đút sữa xong, Lâm Tư Niệm dỗ con trai ngủ, lại bảo nha đầu giúp chăm nó một chút, nàng mới sửa lại áo quần xuống giường. Lý Thiệu vẫn đứng ở cửa như cũ, thấy nàng từ từ bước đến, hắn liền khẽ cúi mặt xuống. Lâm Tư Niệm bước đến bên người hắn, đột nhiên hỏi một câu: "Ngươi rất thích trẻ con sao?" Lý Thiệu gật đầu. Hắn rất ít nói, lại có mấy phần giống thiếu niên. Lâm Tư Niệm cười, nói: "Ta đặt cho nó một cái tên, gọi là Tạ Thần, lấy ý nghĩa là nhật nguyệt tinh thần (ánh sao nhật nguyệt)."  Lý Thiệu bỗng nâng mắt, Lâm Tư Niệm nhìn thấy con ngươi dưới lớp mặt nạ kia hơi co lại, toát ra thần sắc vui mừng. Lâm Tư Niệm cũng không vạch trần lớp cửa sổ giấy cuối cùng, chỉ khẽ gật đầu với hắn, rồi liền đi ra ngoài. Thiếu niên vẫn một mình ngồi trên thềm đá, dùng con dao nhỏ khắc gỗ, miếng gỗ đã được khắc thành hình, có thể nhìn ra là một con thỏ đầu tròn. Lâm Tư Niệm bước đến vỗ vai thiếu niên, nói: "Đến sân tập đi, hôm nãy cũng nên lộ mặt với mọi người, lặp lại quy củ." Thiếu niên nghe lời đứng dậy, phủi đi vụn gỗ trên người, nhét miếng gỗ khắc được một nửa kia vào ngực, liền đi theo Lâm Tư Niệm đến sân tập. Lý Thiệu cũng đi theo sau hai người. Thiếu niên cảm nhận được, quay đầu hung dữ trừng Lý Thiệu, nhe răng trợn mắt với hắn, trong mắt tràn ngập sát khí. Lâm Tư Niệm cảm thấy thiếu niên có địch ý với Lý Thiệu, buồn cười vỗ lên đầu tóc rồi bời của hắn, nói: "Ngươi cứ trừng hắn làm gì?" Thiếu niên được tay nàng vỗ một cái, lệ khí trong mắt cũng tan đi bảy phần, có chút khó chịu làm động tác với nàng: Trên người hắn có mùi ta ghét! Dừng một lát, hắn lại thở phì phì nói: Giống với mùi dính trên người ngươi lúc trước! Dứt lời, hắn còn bưng cổ làm ra một biểu tình nôn khan, bộ dáng ghét bỏ đến cực điểm. "Tiểu tử thối, ngươi tuổi chó sao?" Lâm Tư Niệm dừng lại cước bộ, quay người nhìn Lý Thiệu đang đi theo sau khoảng mười bước, khóe miệng lơ đảng mang theo một nụ cười vài phần ấm áp. Ánh mắt thiếu niên quét một vòng giữa hai người, hắn mẫn cảm cảm nhận được giữa hai người có tình cảm không thể nói rõ được, lông mày chầm chậm nhíu lại, lệ khí vừa tan trong mắt  lại nhanh chóng tụ lại, không ngừng dâng lên. Còn còn không biết tên cảm giác mình sinh ra lúc này gọi là đố kỵ, hắn chỉ biết, Lâm Tư Niệm từ trước đến này chưa từng dùng ánh mắt ấm áp chân thành như vậy nhìn hắn, cho dù lơ đảng nhìn mình một cái, cũng sẽ nhìn thấy bóng dáng cửa người khác. Hắn chịu đủ rồi, hắn đố kỵ đến phát điên! Hắn thật sự muốn giết nam nhân kia, khiến từ nay trong mắt Lâm Tư Niệm chỉ có mình hắn mà thôi! Thiếu niên âm thầm siết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két, giống như một con sói con cong người xù lông chuẩn bị tấn công. Lâm Tư Niệm cảm thấy được sát ý của hắn, nhàn nhạt nói: "Không được động vào hắn." Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng thiếu niên lại ảo não sụp đổ. Hắn luôn không thể từ chối Lâm Tư Niệm. Hai người đến sân tập, ba ngàn đệ tử Diệt hoa cung đã tập kết đẩy đủ, thấy Lâm Tư Niệm đến, mọi người  liền đồng loạt quỳ xuống, ôm quyền dùng âm thanh máy móc chỉnh tề hô lên: "Đệ tử tham kiến Lâm cung chủ!" Lâm Tư Niệm kéo lê xiêm y màu đen bước từng bước lên đài cao, xoay ngươi nâng tay phải lên, trầm giọng nói: "Đứng lên cả đi." Vừa dứt lời, liền thấy vài ba đệ tử cẩm đoản đao xông ra từ trong đám đông, cao giọng hét: "Tiện phụ, chịu chết đi!" Lâm Tư Niệm sớm đã đoán được sẽ có giáo đồ không hục nàng mà ngầm hạ sát thủ, nàng cười lạnh một tiếng, không thèm nhúc nhích, thiếu niên và Lý Thiệu liến nhanh tay xuất thủ, mấy đạo hàn quang do giáp đao chạm vào nhau lóe lên, kẻ ám sát nhanh chóng ngã xuống. Lâm Tư Niệm mặt không đổi sắc, vững vàng ngồi trên đài cao, cười lạnh một tiếng: "Giáo đồ Diệt hoa cung của ta, khó tránh khỏi việc có mấy tên tạp chúng trà trộn vào, hôm nay cũng nên nhổ sạch thôi." Người phía dưới nhất thời câm như hến. Ánh mắt sắc bén của Lâm Tư Niệm quét qua một vòng toàn sân, hơi nâng cằm, bễ nghễ nói: "Những lời ta nói sau đây, các ngươi đều nghe rõ cho ta. Quy tắc ta lập ra, các ngươi nếu như có thể tuân theo liền tiếp tục ở lại, nếu làm không được thì lập tức rời đi,  ta quyết không ngăn cản, chỉ là nếu như vừa bước xuống núi, liền không được nói mình là người Diệt hoa cung nữa." Người bên dưới nhìn không chớp mắt, thậm chí đến nhỏ giọng nghị luận cũng không dám, chỉnh tề nói: "Đệ tử thề sống tuân chết theo cung chủ!" Lời như vậy, bọn họ năm xưa nhất định cũng nói với Hoa Lệ nhỉ? Lâm Tư Niệm trong lòng không biết nê vui hay buồn, thầm nghĩ Hoa Lệ đúng là nuôi một đám con rối biết nghe lời, đến dũng khí rời Diệt hoa cung tìm tự do cũng không có. Nhưng mà như thế cũng tốt, nàng đỡ phiền. Sau đó khoảng một nén nhang, nàng lời ít ý nghiều tuyên bố quy tắc mình mới lập, không có lệnh không được tự ý hành động, không được làm những việc xằng bậy như giết người đốt nhà... Hôm nay mặt trời rất nóng, nàng nói đến khô cả cổ, người bên dưới không dám phản bác, một lúc sau mới có một nam nhân trẻ tuổi nhỏ giọng hỏi: "Nhưng mà Lâm cung chủ, chúng ta nếu không tiếp tục công việc giết người, vậy dựa vào gì để sống?" "Các ngươi có chân có tay có công phu, còn sợ không sống nổi sao." Thấy người bên dưới vẻ mặt mờ mịt, Lâm Tư Niệm lại thở dài, nói: "Trừ ác làm thiện ta không nói, cướp của người giàu chia cho người nghèo ta cũng không quản, cùng lắm thì cày ruộng tự cấp tự túc, các người nhìn mà làm đi." Người bên dưới lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không cần lo lắng mình sẽ chết đói ở Diệt hoa cung. An bài xong mọi thứ, Lâm Tư Niệm mới mệt mỏi trở về Lâm Phong lâu. Con trai đã tỉnh, không khóc không nháo, chỉ mở to đôi mắt xinh đẹp như ngọc lưu ly nhìn Lâm Tư Niệm cười. Tim Lâm Tư Niệm liền mềm lại, nhận con trai từ tay nha đầu, nhẹ nhàng chơi với nó. Thiếu niên từ ngoài tiến vào, đứng trước mặt Lâm Tư Niệm, một tay đút vào trong túi áo, giống như đang muốn móc vật gì ra. Lâm Tư Niệm nhẹ giọng dỗ hai tiếng, vừa đung đưa con trai vừa ngẩng đầu nhìn thiếu niên: "Có chuyện gì sao?" Thiếu niên cúi đầu, lông mi dài rậm khẽ rung lên, hắn trầm mặc hồi lâu, mới hít sâu một hơi, như hạ quyết tâm móc ra một con thỏ bằng gỗ, vội vàng nhét vào trong tả lót của tiểu Tạ Thần. Lâm Tư Niệm giật mình, rồi cười nói: "Đồ chơi này không phải là bảo bối của ngươi sao, sao vậy, nỡ tặng cho Thần Nhi sao?" Thiếu niên khó chịu sờ lên bề ngoài của đồ chơi mới được khắc một nửa, chân vô thức cọ lên mặt đất, làm động tác nói: Nó là con trai của ngươi, ta tặng nó bao nhiêu cũng không tiếc. Khóe miệng Lâm Tư Niệm câu lên, thầm nghĩ thiếu niên gần đây càng lúc càng đáng yêu. Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng con trai, lắc lắc con thỏ nhỏ trước mặt nó, nói: "Cám ơn Thập Thất thúc thúc." Đứa nhỏ bi bô một tiếng, thiếu niên nghe thấy, cong mắt, xoay người chạy nhanh ra ngoài. Tiểu tử này, thế mà lại xấu hổ! Tiểu Tạ Thần ôm con thỏ không buông tay, cười không ngừng, Lâm Tư Niệm chơi với nó một lúc liền thấy Lý Thiệu bước vào, vẫn đứng ở bên ngoài cách năm bước chân nhìn mẹ con bọn họ. Lâm Tư Niệm tâm huyết dâng trào, ôm con trai bước đến trước mặt Lý Thiệu, nhẹ nhàng nói: "Ngươi muốn ôm nó không?" Đôi mắt dưới lớp mặt nạ của Lý Thiệu sáng lên, trầm giọng nói: "Có thể sao?" Lâm Tư Niệm cười, diễn kịch cùng y: "Có gì không thể chứ, cần thận một chút làm được." Lý Thiệu nâng tay, cần thận đón lấy tiểu Tạ Thần. Nói ra cũng thần kỳ lạ, tiểu Tạ Thần vừa vào lòng Lý Thiệu mặt mày liền trở nên rạng rỡ, đến con thỏ cũng không cần, chỉ đưa ra bàn tay mũm mĩm bi bô múa loạn. Lý Thiệu cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia tiếu ý, nhẹ giọng nói: "Con thỏ nhỏ này thật đáng yêu..." Nói một nửa, hắn phát hiện mình đã dùng giọng vốn có của mình, liền lúng túng dừng câu chuyện, ho nhẹ một tiếng. Lâm Tư Niệm cũng không vạch trần y, chỉ cười nhẹ nói: "Thập Thất tặng nó đấy." Nghe vậy, cánh tay Lý Thiệu liền cứng lại, ánh mắt trở nên u ám. Hai người im lặng đứng đó, ai cũng không mở miệng nói lời nào, tất cả đều có vẻ ấm ám bình thản. Không biết qua bao lâu, bên ngoài có một đệ tử đến báo: "Lâm cung chủ, ngoài đại môn có người cầu kiến!" Lâm Tư Niệm xoay người, nghi hoặc nói: "Hả, Diệt hoa cung có chín cửa canh gác, người nào có bản lĩnh lớn như vậy, có thể trực tiếp xông vào tận cửa Diệt hoa cung?" "Có cần thuộc hạ đi bắt lại?" "Không cần, người đó tên gì." "Hắn nói hắn họ Triệu, gọi là Triệu Anh, bên cạnh còn có một cô nương." Lâm Tư Niệm ngẩn người. Lý Thiệu đang chơi với đứa nhỏ cũng ngẩn ra, chậm rãi xoay gương mặt mang mặt nạ bằng đồng lại, nhìn ra ngoài cửa.