Hoa Lệ vừa đi, Lâm Tư Niệm liền phất tay áo, hất tung đám ly trà chén trà trên bàn rơi xuống đất. Nàng đi lại hai vòng trong phòng, trong lòng tràn ngập hận ý mãnh liệt. Không biết qua bao lâu, bóng đêm phủ xuống, bóng đêm bao trùm lên Lâm Tư Niệm, nàng đỡ bàn từ từ ngồi xuống, năm chặt tay thành quyền hít sâu, sau đó mới đứng dậy, lấy từ trong ngăn tủ mực tùng mà mình vẫn luôn cất kỹ đợi dùng, đổ nước vào mài. Mực đen nâng bút, ngón tay Lâm Tư Niệm run lên, viết từng tên dược liệu như câu vẫn, long diên, mạn đà la, trúc đào. Đời này nàng chưa từng có lòng hại người, nhưng luôn bị vận mệnh buồn cười này lừa gạt, bất tri bất giác bước lên con đường không có đường lui. Viết xong, nàng đặt bút xuống, nhắm mắt che đi sự phẫn nộ thâm trầm sắc bén trong con mắt. Như thế này cũng tốt, giữa nàng và Hoa Lệ sớm muộn gì cũng sẽ được giải thoát. Ngàn không nên, vạn không nên, Hoa Lệ không nên đụng đến con của nàng, đó là cục thịt trong lòng nàng, là mạng sống của nàng! Một lúc lâu, nàng mở mắt ra, ngón tay ngọc ngà lấy ra một bình sức bạch ngọc, đổ ra từng viên thuốc màu xanh ngậm vào miệng, sau đó đứng dậy, tùy tay cầm hắc bào đang treo trên giá khoác lên người, ôm hai tờ giấy trên án kỷ vào lòng, lúc này mới kéo lê cơ thể yếu ớt sau khi sinh, bước từng bước đến phòng ngủ của Hoa Lệ. Trời rất âm u, gió lớn từng trận, dường như sắp có mưa to xả xuống. Lâm Tư Niệm đẩy cửa ra, Hoa Lệ quả nhiên đang ở trong phòng đợi nàng. Phòng ngủ của hắn rất lớn, trang trí lông khổng tước và sứ bình sứ men xanh, dùng chín lớp màn che tách ra từng ngăn, rất có cảm giác khí thế của điện Kim Loan nguy nga tráng lệ. Lâm Tư Niệm kéo hắc bào bước lên sàn nhà lạnh băng, nàng nâng tay xốc lên mành che mỏng có thể xuyên thấu bước vào tầng trong cùng. Hoa Lệ đang tựa trên giường, trường bào đỏ sẫm như lửa rơi xuống đất, càng làm nổi bật sắc mặt tái nhợt quỷ mị của hắn. Sau lưng hắn là một tấm bình phong lông khổng tước cực lớn, treo các loại bảo kiếm và lương cung đi vơ vét của các nơi khác nhau. Còn ở bên giường, nha đầu và thiếu niên đang quỳ ở đó. Thấy Lâm Tư Niệm đến, thiếu niên liền ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nháy không một gợn sóng yên lặng nhìn nàng. Nha đầu nhẹ gọi một tiếng phu nhân, đã không thể ngăn lại nước măt rơi đầy mặt, cơ thể gầy yếu bởi vì sợ và không ngừng run rẫy. "Nàng đến rồi." Hoa Lệ lặng lẽ ngồi thẳng dậy, phất tay bảo tùy tùng lui xuống, đôi môi tím đỏ nhếch lên: "Muộn hơn trong dự tính của ta một chút." Ước chừng là mẫu tử liên tâm, Lâm Tư Niệm vừa bước vào phòng chưa được bao lâu, gian trong liền truyền đến tiến trẻ con khóc đứt quãng. Đứa nhỏ chắc là đang rất đói, tiếng khóc tê tâm phế liệt dần dần trở nên vô lực, Lâm Tư Niệm lòng như bị nhéo từng cái đau đớn, càng hận Hoa Lệ thêm mấy phần. Nàng nhịn không được gia tăng cước bộ, nhưng Hoa Lệ lại lạnh giọng ngăn nàng lại: "Đứng lại, nếu còn bước lên phía trước, ta liền giết tiểu tạp chủng của nàng." Lâm Tư Niệm mím môi, miễn cưỡng đè lại ẩm ướt trong hốc mắt, trầm giọng nói: "Ngươi để ta cho nó uống sữa." Hoa Lệ phì cười một tiếng, đứng dậy: "Lâm Tư Niệm, nàng tốt nhất nên rõ thân phận của mình bây giờ đã rồi hẵng đến trả giá với ta." Nghe thấy tiếng khóc vô lực của con ruột mình, nhưng bản thân lại không thể làm gì được, loại cảm giác bất lực này thật sự quá khó chịu. Lâm Tư Niệm cắn răng, hít sâu một hơi, móc ra mấy trang giấy từ trong tay áo: "Thứ ngươi cần ở đây, lượng thuốc và cách chế biến ta đều đã viết rõ ràng, tổng cộng có ba phần, một tờ là thuốc thúc đẩy công lực, một tờ là cách phối độc hương, một tờ là thuốc giải." Lâm Tư Niệm biết, sau khi thứ trong tay giao lên thì một chút giá trị lợi dụng cuối cùng của nàng cũng sẽ không còn, nàng cũng không có thứ gì có thể chống lại Hoa Lệ. Còn Hoa Lệ nếu như có được phương thuốc, chế biến độc hương số lượng lớn, trên giang hồ ắt phải khởi lên một trận tinh phong huyết vuc, thậm chí sẽ lan đến triều đình. Trong mắt Hoa Lệ lóe lên một tia căm hận, hắn nheo đôi mắt giảo hoạt lại, trên miệng treo lên ý cười lạnh nhạt: "Nàng không cần đến đây. Ta biết nàng am hiểu luyện độc, khó bảo đảm trên người sẽ mang theo thứ kịch độc gì đến ám sát ta." Lâm Tư Niệm bị hắn đoán đúng suy nghĩ, ánh sáng trong mắt liền biến mất. Hoa Lệ có chút đắc ý cười, nhâc chân khinh miệt đá lên thiếu niên đang quỳ dưới đất, lạnh lùng phân phó: "Đi, mang phương thuốc đến đây cho ta." Thiếu niên không dám trái lệnh, lảo đảo đứng dậy. Miệng vết thương trên người hắn lại bị rách ra, máu còn đang chảy, nhưng hắn vẫn thản nhiên không có cảm giác, chỉ lảo đảo đứng trước mặt Lâm Tư Niệm, nâng đôi mắt đen láy nhìn nàng. Trong đôi mắt xinh đẹp kia, dường như có thiên thiên ngôn vạn ngữ muốn tuôn ra. Ngón tay thon gầy của thiếu niên khẽ giật, dường như có lời muốn nói, nhưng Lâm Tư Niệm lại đưa đơn thuốc qua, đánh gãy động tác của hắn: "Đưa hắn đi." Ngón tay thiếu niên cứng đờ, lặng lẽ rũ mắt, đưa tay nhận lấy đơn thuốc, rồi lại khập khễnh bước lại bên giường Hoa Lệ, dâng đơn thuốc lên. Nhưng Hoa Lệ lại lùi về sau một bước, cảnh giác nói: "Ngươi mở ra trước đi." Lâm Tư Niệm nhịn không được chậm chọc nói: "Sao, sợ ta học thoe Dịch Thủy tráng sĩ, âm mưu giết ngươi sao." Thiếu niên nghe lời mở ra, bên trong không có dược hương hay dược phấn gì, cũng không có giấu kim độc, quả thực chỉ là một tờ phương thuốc sạch sẽ. Lúc này Hoa Lệ mới cởi bỏ phong bị, đưa bàn tay trắng bạch ra lấy phương thuốc liếc qua hai cái, cười nói: "Nàng hôm nay ngoan lắm." Lâm Tư Niệm lạnh lùng nhìn hắn: "Bây giờ, ta có thể gặp con trai ta được rồi chứ." "Không được." Sau khi Hoa Lệ có được phương thuốc, cư nhiên lật mặt không giữ lời, chỉ lành lạnh cười nói: "Tiểu tạp chủng kia ta thật không thích chút nào, đặc biệt nghĩ đến nó chui ra từ bụng nàng, liền cảm thấy chán ghét." "Hoa Lệ!" Ánh mắt Lâm Tư Niệm lạnh lẽo, tóc đen hắc bào không gió tự bay, sinh ra một khí thế nghiêm nghị, giọng căm hận nói: "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!" "Ha, ta muốn thế nào?" Hoa Lệ ngẩng đầu phát ra một tiếng cười điên cuồng khiến người khác nổi da gà, lớn giọng nói: "Ta muốn nó chết! Tiểu tạp chủng của nàng cũng được, Tạ Thiếu Ly cũng được, Lâm Tiêu cũng được, Triệu Thạc cũng được, tất cả mọi người đều đáng chết! Ta muốn thiên hạ này phủ phục dưới chân ta, ta muốn những thứ mà bọn chúng đã cướp đi của ta, đoạt lại từng thứ một." Lời còn chưa dứt, Lâm Tư Niệm liền đột niên nỗi loạn, phi người xẹt qua, một chưởng hung hăn đánh lên ngực Hoa Lệ! Tiếng khóc của đứa nhỏ tiếp thêm cho nàng dũng cảm và cừu hận vô hạn, nhất thời tốc độ của nàng trở nên rất nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt. Hoa Lệ vốn cho rằng nàng đã không còn tạo thành uy hiếp được ữa, lại vừa sinh con xong, liền thả lỏng phòng bị, sửng sờ một chút mới phản ứng lại, nhanh chóng xuất chưởng cùng nàng đối diện chặn đánh. Hai người chưởng tâm chạm vào nhây, công lực ngang bằng, sát kí nồng đậm tỏa ra tứ phía. Nha đầu một bên kinh hô một tiếng, nhanh chóng ôm đầu chạy núp dưới án kỷ. Thiếu niên cũng đứng dậy, trong ánh mắt xuất hiện thần sắc lo lắng và mờ mịt, dường như không biết mình nên đứng về phía nào. Không qua bao lâu, mành trướng phất phơ chậm rãi hạ xuống, tầm mắt của mọi người lại trở nên rõ ràng. Chỉ thấy Lâm Tư Niệm đứng thẳng người, ánh mắt như đao, tràn đầy lệ khí, còn Hoa Lệ phía đối diện lại lảo đỏa lùi về sau một bước, miệng tràn ra một tơ máu. "Không thể nào..." Sắc mặt Hoa Lệ tái nhợt, bàn tay bị Lâm Tư Niệm đánh trúng bởi vì chấn động đến kinh mạch mà kịch liệt run rẩy, hắn mở to mắt, giống như nhớ đến điều gì, liền nhanh chóng móc phương thuốc từ trong ngực ra, vò thanh một cục ném xuống đất, điên cuồng nói: "Chẳng trách mùi mực tùng kia quá nồng, chắc là nàng đã động tay động chân gì trong đó." "Ngươi quá đa nghi quỷ quyệt, ta sớm đoán được ngươi sẽ không để ta đến gần, chỉ có thể ra hạ sách này." Lâm Tư Niệm cười lạnh một tiếng: "Nhưng mà không cần lo lắng, chẳng phải là thứ đáng sợ gì, chỉ là có thể thoáng làm cơ thể của ngươi trở nên chậm chạp mà thôi." "Không thể nào, không thể nào!" Hoa Lệ vốn đã chịu kích thích tẩu hỏa nhập ma, cả người hắn càng trở nên dữ tợn điên cuồng, hét lớn: "Ta đã luyện thành thần công, ngươi không thể là đối thủ của ta! Không thể nào làm ta bị thương!" Dứt lời, hắn nâng tay lên đánh về phía Lâm Tư Niệm. Lâm Tư Niệm bắt lấy tay hắn, nhẹ nhàng tránh ra. Hoa Lệ thấy một chiêu không trúng, hai ty run một cái, hai thanh đoản dao bay ra từ trong tay áo. Kiếm pháp của hắn nhanh mà sắc bén, lớn tiếng cười lạnh nói: "Ta sẽ giết ngươi trước, sau đó lại giết tiểu tạp chủng kia!" Mắt thấy đao kiếm đã đến trước mặt Lâm Tư Niệm, mặt thiếu niên lộ ra vẻ kinh hãi, vô thức xông đến. Chỉ là hắn cũng đã ngửi mùi hương trong mực của Lâm Tư Niệm, lại không dùng giải dược trước đó, công lực không thể sử dụng được, chỉ có thể không quan tâm nhào tới, dùng sức sống chết ôm lấy hông Hoa Lệ, ngăn hắn tiến về phía trước. Hoa Lệ ngẩn ra, lập tức cười nói: "Được, được lắm tiểu tử. Ngươi cuối cùng cũng chọn hắn, phản bội ta." Đây là lần đầu tiên thiếu niên phản kháng lại Hoa Lệ, khẩn trương đến đầu tóc cũng phát run, nhưng chết cũng không chịu buông tay. Hoa Lệ hung hắn nâng kiếm, nói: "Nếu đã như vậy, ta liền tiễn ngươi một đoạn, cũng không uổng công tình nghĩa sư đồ mười năm của chúng ta!" Vừa dứt lời, một mũi tên đã phá không lao tới, xuyên qua lồng ngực của Hoa Lệ, mang theo vài giọt máu văng lên tấm bình phong lông khổng tước sau lưng hắn. Thiếu niên giật mình, nha đầu cũng sợ ngây người. Một lúc sau, nha đầu xoa đôi mắt đỏ au, ngẩng đầu nhìn, không thể tin nói: "Phu... Phu nhân?" Hoa Lệ phun ra một ngụm máy, đoản đao trong tay vô lực rơi xuống. Đùng đùng-- Sét đánh từng trận, một chuỗi điện tích lóe qua, chiếu rõ căn phòng chết chóc đầy máu tươi. Hoa Lệ che ngực, chậm rãi xoay người lại, gương mặt tái nhợt bắn đầy máu. Hắn nghe tiếng máu tươi đang chảy tí tách từ người mình xuống, dùng đôi mắt phức tạp của người sắp chết nhìn người phía đối diện. Lại một tia điện lóe lên, Lâm Tư Niệm đối diện tóc dãi xõa xuống, trường bào tung bay, tay đang kéo dây cung lấy từ trên tường, vẫn giữ tư thế bắn cung, môi đỏ khẽ giương lên, câu lên mọt nụ cười mạnh mẽ tự tin, như một vị nữ vương sinh ra từ trong ngọn lửa hỗn loạn. Hoa Lệ nhìn nàng, chỉ lẳng lặng hô lên: "Lâm Tư Niệm..." Sau đó, hắn như một con rối bị rút đi hồn phách, miệng mũi tràn đầy máu, ngửa mặt ngã trên mặt đất. Hồng y rơi xuống, lúc hắn chết còn chưa nhắm mắt, chỉ có một giọt nước mắt chầm chậm lăn xuống từ trong khóe mắt, thấm nhập vào trong làn tóc mai. Không ai biết giọt nước mắt này của hắn rơi vì ai. Có lẽ hắn lừa dối một đời, từng có âm mưu, từng có tính toán, từng có dối trá vô tận, chém giết và tàn nhẫn, nhưng chỉ có một giọt nước mắt mềm yếu này là thật. Ánh nến chập chờn, Lâm Tư Niệm nhìn thi thể Hoa Lệ, lạnh giọng cười nói: "Ngươi chắc không nghĩ đến nhỉ, ta trời sinh đã có trí nhớ hơn người, có bản lãnh đã nhìn qua thì sẽ không quên, bản Âm dương phá lập quyết kia của ngươi ta đã sớm thuộc lòng từ lúc gặp nhau ở khu vực đi săn kia rồi. Hoa Lệ, ta luyện thành sớm hơn ngươi một bước rồi." Cười như thế, nàng lại rơi nước mắt. Nàng tự nhẩm, không biết nói cho ai nghe: "Đáng tiếc, ngươi ngàn không nên vạn không nên, không nên ép mội người mẹ bất lực." Thiếu niên còn đang quỳ dưới đất, ngẩn người nhìn thi thể Hoa Lệ. Lâm Tư Niệm ném cung, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đã khôi phục lại vẻ trấn định. Nàng bình tĩnh nói với thiếu niên: "Ta giết sư phụ của ngươi, ngươi có thể tìm ta báo thù, ta đợi." Lại một tiếng sét đánh xuống, đứa nhỏ ở gian trong cảm nhận được sự sợ hãi lại bắt đầu khóc lên đứt quãng. Trong lòng Lâm Tư Niệm mềm lại, lệ khí trong mắt liền tiêu tan, nàng xoay người chạy vào, ôm lấy đứa nhỏ đang nằm trên giường trúc cứng lạnh, dán trên ngực mình nhẹ lắc lư, trong miệng hắng lên một điệu cổ ở Giang Lăng không biết tên. Cảm nhận được độ ấm của mẹ, đứa nhỏ rất nhanh đã yên tĩnh lại, Lâm Tư Niệm cởi áo cho nó uống sữa. Đứa nhỏ vô cùng đói bụng, mút vào rất mạnh, uống no rồi vẫn còn hút, nôn ra không ít sữa. Lâm Tư Niệm cho đứa nhỏ uống no, liền khép áo lại, quay người nhìn, thiếu niên đang đứng ở cửa, ánh mắt bi thương lạnh lẽo. Nhìn thẳng Lâm Tư Niệm trong chốc lát, hắn chậm rãi nâng tay, nói: Ta không tìm ngươi báo thù, ngươi đợi ta cũng rất tốt. Lâm Tư Niệm mím môi, không nói gì. Thiếu niên lại run tay nói: Ngoài ngươi ra, ta không còn gì nữa.