Hơn một tháng sửa chữa, nhổ cỏ quét tường, Lâm phủ bỏ hoang hơn một năm cuối cũng cũng trông không còn tồi tàn nữa. Giao thừa khó có được một ngày trời đẹp như hôm nay, Lâm Tư Niệm ở trong thư phòng tìm một đống chính sử dã sử và nơi Dương thành Lan Lăng, vừa tìm đọc vừa viết chú thích, cho đến lúc ánh tà dương chiếu vào nàng mới mệt mỏi đặt bút xuống, dùng mực đỏ vẽ một vòng trên tên của con của Vinh Vương là Triệu Lân. Lâm Tư Niệm duỗi người, khoác lên người áo choàng lông chồn màu trắng rồi mới đẩy cửa thư phòng ra ngoài. Ánh dương màu vàng nhạt khiến ngày đông trở nên trong vắt, dưới những cành mai thưa thớt, thiếu niên một mình ngồi tựa vào thành lan can, dùng con dao nhỏ khắc một miếng gỗ. "Thập Thất." Lâm Tư Niệm cười híp mắt gọi hắn một tiếng. Lỗ tai thiếu niên khẽ động, nhưng không ngẩn đầu trả lời nàng, ngược lại còn quay đầu bỏ đi. Cước bộ của hắn nhanh mà nặng nề, dường như đang dùng cả bóng lưng mình để nói ra hai chữ tức giận. Lâm Tư Niệm buồn cười. Sau khiếu niên theo nàng đến Giang Lăng hai ngày, Lâm Tư Niệm liền bảo hắn đến Lan Lăng điều tra một chút về việc Vinh Vương bại trận bị giết, đợi thiếu niên trở lại Giang Lăng thì đã là một tháng sau, lúc đó, bụng Lâm Tư Niệm đã nhô lên rõ ràng. Lâm Tư Niệm nhớ rõ, hôm đó thiếu niên ôm một đống sách tìm được ở Lan Lăng đến, hào hứng chạy vào Lâm phủ, kết quả phát hiện Lâm Tư Niệm ôm bụng nằm phơi năm ở trong viện, hắn lúc đó trợn tròn mắt, sách trong tay rơi lộp bộp xuống đất, cả người dường như mới bị sét đánh qua. Sau đó, hắn liền tức giận, giận một cái liền mất hơn mười ngày nửa tháng. Thiếu niên này luôn là một người hỉ nộ ái ố vô thường, Lâm Tư Niệm cũng không quá để tâm, chỉ chầm chậm đuổi theo vài bước, nói: "Thập Thất, ngươi rốt cuộc giận cái gì, trách ta không nói với ngươi ta đang mang thai sao?" Vừa nghe đến hai chữ mang thai, thiếu niên càng giận hơn, ném khúc gỗ đang khắc một nửa trong tay xuống đất, lấy hai tay bưng lỗ tai lại, quay lưng lại không nhìn Lâm Tư Niệm. Cái tính cách trẻ con này của hắn khiến Lâm Tư Niệm dở khóc dở cười, chậm rãi ngồi xuống ghế mây trong viện, cười nói: "Được rồi, không trêu ngươi nữa, hôm nay là giao thừa, ngươi thay ta đến Hải An lâu ở phía tây mua mấy món ăn ngày tết về đây, buổi tối chúng ta cùng ăn bữa cơm tất niên." Dứt lời, nàng móc ra vài nén bạc trong tay áo đưa cho thiếu niên, rồi lại thở dài: "Đáng tiếc nha đầu không có ở đây, cũng không biết Hoa Lệ có làm khó nó không." Thiếu niên vô thức nhận ngân lượng, xoay người muốn ra ngoài, Lâm Tư Niệm lại gọi hắn lại: "Đợi đã, nhớ mua một ít nhang đèn tiền giấy về." Bước chân thiếu niên ngừng lại, cùng không còn giận nữa, xoay người làm động tác: Cúng bái? Ý cười của Lâm Tư Niệm nhạt dần, rũ mắt ừm một tiếng, nói: "Ngày này năm ngoái, ta mất đi mẹ." Nghe vậy, thiếu niên vô thức nâng tay, ngón ray hơi cong, dường như muốn nói gì đó, nhưng Lâm Tư Niệm đợi một lúc cũng không đợi được hắn nói hết câu đó. Có lẽ bắt đầu từ năm ngoài, Lâm Tư Niệm đã không có quá nhiều chờ mong đến ngày giao thừa, lúc thế gian đang chìm đắm trong bầu không khí vui mừng pháo hoa, pháo trúc, giấy cửa đỏ thì chỉ có nàng, mãi mãi không bao giờ quên được gương mặt vặn vẹo của mẫu thân trong biển lửa. Lúc pháo hoa nổ rợp thành, Lâm Tư Niệm và thiếu niên đang ngồi đối diện nhau, lặng lẽ ăn sủi cảo trong bát, nghe tiếng pháo nổ, thiếu niên cầm vò rượu đến đứng trước cửa sổ, ngẩn người nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời. Đây là lần đầu tiên Lâm Tư Niệm có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt tràn ngập tử khí kia của thiếu niên. Bộ dáng hắn không mang mặt nạ thật có vài phần giống Tạ Thiếu Ly lúc còn trẻ, trái tim Lâm Tư Niệm cũng mềm đi mấy phần, đặt chén đũa xuống nói với hắn: "Giao thừa ở Giang Lăng năm nào cũng có đại hội bắn pháo hoa, rất náo nhiệt, ngươi có thể đến Phong Hoa lâu để xem, không cần phải ở lại đây với ta." Thiếu niên lắc đầu, thu tay đóng cửa sổ lại ngồi cạnh Lâm Tư Niệm. Hắn rót rượu cho Lâm Tư Niệm, nhưng Lâm Tư Niệm lại dùng tay che lại trên chén rượu, chỉ vào bụng mình nói: "Ta không uống nữa." Thiếu niên liền đặt mặt nạ lên bàn, ôm lấy vò rượu tự mình uống. Lâm Tư Niệm nhổ cây trâm xuống hơ qua ngọn đèn, ánh sáng trong phòng liền sáng thêm một chút, nàng nhìn ánh nến, nâng má xuất thần trong một lát, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Thập Thất, người có người để nhớ không?" Thiếu niên đang ôm vò rượu trong lòng, lấy tay áo quẹt miệng, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn Lâm Tư Niệm. Lâm Tư Niệm giơ lay lắc lắc trước mặt hắn, cười nói: "Ta hỏi ngươi đó, nhìn ta làm gì." Thiếu niên lắc đầu. Lâm Tư Niệm thở dài một hơi, thu tay lại nói: "Ta có. Còn sống, đã chết, ta có quá nhiều người muốn gặp." Thiếu niên làm động tác: Ngươi đang nhớ ai, là nam nhân ở Vương phủ kia sao? Lâm Tư Niệm cười nhẹ một tiếng, không nói gì, nhưng vẻ mặt lại ôn hòa hơn nhiều. Trong lòng thiếu nhiên tự nhiên có chút khó chịu, giống như bị hòn đá chặn lại, buồn bực vô cùng. Hắn bỗng đứng dậy, nhanh tay làm thủ ngữ: Đứa nhỏ trong bụng ngươi, là của y? "Gần đây ngươi có chút kỳ lạ, luôn để ý đến chuyện này làm gì." Lâm Tư Niệm đặt tay lên bụng, cảm nhận vị trí hơi nhô lên kia, cười nói: "Ngươi không cần lo lắng chuyện của ta, ngược lại ngươi, ngươi không chỉ làm trái lời sư phụ không giết ta, còn theo ta bỏ chạy đến Giang Lăng, không sợ Hoa Lệ giết ngươi sao?" Vừa nhắc đến Hoa Lệ, ánh mắt thiếu niên theo bản năng trở nên ảm đạm. "Hôm đó ở Định Tây vương phủ, ta thấy ngươi có thể đột phá vòng vây mấy trăm giáp sĩ đến cứu ta, thân thủ tàn nhẫn nhanh nhẹn, nếu như dùng toàn lực đánh một trận, Hoa Lệ quả thật không thể đánh bại ngươi." Dường hiểu được ý nghĩa ẩn trong câu nói của nàng, thiếu niên mở to mắt, lùi về sau một bước, vô thức lắc đầu. "Ta biết, ngươi nếu như có lòng phản kháng, Hoa Lệ sao có thể ngược đãi ngươi như thế được." Lâm Tư Niệm hừ một tiếng, nhạn nhạt đánh giá: "Trung thành ngu ngốc." Thiếu niên cúi đầu, không thể phản bác. "Nói đến Hoa Lệ, ta lại có một chuyện muốn hỏi ngươi." Lâm Tư Niệm tựa lưng vào ghế, bắt chéo hai chân, môi đỏ hơi cong lên: "Ta nghe Hoa Lệ nói, mười năm trước ngươi đã đi theo hắn rồi, Hoa Lệ tuổi vẫn còn trẻ, muốn một mình chống đỡ đám giang hồ to lớn kia không phải là chuyện dễ dàng, sau lưng nhất định có một bối cảnh hùng hậu chống lưng. Ngươi có biết, người đứng sau hắn là ai không?" Thiếu niên mờ mịt nhìn nàng, nghiêng đầu, dường như không hiểu nàng đang nói gì. "Đổi cách nói khác," Lâm Tư Niệm nâng mắt, nói từng chữ từng câu rõ ràng: "Vinh Vương Triệu Nghĩa Thành, ngươi có biết không?" Lại là một tiếng pháo hoa vang lên, ánh sáng rực rỡ khiến mắt Lâm Tư Niệm ánh lên rạng rỡ. Thiếu niên nhíu mi nhìn Lâm Tư Niệm một lát, mới gật đầu:  Có nghe qua. Lâm Tư Niệm ngồi thẳng người lại, vội vàng hỏi: "Nghe ai nói, Hoa Lệ?" Thiếu niên gật đầu. Khóe miệng Lâm Tư Niệm nhếch lên một nụ cười lạnh, lại bị nàng ép xuống, híp mắt nói: "Hoa Lệ nói gì?" Thiếu niên: Không nhớ rõ lắm. "Ngươi không nhớ nhầm chứ? Hoa Lệ thực sự nhắc đến Vinh Vương sao?" Thiếu niên cúi đầu, dường như nhớ lại chuyện gì tồi tệ, lông mày hắn nhíu lại càng chặt: Ta không nhớ nhầm đâu, năm đó ta còn rất nhỏ, vừa đến bên cạnh sư phụ, nghe sư phụ với người khác đang nói đến chuyện Vinh vương bị giết, liền hỏi Vinh vương là ai... Một lúc sau, hắn chỉ lên cổ họng của mình, rất bình tĩnh nói: Sư phụ chê ta nhiều chuyện, dùng thuốc độc khiến ta bị câm. Vẻ mặt thiếu niên rất bình thường, sắc mặt hờ hững, nhưng Lâm Tư Niệm lại cứng cả người, một lúc sau cũng không biết nên nói gì. Đồng tình? An ủi? Hình như thiếu niên đều không cần. Lâu sau, Lâm Tư Niệm đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Không cần phải đón giao thừa nữa, trở về phòng nghỉ ngơi đi." Đi đến cửa, nàng lại nhớ lại chuyện gì, quay đầu nhìn thiếu niên: "Thập Thất." Thiếu niên ngẩng đầu nhìn nàng. Ánh nến chiếu lờ mờ lên khoảng cách giữa hai người, giống như bao trùm lên một tầng vải mỏng vàng ấm. Lâm Tư Niệm dõi theo con ngươi đen nháy của hắn một lát, cuối cùng thở dài một hơi, nói: "Nghĩ ngơi sớm đi." Lâm Tư Niệm ở lại Giang Lăng đến đầu mùa hạ, nàng vốn muốn trở về Lâm An lén gặp Tạ Thiếu Ly, nhưng cơ thể không cho phép, đại phu nói không thích hợp đi đường dài xóc nảy, lúc này mới thôi ý định đó. Nghe nói, Triệu Anh đã nắm được binh quyền, một đường thăng lên làm Thân Vương, triệt để ép xuống danh tiếng của Tạ Thiếu Ly. Nghe nói, Triệu Anh từ chối Hoàng thượng ban hôn, chiêu cáo toàn Lâm An hắn chỉ yêu một mình con gái của Giang gia. Nghe nói, Tạ Thiếu Ly chủ động tạ tội giáng chức, cách chức đến khu đóng quân ở Tương Dương, suốt ngày đánh nhau với đám người Kim tàn bạo hiếu chiến kia. Nàng còn nghe nói, Tạ Thiếu Ly còn âm thầm đi tìm nàng nhiều lần... Trong vòng nửa năm ngắn ngủi, dường như đã trải qua bao nhiêu cuộc bể dâu, biến chuyển khôn lường. Lâm Tư Niệm vô số lần tưởng tượng Tạ Thiếu Ly sẽ tìm đến Giang Lăng, rồi lại hy vọng y không tìm đến đây, bây giờ nàng quá yếu đuối, bộ dáng bụng lớn này của nàng sẽ chỉ thêm gánh nặng cho y. Thời tiết tháng sau như mặt trẻ nhỏ, nói đổi liền đổi, thấy mưa to như trút nước, Lâm Tư Niệm không thể ra ngoài phơi nắng, liền ở trong thư phòng mở ra mấy tờ giấy, chuẩn bị viết thư cho Tạ Thiếu Ly. Trong thư cũng không có chuyện gì gấp, đa số là chuyện tối qua ngủ ngực có chút khó chịu, đứa nhỏ trong bụng lại vừa đá nàng mấy cái, còn có thức ăn thiếu niên làm chẳng ngon chút nào... Chầm chậm viết xong mấy bức thư, nàng mới duỗi lưng dán lại thư, nhét vào trong một hộp gỗ. Thư trong hộp gỗ đã chất đầy một nửa, nhưng không có một phong nào được gửi đi. Thiếu niên khoang tay đứng một bên hành động của nàng, trong lòng kinh thường nghĩ: Viết thư nhưng lại không gửi, vậy những bức thư đó còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Nghĩ như vậy, hắn cũng có mấy phần hứng thú với việc học chữ, liền cầm giấy bút ngồi đối diện Lâm Tư Niệm, dùng tay nói: Dạy ta viết chữ đi. "Học chữ không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể học được." Lâm Tư Niệm mài mực, suy nghĩ một lát, thả bút lên giấy viết hai chữ lớn, nói: "Thập Thất... tên của ngươi rất đơn giản, dạy ngươi viết tên mình trước." Thiếu niên rất nghiêm túc nâng bút, dựa theo hai chữ màu đen thanh tú trên giấy của Lâm Tư Niệm viết lại, Lâm Tư Niệm đứng một bên giúp hắn sửa tư thế cầm bút, thỉnh thoảng lại vỗ thẳng cái lưng cong vòng của hắn. Thiếu niên viết một hồi, đột nhiên nâng đầu hỏi: Tên của ngươi viết như thế nào? "Tên của ta? Hơi khó một chút." Lâm Tư Niệm lại lấy tờ giấy khác, nâng bút viết xuống ba chữ "Lâm Tư Niệm", rồi lại nói rõ từng chữ để hắn nhận biết: "Lâm, Tư, Niệm." Thiếu niên cầm bút, vẽ loạn theo nét chữ của nàng, nét bút đều dính lại một chổ, dường như không nhìn ra được diện mạo vốn có. Lâm Tư Niệm vuốt bụng, chê: "Nếu như sau này con của ta cũng ngốc như ngươi, ta nhất định nhét nó vào lại trong bụng sinh lần nữa." Thiếu niên không để ý đến lời nói đùa của nàng, vẫn cầm bút, nghiêm túc viết tên Lâm Tư Niệm, vẻ mặt chăm chú dường như đang làm một việc rất thần thánh. Lâm Tư Niệm nghe tiếng mưa rơi trên lá chuối ở trong viện, ánh mắt lại chuyển một vòng lên người thiếu niên, rồi lại rơi xuống trên tán lá chuối xanh bóng ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Ta nhớ lại ngày nào đó năm ngoái, y uống say, cũng viết tên ta và tên huynh ấy lên giấy." Thiếu niên vừa nghe thấy Lâm Tư Niệm nhắc đến chuyện của nam nhân kia, trong lòng liền không ngừng có chút buồn rầu. Hắn dừng lại, ném bút xuống đất, tức giận không viết nữa. "Ngươi sao lại..." Lời còn chưa dứt, cửa lớn của Lâm Phủ bị gió lớn thổi ra, phát ra một tiếng rầm. Suy nghĩ của Lâm Tư Niệm bị đánh gãy, quay người nói với thiếu niên: "Thập Thất, đi đóng cửa lại." Thiếu niên đến ô cũng không cầm, mặt không biểu tình đi vào làn mưa dày đặc, Lâm Tư Niệm đứng dậy xoa nhẹ cái vai nhức mỏi, đang muốn lên giường ngủ trưa một giấc, lại nghe thấy trong viện truyền đến một tiếng rên, tiếp đó, cơ thể thiếu niên bay từ không vào, nặng nề rơi xuống bùn đất trong viện, phun ra một ngụm máu tươi. "Thập Thất!" Lâm Tư Niệm kinh hãi, ôm bụng ra ngoài nhìn, nhất thời cả người cứng lại. Nha đầu nửa năm không gặp đang run rẫy đứng trước cửa, cả người bị nước mưa thấm ướt, trên mặt ướt đẫm, không biết là nước mưa hay là nước mắt. Trong con mắt đỏ au của nàng chưa đầy sợ hãi, làn da trên chân tay lộ đầy vết thương xanh tím, run cầm cập, nhìn Lâm Tư Niệm run giọng nói: "Phu, phu nhân, nhanh... nhanh chạy!"