Tác giả: Mễ Ly Hi Mộc | Diệu Diệu: Tiểu kí chủ đã bị tình yêu làm thay đổi ~ | \*\*\*\* "Ca ca, cứu ta!" Lục Trì Thanh trong cơn hoảng hốt vô thức thốt ra một câu. Linh hồn Lục Trì Mạn ở trên không trung cấp tốc bay xung quanh hai người đang đè nhau ở bên dưới, gấp cực kì, muốn kéo vị đại ca áo trắng ra nhưng không làm được a ~ "Ngươi mới gọi ai?" Cố Giao Toàn nhìn thiếu niên khóc nức nở hỏi: "Ngươi gọi Lục Trì Mạn sao, ha ha, ngươi quên rằng ngươi đã ngăn lại hắn ở ngoại thành sao? Bây giờ ngươi lại gọi hắn, ngươi nghĩ hắn sẽ cứu được ngươi sao? Cho dù hắn thông minh đi nữa, đến đây thì sao chứ, hắn đã bị phong bế linh lực rồi, cứu được ngươi sao? ha ha ha..." Lục Trì Thanh lúc này nào có nghe được nam nhân nói gì nữa đâu, chỉ là trong vô thức gọi ra người mà mình tin tưởng nhất mà thôi, có lẽ cũng là cọng rơm cứu mạng cuối cùng ngay lúc này. Lục Trì Mạn lo lắng cực kì, nghe âm thanh điên dại của nam nhân càng muốn đạp cho hắn ta một cái, mặc áo trắng mà biến thái quá trời! Nghe nam nhân nói như thế, nội tâm hắn âm thầm khinh bỉ, rất muốn nói với vị đại ca áo trắng rằng Ngươi chống mắt lên mà nhìn cho rõ, hắn mà ngươi nói chuẩn bị xuất hiện đây nè! \*Rầmmmmm\* Suy nghĩ của Lục Trì Mạn còn chưa dứt, cánh cửa đại điện đã bị một lực đạo tác động từ bên ngoài mạnh mẽ mở ra va chạm với bức tường phát ra một âm thanh chói tai, thiếu niên thu chân ngược sáng bước vào, Lục Trì Mạn dường như còn nghe được một bản nhạc hiệu vang dội chào đón sự xuất hiện của LỤC TRÌ MẠN. Hắn cảm thán, không hổ là mình, tư thế ra sân này bao ngầu, max điểm! LỤC TRÌ MẠN bước chân vào đại điện, theo từng bước chân của hắn, một luồng uy áp song song tỏa ra ập vào, vừa nhìn thấy đệ đệ của mình bị nam nhân đè lên, y phục còn lộn xộn rách nát, khuôn mặt của thiếu niên trầm xuông, không nói một lời phi thân đạp tới. Cố Giao Toàn vừa nhìn thấy LỤC TRÌ MẠN bước vào đã cảm giác được nguy hiểm, phản ứng nhanh nhạy né đi, ai ngờ LỤC TRÌ MẠN không bỏ qua như thế, hắn trong nháy mắt thay đổi chiêu thức, thế nên Cố Giao Toàn ăn luôn một cú đạp ngay bụng mà lùi xa mấy bước. Nam nhân che bụng nhịn xuống cơn đau, lên tiếng: "Không hổ là Diễm Ngọc Tiên Tôn, linh lực bị phong bế mà vẫn còn thân thủ nhanh nhạy như vậy, khiến ta mở mang tầm mắt." "Cố thiếu chủ cũng khiến bổn tôn thật mở mang tầm mắt, đệ đệ của bổn tôn mà ngươi cũng có gan động chạm đến?" LỤC TRÌ MẠN lạnh nhạt lườm qua nam nhân, cởi xuống áo choàng trên người khoác lên cho Lục Trì Thanh, đỡ thiếu niên đã hoảng loạn cực độ đứng dậy, vỗ vai an ủi: "Thanh Nhi, đệ đừng sợ! Ta đến rồi!" Lục Trì Thanh ngước mắt lên nhìn, nhìn thấy hắn liền òa khóc nức nở: "Ca ca..ca ca, ngươi đến rồi. huhu..ta..ta xin lỗi, ta sợ lắm, ta xin lỗi ca ca..hức.." Cánh tay của LỤC TRÌ MẠN ở sau lưng Lục Trì Thanh khẽ vuốt nhẹ, dịu dàng dỗ dành: "Ta biết rồi, ta không trách đệ, Thanh Nhi, đệ không cần sợ, chuyện này ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho đệ! "...vâng..hức.." "ha ha..thú vị!" Cố Giao Toàn nhìn cảnh tượng huynh đệ tình nghĩa bật cười, mở miệng nói một câu thoại đậm chất tổng tài bá đạo, sau đó hướng LỤC TRÌ MẠN hỏi: "Diễm Ngọc Tiên Tôn, ta có điều thắc mắc! Rõ ràng Thanh Lam Tiên Quân hại ngài như vậy, còn tranh giành nam nhân với ngài suốt bao nhiêu năm qua, vậy mà ngài không tức giận sao? Không hận sao?" "Chưa từng hận qua...bởi vì nó là đệ đệ của ta!" LỤC TRÌ MẠN đỡ Lục Trì Thanh hướng cửa đại điện bước đi, một cái liếc mắt cũng không để lại, thanh âm thanh lãnh tỏa ra quần quanh trong đại điện hồi lâu mới tiêu tán. Đại điện rộng lớn khôi phục tĩnh lặng, Cố Giao Toàn cúi đầu trầm ngâm: "Đệ đệ..sao?" Khung cảnh đại điện mờ dần trong cái chớp mắt, linh hồn Lục Trì Mạn cảm nhận được lực hút mãnh liệt chấn đến mất hết ý thức. Ta X, loại cảm giác này chẳng dễ chịu chút nào! ... "Tiểu nương tử! Ngươi đã đi đâu? Ta tìm ngươi rất lâu không thấy!" "Xin lỗi, để ngươi lo lắng rồi!" "Không cần xin lỗi, chỉ là...lần sau ngươi có thể đừng cách xa ta không? Ta sợ lại không tìm thấy ngươi!" "Được, sẽ không cách xa ngươi!" \_ "Ca ca! Ca ca không trách ta sao?" "Trách đệ? Trách đệ chuyện gì?" "Ta đã làm những chuyện ngu ngốc đó, hại chính ca ca của mình, ta không đáng trách sao?" "Đối với ta, những chuyện đó chỉ là tính khí trẻ con của đệ thôi, ta không trách đệ vì đệ là đệ đệ của ta...ta tin tưởng rằng đệ sẽ không thật sự hại ta!" "Vậy sao?...Ca ca!" "Ừ?" "Ta...không yêu Hoa Lạc Vũ nữa rồi! Ca ca...huynh đối với ta là tốt nhất trên đời!" "Đệ đối với ta cũng là tốt nhất trên đời!" \_ "Tiểu nương tử...sao ngươi lại chảy nhiều máu như vậy? Ngươi...ngươi sẽ không có chuyện gì đâu...đúng không?" "Hoa Hoa...ngươi đừng khóc, ta..sẽ còn quay trở lại! Chờ ta..." \_ "Tiểu nương tử! Ngươi...đang ở nơi nào?" "…" "Ta...đã chờ rất lâu rồi..ngươi liệu có trở lại không?" "…" "Tiểu nương tử...ta sắp không kiên trì nổi nữa rồi..." "…" "Tiểu nương tử..." ... Lục Trì Mạn bừng tỉnh, trong đầu còn chạy qua một loạt đối thoại chẳng đầu chẳng đuôi, chớp mắt hai lần mới nhìn rõ khung cảnh phía trước là một mảnh trời xanh ngắt. Đúng vậy! Hắn chính là đang nằm trên đất nhìn trời, cái người ta gọi là màn trời chiếu đất chính là như vậy. Tại sao ta lại ở đây à? Câu hỏi rất hay! Ta chính là rơi xuống vực sau đó nằm mơ một giấc xong tỉnh lại chính là như vậy nè! Vì sao rơi xuống vực mà chưa chết hả? Cái này có gì khó đâu, ta là nhân vật chính nhé, chết rồi các ngươi còn đọc cái gì, thế mà cũng hỏi! \_ Lục Trì Mạn chống người ngồi dậy, toàn thân đau nhức mệt mỏi, hắn cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, không một bóng người, không một bóng thú, không một bóng cây...à có một cây, nhưng đã chết héo rũ, mà cái cây này chỉ có một thân một hoa. \[Tinh! Nhiệm vụ phụ tuyến thu thập Hoa Đóa Vương hoàn thành!\] \[Phần thưởng nhiệm vụ: Mảnh vỡ kí ức! Kí chủ, mời xác nhận!\] Lục Trì Mạn ấn xác nhận xong vẫn còn ngơ ngác, hắn đã làm gì mà nhiệm vụ hoàn thành rồi, rơi vực một cái đã hoàn thành nhiệm vụ, loại may mắn như vậy lần sau cứ tiếp tục a, ta một chút cũng không ngại nhiều. Diệu Diệu nhìn không nổi nữa lật đật đi ra giải thích, nó nói: \[Tiểu kí chủ, mời nhìn cây hoa héo rũ bên cạnh ngài!\] \[Ừ?\] Hắn thấy nó rồi, xung quanh đây cũng chỉ có mỗi nó thôi mà. Hệ thống lại nói: \[Cây hoa đó chính là Hoa Đóa Vương, ngài rơi từ trên kia xuống đây chính là nhờ có nó nên mới không chết, ngài hấp thụ thành công Hoa Đóa Vương nên nhiệm vụ hoàn thành.\] Chứ không phải tự nhiên đâu nhé, đây là trùng hợp của kịch bản, hiểu không? À...như vậy cũng coi như là may mắn, mi cần gì phải khổ sở vạch trần như vậy? \[…\] Ồ! Là nó sai. Lục Trì Mạn thấy hệ thống bỗng dưng im lặng, hắn đành phải lên tiếng nhắc nhở: \[Mi lại đang suy nghĩ cái gì, chỉ đường đi! Chẳng lẽ mi còn định để ta ngây người ở chỗ này mấy ngày, sau đó nam nhân của ta phát rồ lật trời lật đất lên thì ai chịu trách nhiệm?\] \[…\] Diệu Diệu không có lời nào phản bác, tận tâm tận lực mỉm cười phục vụ: \[Tiểu kí chủ muốn đi nơi nào?\] Còn phải hỏi sao? Dĩ nhiên là đi tìm nam nhân của ta rồi! Diệu Diệu: \[…\] Một câu nam nhân của ta, hai câu nam nhân của ta thuận miệng như thế rồi sao? Ai nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, con bà nó bước ra đây nó tát một cái cho tỉnh! \*\*\* *Hôm nay ta được nghỉ nên cần mẫn đem con ra cày chữ, đã rất cố gắng rồi nhưng chỉ được đến đây thôi, các tiểu khả ái buổi tối vui vẻ❤❤*