Hạc ngẩn người.  San nhìn cô – &quot;Không muốn đi sao?&quot;  &quot;Không phải.&quot; – Cô gượng cười – &quot;Chỉ là tôi đang nghĩ, cậu đưa thẻ ngân hang lại còn đưa mật khẩu cho tôi, không sợ tôi rút hết tiền rồi bỏ chạy hay sao?&quot;  &quot;Nhà chị và công ty chị tôi đều biết, chị có chỗ để trốn thoát khỏi tôi sao?&quot; – Hắn cười, nụ cười của hắn lại vô cùng quỷ dị – &quot;Tôi chỉ cần mở điện thoại, chị rút tiền ở đâu tôi cũng sẽ biết. Vả lại, bố tôi quen với bên giám đốc sở cảnh sát. Tôi chỉ cần gọi một cuộc tới sở cảnh sát, chỉ sợ chị chưa chạy được ra tới đầu đường đã bị tống vào nhà lao rồi. Lúc đó không chừng lại phải nhờ tôi bảo lãnh ra. Mà như vậy thì mất mặt lắm đấy. Chị thật sự muốn như thế sao?&quot;  Hạc á khẩu nuốt nước bọt nghe hắn phun một tràng. Đây rõ ràng là dùng danh phận và tiền bạc uy hiếp cô. Hạc lắc lắc đầu - &quot;Không muốn.&quot;  &quot;Vậy có đi mua đàng hoàng tử tế không?&quot; – Hắn cười hỏi.  &quot;Có, có.&quot; – Hạc gật như mổ thóc – &quot;Tôi, tôi đi mua quần áo, cậu mau đi tắm đi.&quot; – Vừa nói cô vừa chạy về phía cửa.  Trước khi cô ra cửa, hắn còn tốt bụng ném thêm một câu – &quot;Nhớ mua đồ lót cho tôi nữa.&quot;  Khốn khổ cho đầu óc trong sáng của Hạc, bị hắn liên tục gieo vào bao ý nghĩ đen tối. Hạc chỉ trợn mắt lên nhìn San rồi đùng đùng bỏ ra ngoài sập cửa một cái rầm. Không biết có phải cô tưởng tượng hay không nhưng đi ra rồi vẫn còn nghe giọng của hắn cười vang dội sau cánh cửa.  [...]  Vì nhà Hạc ở đường cái cho nên cũng xem như là thuận tiện, gần nhà cái gì cũng có. Hạc đi vào một tiệm quần áo cách nhà không xa. Tiệm này vốn giá cả hơi cao, cả cô và Mây đều không thường xuyên tới mua. Nhưng không phải cô chi tiền, Hạc cũng không bận tậm. Hạc vừa bước vào cửa thì một nhân viên bán hàng đã đi tới chỉ đường cho cô – &quot;Đồ nữ ở bên kia ạ.&quot;  Hạc liền nói - &quot;Em muốn mua đồ nam ạ.&quot;  Chị gái bán hàng liền sởi lởi cười nói – &quot;À, chị mua đồ cho bạn trai sao? Đồ nam ở bên này ạ.&quot;  Hạc nghe đến hai chữ &quot;bạn trai&quot; khoé miệng có hơi giật giật, thế nhưng cũng không nói gì. Cô đi theo chị qua bên chỗ quần áo nam. Cô lựa một chiếc áo thun và một chiếc quần jeans đơn giản. Cô vốn không biết sở thích ăn mặc của San, vì thế cô nghĩ càng đơn giản càng tốt. Cũng không biết rõ size của hắn là bao nhiêu cô đành áng chừng lựa đại.  Mua quần áo xong xuôi cô đi dạo một vòng cửa hàng, cuối cùng không tìm thấy thứ cuối cùng người kia đòi, đành cắn răng vác mặt tới hỏi chị gái bán hàng cắn răng cắn lợi hỏi – &quot;Xin hỏi... quần... nhỏ của nam ở chỗ nào hả chị?&quot;  Chị gái bán hàng vừa tủm tỉm cười vừa chỉ dẫn cho cô tới hàng phụ tùng nội y nam. Đứng giữa một dàn nội y Hạc mới toát mồ hôi hột. Cô lần đầu đi mua phụ tùng nam không thể không nói, nhưng chuyện quan trọng hơn là cô không biết size của San.  Sau cùng Hạc quyết định cứ mua mỗi size một cái vậy. Dù sao hắn cũng thừa tiền.  Nghĩ qua được size rồi, lại đến chất liệu gì cũng không biết. Hặc nghĩ hắn là công tử chính hiệu, nếu như mua phải cái gì không vừa ý, không chừng sẽ quất quần lót vào mặt cô.  Thế là Hạc lại phải nuốt đắng cay đến hỏi chị bán hàng lần nữa. Chị bán hàng vô cùng chuyên nghiệp, nghe cô hỏi mặt cũng không biến sắc, ngược lại còn niềm nở giải thích tường tận cho cô loại này thông gió, loại này co giãn, loại này vải khử mùi. Hạc càng nghe mặt càng thấy đau đầu không thể tả, cuối cùng chỉ nói, chị cứ lấy cho em loại đắt nhất là được.  Lúc Hạc đi ra tính tiền, chị ta cười một nụ cười chói sáng còn hơn cả ánh mặt trời nói với cô – &quot;Nhãn hàng này đang có khuyến mãi, mua một quần nam sẽ được tặng một quần nữ cặp chị nhé. Size chị là bao nhiêu để em đi lấy?&quot;  Hạc chính là sợ chết khiếp, liền lắc đầu nguầy nguậy. Kêu cô mặc nội y cặp với hắn, cô thà chết còn hơn.  Chị bán hàng cũng không chớp mắt lấy một cái, liền lên tiếng – &quot;Đây là hàng cao cấp, bán lẻ bên ngoài cũng là 150 nghìn một cái. Quần nam chị mua 3 cái là được tặng tới những 3 cái, tổng cộng là 450 nghìn, chị không lấy rất uổng.&quot;  Hạc tròn mắt – &quot;Đắt như vậy sao?&quot;  Chị gái bán hàng thấy cô dao động, chỉ cười cười nói – &quot;Chị mắc cỡ làm gì? Đồ cũng đã mua rồi, không chừng mặc vào anh ấy lại thích thì sao? Nhìn chị chắc size M, chờ một chút để em đi lấy.&quot;  Hạc muốn mở miệng khóc, cuối cùng vẫn là trong tiếng cổ vũ của chị bán hàng, cầm một đống phụ tùng nội y bất đắc dĩ đi về.  Khi cô về tới nhà, San đã tắm xong, đang ngồi ở mép giường nghịch điện thoại, ngang hông quấn khăn tắm, để lộ một phần thân trên. Tóc rũ nước, đỏ chói, tuỳ tiện hất ngược ra sau.  Nam giới cởi trần cũng không phải là chuyện lạ, hơn nữa tên kia lại còn nhỏ tuổi hơn cô, thế nhưng có lẽ vì cuộc đối thoại ban nãy với hắn, Hạc lại cảm thấy tốt nhất là đừng nhìn.  Đầu thì bảo như thế, nhưng mà mắt vẫn len lén liếc trộm. Hiếm khi có người tự động loã thể trước mặt, cô không nhìn chính là tội lỗi với thượng đế đã tạo ra loài người. Lần trước vì hắn mà Hạc bị coi hụt cơ thể của Song Seung Hun trong &quot;Tình yêu thứ ba&quot; cô đã tiếc muốn chết. Xem như lần này dòm hắn đỡ để bù đắp đi.  Nhỉn hắn, Hạc không ngừng liên tưởng tới tấm hình ngồi trong phòng tắm của nam thần tượng kinh điển mà Mây khoe cho cô xem mấy hôm trước – Seo Ji Sub. Cô nhất thời tự hỏi không biết hắn có họ hàng gì với anh Sub nhà Mây không.  [Tấm này nè <img alt="" src="https:///images/smilies/icon_smile.gif" data-pagespeed-url-hash=2434620289 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>]  Hạc còn nhớ mình đã nói – &quot;Cậu thích loại cơ bắp thế này á?&quot;  &quot;Thích.&quot; – Mây gật lia lịa – &quot;Có điều chưa được tận mắt nhìn thấy bao giờ. Nếu có thể nhìn thấy body của anh Sub tớ chết cũng không hối hận.&quot;  Hiện tại Hạc liền suy nghĩ, không biết có nên gọi điện cho Mây về dòm cho thoả ước nguyện không.  San nhìn thấy cô bước vào thì liền đứng dậy bước lại gần càu nhàu – &quot;Kêu chị đi mua đồ cho tôi, có phải là đi dạo hết cả con phố rồi không? Suýt chút nữa là tôi đã gọi báo cảnh sát.&quot;  Khi hắn đứng đối diện cô, tầm mắt của cô vừa vặn rớt lên xương quai xanh của hắn. Khoảng cách gần như vậy khiến cô ngửi được thấy mùi dầu gội đầu và sữa tắm thơm phức toát ra từ người hắn. Tuy đây đều là đồ của cô, nhưng không hiểu sao toả ra từ người hắn lại có một loại sức quyến rũ kỳ quái, khiến cô giống như hơi mơ màng.  San cúi người xuống, lấy chiếc túi giấy từ tay cô.  Vì trong túi vẫn còn mấy cái quần nhỏ nữ không thể để cho hắn biết, Hạc liền la lên, giằng lại - &quot;Khoan đã.&quot;  Có lẽ vì trong lúc ma mị tỉnh lại, cô không để ý mà giật hơi quá tay. Túi giấy mỏng manh tét làm hai.  Đương nhiên mấy thứ đồ bên trong cũng theo đó rớt ra, bao gồm của nội y đôi của cô và hắn.  Hai người họ cùng bất động. San nhướn lông mày nhìn đống đồ vương vãi trên đất. Sau đó hắn cúi xuống dùng một ngón tay ngoắc cái quần nhỏ của nam lên – &quot;Cái này... của tôi?&quot;  Hắn dùng tay còn lại ngoắc cái quần nhỏ của nữ lên – &quot;Cái này... của chị?&quot;  San nheo mắt một chút rồi kết luận – &quot;Đồ cặp?&quot;  Hai cái quần ở hai đầu ngón tay hắn đung đưa trước mặt cô khiến Hạc chỉ muốn đào cái lỗ chui luôn xuống lõi trái đất. Cô hận mình là cái đồ keo kiệt. Là tiền của hắn, cô việc gì phải thay hắn tiếc của cầm mấy thứ này về? Bây giờ có hối cũng không kịp.  Cô ôm mặt, chỉ chỉ cái quần bên tay trái của hắn, da mặt cô không mỏng nhưng mà gặp chuyện như vậy cũng phải đỏ lên, lúng ta lúng túng như nghẹn phải tóc – &quot;Cái này... cái này không phải của tôi. Người ta khuyến mãi, tôi cầm về dùm cậu.&quot;  &quot;Khuyến mãi đồ nữ chị cầm về cho tôi làm gì?&quot;  &quot;Thì...&quot; – Hạc há miệng xong nuốt nước bọt đến mấy lần, cuối cùng nóng nảy – &quot;Ai mà biết. Đem về cho bạn gái của cậu là được rồi.&quot;  San nhìn cô, miệng cong lên thành một nụ cười – &quot;Vậy chị cầm đi. Tôi không có bạn gái, cũng không rảnh đem mấy thứ này về nhà đâu.&quot;  Vừa nói hắn vừa nhét chiếc quần nhỏ của Hạc vào tay cô, sau đó đủng đỉnh nhặt đồ của mình vào phòng tắm thay đồ.  Hạc cầm cái quần ném về phía hắn, rất tiếc cửa đã đóng lại, quần nhỏ xinh chỉ bay theo đường parabol, va trúng cửa rồi hạ xuống đất. Cô tức tối nằm xuống giường giãy giãy mấy cái, nhắm mắt cố nén cục tức trong cổ họng xuống.  Khi San thay xong quần áo trở ra thì Hạc đã nằm xấp trên giường như cái xác chết. Hắn đến gần mới phát giác cô đang ngủ ly bì.  Hắn lắc đầu. Bà chị này, quả thật là không có chút hình tượng gì hết.  Hắn bước đến định gọi cô dậy. Ngay sau đó, San liền lập tức nhíu mày, mặt cô khá đỏ, hơi thở lại có phần nặng nề. San áp cả bàn tay lên trán cô. Trán Hạc nóng hừng hực đến nỗi hắn giật cả mình.  - -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---  Tác giả: Thật ra cái đoạn mua quần áo, là viết cho truyện bên Gia Kỳ với An Hạ. Tình tiết viết ra rồi tớ thích mà không tạo được hoàn cảnh đưa đẩy để dẫn tới chi tiết này. Thế là tớ đem qua đây, thấy hợp vô cùng để luôn