Muốn ly hôn không có cửa đâu!
Chương 63 : phiên ngoại 1.4 – chân tướng
Sofa? Sofa nào?
Tống Duy không thể tin nổi nhìn người đối diện, mắt chớp chớp hai cái, mấy năm không gặp, da mặt của người này đã dày lên rồi?
“Không phải là anh rất thích dọn dẹp sao? Bây giờ mới có 7 giờ hơn, không đủ thời gian dọn dẹp nhà?”
Mạnh Thụy Thư nhích lên trước, tiến gần tới bên cạnh Tống Duy, “Bây giờ không thích dọn nữa rồi, hay là chúng ta cùng nhau sang nhà anh, em dọn giúp anh?”
Tống Duy bị hắn chọc cười, “Anh không giữ lại một chút mặt mũi cho mình đi à?!”
“Như vậy không tốt hả? Da mặt không dày thì sao có thể theo đuổi bà xã?”
Tống Duy lại bị làm cho khiếp sợ lần thứ hai. Cậu nhìn chằm chằm người trước mặt, không nói nên lời, sau đó vô thức mò tìm điện thoại.
“Em làm gì vậy?” Mạnh Thụy Thư nhìn động tác khó hiểu của cậu.
“Xem hoàng lịch.” Nội tâm Tống Duy như đang bị chó gặm qua, lão tử thương tâm khổ sở suốt mấy năm, người trở về như thể bị tráo đổi, cậu nghi ngờ có ai đó cố ý phái người này tới chỉnh cậu, “Xem thử xem có phải hôm nay có ai đó muốn chỉnh em không?”
Mạnh Thụy Thư vừa đau lòng vừa buồn cười, hắn không muốn ép buộc cậu.
“Vậy em đọc được gì rồi?”
Tống Duy nhìn bốn chữ to đùng trong điện thoại: “Mọi việc không nên.”
“…..” Mạnh Thụy Thư không tin, cầm di động trong tay cậu qua xem thử, khả năng cao là phần mềm này xuất hiện bug rồi, hắn trầm mặc một hồi, nói: “Chuyện tình cảm không bị ảnh hưởng, em cũng đừng có lộn xộn, bây giờ đi tắm rửa rồi đi ngủ đi, vạn nhất xuống lầu bị chậu hoa rơi trúng thì từ nay về sau thật sự không được nhìn thấy anh nữa luôn đấy.”
Tống Duy chịu thua. Muốn ngủ sofa thì kệ cho ngủ đi, cậu xoay người xách balo về phòng ngủ.
Bây giờ cậu chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Căn nhà này của cậu thuộc dạng khép kín, không gian có hạn, phòng bếp và phòng khách chung nhau, xoay người là thấy phòng ngủ, phòng tắm luôn.
Cậu tìm một bộ đồ thể thao từng mua, số lớn quá không mặc được cho Mạnh Thụy Thư, “Tắm xong anh mặc cái này đi, em còn phải làm bài tập. Tắm xong rồi đi ngủ ngay và luôn, đừng làm thêm bất kỳ chuyện gì, nếu không thì về nhà anh mà ngủ.”
Mạnh Thụy Thư nhìn biểu cảm không tính là tốt của cậu, nhận lấy quần áo, “Được.”
Trên thực tế, sau khi về nước Mạnh Thụy Thư chỉ ở công ty hoặc khách sạn, căn nhà cũ ở trong nước ngày trước cũng chỉ là nhà thuê, bây giờ không thuê lại nữa.
Công ty dù càng ngày càng phát triển nhưng hắn không có ý định cắm rễ ở nơi này cả đời nên chưa từng nghĩ đến chuyện mua nhà.
Bây giờ, hắn nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt kia, cảm thấy có lẽ cần phải đi xem nhà rồi.
Tống Duy châm một điếu thuốc ra đứng ở ban công, cậu không được hút nhiều, nhưng thỉnh thoảng tâm tình xuống dốc vẫn hút một hai điếu.
Từ ngày gặp Mạnh Thụy Thư ở siêu thị, cậu đã hoàn toàn hết hi vọng, nhưng hôm nay lại bị cuộc gặp mặt và thái độ khó hiểu này của hắn làm cho rối loạn lung tung hết cả lên.
Cậu thậm chí không thể phân biệt được rõ đó là những lời nói thật hay là nói dối nhưng vẫn muốn mù quáng tin tưởng.
Tống Duy ngồi ở ban công cả một đêm, lúc ra khỏi phòng thì Mạnh Thụy Thư đã đi rồi, trên bàn có một tờ giấy nhắn.
“Bữa sáng ở trên bàn, nhớ hâm nóng lại, ăn xong rồi hẵng đi học.”
Tống Duy mím môi, cậu rất quen thuộc với nét chữ của Mạnh Thụy Thư, bây giờ được nhìn lại, chóp mũi bắt đầu lên men.
Hôm nay cậu không có tiết, sau khi ăn sáng xong không muốn ru rú trong nhà một mình nên cậu quyết định ra ngoài, tới nhà anh họ.
Thẩm Trì và Kiều Cảnh Thành giờ này không ở nhà, cậu gọi điện thoại báo Kiều Cảnh Thành một câu rồi trực tiếp ấn mật khẩu vào nhà.
Khi Thẩm Trì về nhà, anh đã nhận được tin nhắn của Kiều Cảnh Thành nói Tống Duy sang.
Vào cửa, trong nhà không có động tĩnh, Thẩm Trì vừa đổi giày vừa gọi thử Tống Duy hai câu, không có tiếng đáp lại.
Thẩm Trì hoài nghi đi vào, nhìn thấy một người đang nằm co ro ngủ trên sofa phòng khách. Anh nhìn đồng hồ trên tường, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Tống Duy?” Thẩm Trì sờ trán cậu kiểm tra, nhiệt độ bình thường.
Tống Duy mơ màng ngồi dậy, “Anh dâu… Mấy giờ rồi? Sao anh đã về nhà rồi?”
“Hôm nay anh có ca đêm, trở về ngủ.” Thẩm Trì nhìn bộ dạng thiếu ngủ tiều tụy của Tống Duy, không nhịn được hỏi: “Tối hôm qua làm gì mà giờ này lại buồn ngủ?”
“Ở nhà.” Cậu giải thích, “Chỉ là bị ngủ không ngon thôi, anh đi nghỉ ngơi đi, không cần để ý đến em.”
“Vẫn còn sớm, buổi chiều anh ngủ rồi tối đi làm là được rồi.” Thẩm Trì mở tủ lạnh, “Bữa trưa muốn ăn cái gì?”
Tống Duy hoàn toàn không có tâm tình ăn uống, “Bữa sáng em ăn cơm rồi, không đói bụng.”
“Anh biết, anh hỏi em trưa muốn ăn gì.” Ngày nào có trực đêm Thẩm Trì cũng về nhà chơi tới trưa mới đi ngủ, lúc ngủ dậy mới ăn, “Anh bảo dì sang nấu nhé? Hay chúng ta ra ngoài ăn?”
“Ăn tùy tiện thôi, nhà có gì em ăn nấy.” Tống Duy hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Thẩm Trì thâm thúy nhìn cậu, đóng cửa tủ lạnh vào, quay về ngồi trước mặt Tống Duy.
“Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Thẩm Trì lo lắng.
Hôm nay không phải ngày nghỉ cuối tuần, Tống Duy vô duyên vô cớ sang đây, trạng thái lại cực kỳ sa sút.
Tống Duy ôm gối, không biết nên nói gì, cũng không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
Thẩm Trì nhìn cậu như vậy, đột nhiên nghĩ tới những lời Kiều Cảnh Thành nói về tình huống của Mạnh Thụy Thư, không biết có nên nói ra hay không.
“Sao tuần trước em không sang nhà dì?”
Tống Duy nhớ lại xem cuối tuần trước mình làm gì, “Em sang chỗ Na tỷ vẽ tranh, sau đó về nhà nằm dài lười không muốn động đậy.”
“Chậc.” Thẩm Trì lắc đầu, “Cuối tuần trước Mạnh Thụy Thư sang chỗ dì em.”
“Dạ?” Tống Duy kinh ngạc, “Anh ta sang đó làm gì?”
“Nghe anh họ em nói, từ khi lên trung học Mạnh Thụy Thư chỉ sống một mình, dì em đau lòng nên giúp đỡ rất nhiều, anh ta cũng rất biết ơn. Mấy năm anh họ em ở trong quân ngũ gần như là nhờ cậy Mạnh Thụy Thư chăm nom hai người già ở nhà, lần này cũng vậy, vừa về nước nên tới vấn an hai vị trưởng bối.” Thẩm Trì chậm rãi kể những gì mình biết cho Tống Duy nghe.
“Đi một mình?” Cậu hỏi.
Thẩm Trì gật đầu, “Em còn muốn dìu già dắt trẻ theo nữa à?”
Tống Duy im lặng không nói gì.
“Ngày đó ở siêu thị em nhìn thấy Mạnh Thụy Thư đúng không?”
Tống Duy gật đầu, “Vâng…”
“Cô gái kia không có quan hệ gì với anh ta đâu, không phải là mối quan hệ mà em nghĩ.” Thẩm Trì nói.
Tống Duy tiếp tục gật đầu.
Thẩm Trì nhìn cậu, có cảm giác giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó mà mình không biết.
“Hai người có phải… đã gặp nhau không?”
“Sao anh biết?”
“Nhìn trạng thái này của em anh còn có thể không nhìn ra sao?”
Tống Duy chán nản, “Có phải là em rất vô dụng không?”
Thẩm Trì bóc một quả quýt đưa cho cậu, “Nếu thích một người là không có tiền đồ thì trên thế giới này còn mấy ai có tiền đồ.” Anh nói, “Thái độ hiện tại của Mạnh Thụy Thư thế nào?”
“Nói là thích em…” Nói thì nói vậy, Tống Duy vẫn không tin, “Mất tích một thời gian dài, vừa xuất hiện liền nói thích em, người này thật xấu xa!”
Thẩm Trì: “…..” Sax! Còn không cho người ta nói thật?
Sau một lúc lâu, Thẩm Trì đột nhiên nghiêm túc nói: “Có muốn nghe anh nói vài chuyện mà anh biết không?”
Tống Duy mếu máo, “Còn có chuyện anh biết mà em không biết nữa à? Về Mạnh Thụy Thư sao?” Cậu cảm thấy mình như bị ra rìa, “Anh dâu sao anh lại có thể như vậy? Em là em họ của anh đó!”
Thẩm Trì giải thích, “Chuyện này anh cũng mới biết thôi, do chưa có cơ hội gặp em để nói. Tuần trước Mạnh Thụy Thư đến nhà dì em anh mới biết mà.”
Tống Duy híp mắt nhìn Thẩm Trì, “Vậy anh họ có biết từ trước không?”
“Cái này…”
“Biết đúng không?!” Tống Duy u oán, “Thật quá đáng!”
Nếu là bình thường thì Tống Duy đã lên máu chạy tới công ty anh họ mắng một trận rồi, nhưng bây giờ cậu chẳng có chút tinh thần nào, động không muốn động, chỉ có thể tủi thân nhìn Thẩm Trì.
“Được rồi được rồi, xong xuôi em đi mắng cũng chưa muộn.” Thẩm Trì trấn an, “Mạnh Thụy Thư đột nhiên xuất ngoại cũng là có nỗi khổ riêng, nói là vì việc riêng thực ra cũng đúng.”
Tống Duy không nói gì.
“Tâm lý của Mạnh Thụy Thư vẫn luôn có vấn đề, nhiều năm rồi, cho nên cơ bản là sống một mình, chướng ngại tâm lý thực sự rất nghiêm trọng, bệnh sạch sẽ là một phần trong đó, ba năm trước em thường xuyên tới nhà anh ta ở đúng không?” Thẩm Trì nghiêm túc nói với Tống Duy, “Duy Duy, không phải ai cũng có thể tùy tâm tùy ý sống chung với người khác, trước kia ngoại trừ đi làm kiếm tiền thì Mạnh Thụy Thư gần như vô dục vô cầu, cho nên không để ý cuộc sống của mình lộn xộn như thế nào, cũng may có em xuất hiện.”
“Em?” Tống Duy khiếp sợ.
“Có thể là do ba năm trước anh ta phát hiện bản thân mình thích em nhưng không muốn để cảm xúc của mình ảnh hưởng tới em, huống chi ở giữa còn kẹp mấy tầng quan hệ Kiều gia và anh họ em, không thể dễ dàng muốn gì được đó, chỉ có thể cố gắng khiến bản thân mình tốt lên trước đã, sau đó mới có năng lực chăm sóc em.”
Tống Duy sững sờ, trong lòng khó chịu không nói nên lời, vừa khiếp sợ vừa đau lòng, còn có cả phẫn nộ, “Anh ta tự tin em vẫn sẽ ở nguyên một chỗ chờ anh ta? Không nói một câu cứ vậy mà mất tích? Ba năm? Ba năm em sẽ không đi tìm người khác?”
Thẩm Trì không biết trả lời thế nào, vỗ vai Tống Duy, “Ba năm là cơ hội Mạnh Thụy Thư muốn khôi phục lại sức khỏe, trở thành người bình thường, cũng là cơ hội để em lựa chọn lại, dù sao lúc đó em cũng còn nhỏ, hai người cách nhau quá nhiều tuổi. Duy Duy, Mạnh Thụy Thư cũng đã suy xét rất nhiều.”
Tống Duy thất thần ngồi một chỗ cho đến tối, Kiều Cảnh Thành về nhà.
Hắn nhìn người đang ngồi thẫn thờ trên sofa như một pho tượng, không nhịn được giơ chân đá đá Tống Duy mấy cái, “Làm sao thế? Ngồi thiền à?”
Tống Duy quay đầu sang, trừng mắt, biểu cảm vạn phần bất mãn! Sau đó đột nhiên đứng dậy làm cho Kiều Cảnh Thành hoảng sợ, hắn còn cho rằng đứa nhỏ này lên cơn, muốn đánh nhau một trận, nhưng cậu chỉ đẩy hắn ra rồi bỏ chạy.
Kiều Cảnh Thành: “…..”
Nghe thấy động tĩnh lớn bên ngoài, Thẩm Trì tưởng Tống Duy xảy ra chuyện gì nên vội vàng chạy ra quên cả mang dép, cuối cùng chỉ thấy còn mỗi Kiều Cảnh Thành đứng chống nạnh giữa phòng khách.
“Sao thế?” Thẩm Trì hỏi, “Duy Duy đâu rồi?”
Kiều Cảnh Thành nhìn chân không của Thẩm Trì, đi tới bế ngang người kia lên, “Đi rồi, em ngủ tiếp nữa không? Còn chưa tới 5 giờ.”
Thẩm Trì ôm cổ hắn, “Làm em sợ muốn chết, còn tưởng em ấy bị làm sao.”
Kiều Cảnh Thành nhíu mày, đi vào phòng ngủ nhét người lại vào chăn, tiện thể hôn lên môi Thẩm Trì một cái, “Ngủ tiếp nữa đi, lát nữa anh gọi em.”
Thẩm Trì mỉm cười “ừ” một tiếng, nhắm mắt lại nằm ngủ tiếp.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
156 chương
34 chương
85 chương
35 chương