Lam Trạm chưa từng nghĩ tới, ngày anh và hắn gặp lại, lại là cảnh tượng này.
“ Ọe…” Ngụy Anh kéo kéo cà vạt, hai mắt ửng đỏ, nôn đến quay cuồng.
Do yêu cầu của anh cả, hôm nay anh bất đắc dĩ phải tham gia yến hội hai nhà Lam Tô, mà trên thực tế đây chính là đại tiệc xem mắt của anh với em gái của Tô Thiệp Tô đổng sự. Toàn bộ quá trình anh đều làm mặt lạnh, cũng may bình thường vốn là cái bản mặt này, cũng không tính là quá thất lễ. Lam Hi Thần nhìn sắc mặt em trai càng ngày càng xấu, có chút vui vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Rượu qua mấy vòng, Lam Trạm lấy cớ hút thuốc rời khỏi phòng, Lam Hi Thần nghe được hai chữ hút thuốc từ miệng em trai, vẻ mặt thoáng qua cứng ngắc, lòng lại phỉ nhổ: Ai chẳng biết Lam nhị thiếu không hút thuốc không uống rượu cơ chứ.
Hội quán này là nơi Lam Trạm thường xuyên tới, cũng coi như là gia sản Lam gia. Theo thói quen, anh đi tới rừng trúc sau hội quán, lại nghe thấy tiếng nôn mửa, mi mắt khẽ rung, anh quay người, phát hiện có người đang nôn mửa bên đường.
Người đang nôn mửa kia hình như cũng phát hiện có người đi tới, dùng ống tay áo lau qua miệng, xấu hổ cười cười, xoay người định bỏ chạy.
“ Ngụy – Vô – Tiện.” Lam Trạm nhìn bóng lưng kia, kêu lên.
Người nọ nghe được, bước chân dừng lại, xoay người nhìn chăm chú vào Lam Trạm, kinh ngạc nói: “ Anh, là fan của tôi?”
Lam Trạm cảm thấy lời này cũng đúng, im lặng gật gật đầu.
“ Hiện tại tôi đang rất bận, nếu anh muốn chụp ảnh…” Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn quần áo mình, nói: “ Bây giờ cũng không thích hợp, nhưng tôi có thể đưa anh danh thiếp, hoặc là anh lưu số điện thoại của tôi lại, lần tới tôi sẽ tới tìm anh.”
Lam Trạm nghe vậy, gật gật đầu, lấy tờ giấy vừa nãy tiện tay lấy trên bàn, viết một dãy số đưa cho hắn.
Ngụy Vô Tiện cũng không xem qua, tiện tay nhét vào trong túi, vẫy vẫy tay rồi rời đi.
Trở lại nhã gian, Lam Trạm ngồi lại nghe mấy lời khách sáo, tùy tiện bịa vài lý do rồi rời khỏi nhã gian. Lam Hi Thần thấy em trai ra ngoài rồi trở lại tâm tình đã tốt hơn nhiều, cũng mặc kệ anh, nói chung cũng là theo thói quen đi.
Rời khỏi nhã gian, Lam Trạm cũng không vội vã, chỉ đơn giản hỏi sơ qua tình hình mấy nhã gian hôm nay, thuận tiện nhìn xung quanh. Khó có được cơ hội tiếp xúc gần gũi với băng sơn thiếu gia, mấy mỹ nữ trên sân khấu dùng mọi thủ đoạn, cơ hồ muốn dính sát lên người anh, Lam Trạm cũng không tỏ vẻ gì, yên lặng theo dõi video.
Hôm nay, Ngụy Vô Tiện là khách mời của phu nhân chủ tịch Ôn gia, tới bồi bà ta mở tiệc chiêu đãi. Trên video, từ lúc xuống xe đến hiện tại, tay Ôn phu nhân vẫn không rảnh, nhân cơ hội sờ soạng Ngụy Vô Tiện, hắn vẫn cười hì hì, không né tránh. Phía sau sân khấu vang lên mấy tiếng bàn luận khe khẽ: “ Ngụy Vô Tiện này, thời gian ra mắt cũng khá tốt, là tiểu thịt tươi nhưng lại đắc tội với kim chủ, giờ thì tốt rồi bị đóng băng.”
Người khác lại nói: “ Nghe nói hắn đóng phim, bị dùng quy tắc ngầm, còn bị phú bà bao dưỡng, đúng là sự thật nha.”
“ Ôn phu nhân này ỷ chồng mình có tiền, lại mặc kệ bà ta, mấy tiểu thịt tươi cũng thay đổi liên tục nhưng ra tay hào phóng, Ngụy Vô Tiện đúng là gặp được quý nhân mà.”
Mấy lời nói này mang theo sự khinh bỉ rõ ràng, Lam Trạm không nhịn được mà quay đầu liếc cô ta một cái, dọa cô ta đến im bặt. Anh quay đầu nhìn video, thấy Ngụy Vô Tiện từ chối lời mời của Ôn phu nhân, bà ta lại sờ soạng hắn một lúc mới lên xe, xe đi rồi, Ngụy Vô Tiện cũng quay lưng rời đi.
Nhìn nhìn thời gian trên CCTV, lại nhìn đồng hồ của mình, Ngụy Anh rời đi không lâu, Lam Trạm nhìn một chút rồi đứng lên, nhóm MM trước sân khấu ngạc nhiên nhìn anh, dùng ánh mắt trao đổi, Lam nhị thiếu, là trốn sao?
Hội quán này tương đối kín, cho nên rất được chính giới và thương giới có uy tín thích, hội quán đặt trên núi, tên cũng kêu vô cùng, Vân Thâm Bất Tri Xử ( tôi xin được cười một cái vào chụy tác giả =)))), ra vào chỉ có một cửa duy nhất. Lam Trạm vừa chạy vừa mở cúc áo, mưa vừa tạnh, trên mặt đất vẫn còn chút ẩm ướt, đường núi dính bùn trơn trượt, chạy một lúc mới thấy Ngụy Vô Tiện ở đó.
Lam Trạm dừng bước, Ngụy Vô Tiện cũng nghe thấy có người dừng lại sau mình, quay đầu lại thấy Lam Trạm đang chậm rãi bước tới, Ngụy Vô Tiện kinh ngạc, nói: “ Ah, là anh sao? Ách…” nấc một cái, nói tiếp: “ Yên tâm đi, tôi nhớ rõ số anh rồi.” rồi rút từ túi ra tờ giấy kia.
“ Em rất thiếu tiền sao?” Bị hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, Ngụy Vô Tiện sửng sốt rồi ha ha cười: “ Phải.” nhìn nhìn Lam Trạm một cái: “ Tôi nhìn là biết anh chính là con nhà giàu nha, dân thường như tôi làm sao so sánh được với mấy người, anh biết tôi, chắc cũng biết mấy tiểu minh tinh hạng tép riu như tôi vì tiền cái gì mà chẳng làm được.” Vừa nói vừa tiến lại gần Lam Trạm, cố ý phà hơi lên mặt anh: “ Hơn nữa, tôi là nam nha.” Chớp chớp mắt cười nhìn anh.
Cũng không đợi Lam Trạm phản ứng lại, Ngụy Vô Tiện xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: “ Tôi thấy mấy thiếu gia anh cũng đừng đến xin tôi chữ ký, ngoài kia còn đầy minh tinh muốn nịnh bợ anh kia kìa.” Nói xong cười lạnh một tiếng, tiện tay ném tờ giấy viết số điện thoại của anh đi.
Lam Trạm nắm chặt tay, chậm rãi nói: “ Ngụy Vô Tiện, tôi muốn bao em.”
Ngụy Vô Tiện nghĩ có thể bản thân uống say đến hồ đồ rồi, ngẩn người vài giây, mới từ từ quay đầu, không có tiền đồ hỏi lại: “ Anh, anh nói cái gì?”
Lam Trạm hơi nâng giọng lên, bình tĩnh nói thêm lần nữa: “ Tôi bao em.”
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
131 chương
1033 chương
39 chương
11 chương
72 chương