Muốn độc chiếm em mãi mãi

Chương 19 : Anh nhất định sẽ cứu em!!

Trương Khiết đã đến trước cổng nhà An Nhi , vừa bước xuống xe , anh vội vã chạy vào trong. Vừa thấy anh bước vào , An Nhi vui mừng nắm tay Trương Khiết hấp tấp nói. " Cuối cùng anh cũng đến rồi ! Em thật sự rất lo cho Hiểu Di , chúng ta mau qua bên đó xem có chuyện gì , để còn giúp cô ấy ! " Trương Khiết vội kéo cánh tay An Nhi về phía mình , anh ôn nhu nói. " An Nhi , em bình tĩnh nghe anh nói . Bọn chúng đã dám vào đến tận đây , còn dám uy hiếp mọi người trong khu này ! Chắc chắn sẽ có trang bị vũ khí , nếu chúng ta tay không đến đó sẽ rất bất lợi ! " Trương Khiết ôm An Nhi vào lòng , vỗ vỗ vai cô. " Anh nghĩ ! Tử Đằng cũng đang đến , chúng ta chờ cậu ấy đến , rồi tính tiếp có được không ? " An Nhi ôm chặt lấy Trương Khiết , cô lo lắng nói. " Em nghe anh ! Nhưng em thật sự rất sợ , sợ cô ấy xảy ra chuyện thì...." An Nhi vẫn chưa nói hết ,đã bị ngón tay của Trương Khiết chặn lại . Anh đặt hai tay áp vào mặc cô , nhẹ nhàng nói. " Cô ấy nhất định không xảy ra chuyện , anh và Tử Đằng nhất định sẽ giúp cô ấy ! Ngược lại là em , sức khỏe của em không tốt , em như vậy anh sẽ lo lắm đó ! " Vừa lúc đó ,một chiếc xe đang chạy rất nhanh bỗng thắng gấp trước nhà An Nhi , một người đàn ông oai phong , lịch lãm bước vào với ánh mắt tối sầm. Tử Đằng nhìn thấy Trương Khiết đang ôm cô , anh lạnh lùng nói. " Hiểu Di còn chưa biết xảy ra chuyện gì ! Hai người còn thời gian để tình tứ sao ? " Trương Khiết quay người về phía Tử Đằng nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. " Tử Đằng cậu lạ lùng thật đó ,tôi ôm vợ sắp cưới của mình thì có gì sai ! Còn ngược lại là cậu đó..." Tử Đằng cau mày hỏi. " Tôi làm gì? " Trương Khiết cười nhẹ , rồi nói nhỏ vào tai anh. " Cậu còn hỏi tôi ! Cưỡng hôn người ta ngay trong phòng làm việc của mình , kiểu như vậy là đúng đắn của cậu đấy hả ? " Tử Đằng ngạc nhiên nhìn Trương Khiết , anh hỏi. " Sao ,sao cậu biết ! " " Cậu nghĩ , cậu làm gì có thể giấu được Trương Khiết này sao ! Tử Đằng cậu vẫn còn non lắm ! " " Cậu..." Tử Đằng bị cứng miệng , An Nhi đứng phía sao nhìn thấy gương mặt khó xử của Tử Đằng , cô bất giác bật cười. " Cậu gì mà cậu ! Bây giờ ở đây đấu khẩu với tôi hay đi tìm Lâm Hiểu Di đây! " " Tôi đến để tìm cô ấy ! Mau đi thôi " Trương Khiết gật đầu , nắm tay An Nhi vừa ra khỏi cửa vừa nói. " Tôi chính là đang đợi câu nói này của cậu đấy ! " Cả ba vừa bước đến trước cửa nhà Hiểu Di . Cửa nhà không khóa , họ bắt đầu đi vào trong ,đập vào mắt đó chính là vết máu trên sàn nhà . Tử Đằng ngồi thấp người , ánh mắt tối sầm nghĩ. Chẳng lẽ ! Hiểu Di đã bị thương rồi sao. Tử Đằng đứng dậy quay người nhìn Trương Khiết. " Xem ra , chúng ta đến trễ rồi " Vừa dứt lời , chuông điện thoại của Tử Đằng reo lên. Anh vui mừng khi thấy tên người gọi đến. Là , là Hiểu Di sao? Anh vội vàng bắt máy ,chưa nghe đầu dây bên kia lên tiếng anh đã hấp tấp nói. " Hiểu Di hiện giờ cô đang ở đâu? Nói cho tôi biết , tôi sẽ đến đón cô ! " Tử đầu dây bên kia tiếng cười giang ác vang lên, hắn nói với giọng nham hiểm. " Đúng là mày có tình cảm với nó , xem ra tao bắt nó không phí công rồi ! " Tử Đằng cau mày , ánh mắt tối sầm , cánh tay nắm chặt . " Mày là ai? Tại sao lại có điện thoại của Hiểu Di , mày làm gì cô ấy rồi? " " Mày không cần biết tao là ai , muốn cứu nó thì cầm năm trăm triệu đến đây ! Tao sẽ nhắn địa chỉ cho mày mang tiền đến , mày chỉ được đến một mình " " Tao mà biết có sát thủ hay vệ sĩ của mày đi cùng , thì tao không chắc người phụ nữ của mày còn toàn mạng quay trở về đâu ! " Tử Đằng nắm càng chặt cánh tay hơn , Trương Khiết nhìn thấy liền biết có chuyện không ổn , anh đang định hỏi thì bị cánh tay của Tử Đằng chặn lại ra hiệu im lặng. " Được , tao đồng ý ! " " Tao muốn nghe giọng cô ấy ! Tao muốn chắc chắn chúng mày không làm hại Hiểu Di " Từ Minh khó chịu , hắn cau mày nói. " Mày đúng là nhiều chuyện ! Tao chỉ cho chúng mày 5 phút " Từ Minh lấy tay ra hiệu cho hai người đàn ông ,một người gỡ băng keo , một người lấy nước tạt vào mặt Hiểu Di , để cô tỉnh lại. Từ Minh đưa điện thoại đến gần Hiểu Di ,cô không biết bọn chúng định làm gì ! cô quát với giọng mệt mỏi. " Anh muốn gì ! Sao lại trói tôi chứ ?!" Tử Đằng nghe thấy giọng cô, liền nói. " Hiểu Di , là anh Hàn Tử Đằng em không sao chứ ? " Hiểu Di vừa nghe thấy giọng anh , giống như anh vừa thấp cho cô một tia hy vọng. " Tử Đằng , là anh thật sao? Anh , anh có thể đến cứu tôi có được không? Tôi thật sự rất mệt , tôi không muốn ở đây " Tử Đằng nắm chặt cánh tay , khóe mắt anh đỏ ngầu , những giọt nước mắt đọng , anh cố gắng kìm nén , không để nó rơi xuống. " Anh nhất định sẽ đến cứu em ! " Hiểu Di vẫn chưa kịp trả lời , Từ Minh đã kéo điện thoại về phía tay hắn. " Chúng mày đóng phim tình cảm thế là được rồi ! Mang tiền đến đây , muốn nói bao nhiêu cũng được " Vừa dứt lời Từ Minh đã nhanh chóng tắt máy. Tử Đằng tức giận , anh đấm mạnh vào tường , khiến tay bị thương và chảy máu. " Trương Khiết , hai mươi vệ sĩ lúc trước họ có người gọi làm việc chưa? " " Lúc trước cậu nói không cần , tôi đã nói họ đi tìm người khác rồi ! Bây giờ cậu hỏi vậy sao tôi biết được đây ! " " Cậu đi tìm hai mươi người nhanh nhất có thể đi " Trương Khiết thắt mắc hỏi. " Cậu tìm vệ sĩ làm gì vậy? " Tử Đằng bước ra khỏi nhà , vừa đi vừa nói. " Tôi có việc cho họ làm ! "