Ngày hôm sau, Niệm Hoa bị tiếng gọi bên ngoài làm tỉnh dậy, hắn khổ sở mở mắt, tâm trạng bực tức, không kìm được lớn tiếng nói “Ai? Có chuyện gì!”
“Sư tôn, đồ đệ là Mạnh Hoài Đông” Mạnh Hoài Đông xưng tên, nói “Hôm nay sư tổ vừa truyền tin nói sẽ đến thăm Niệm Vân các của chúng ta, sợ người không biết nên con tới thông báo.”
Mạnh Hoài Đông à? Hình như chính là đệ tử thân truyền của ‘Niệm Hoa’, là người thông minh lại kiên trì, học tài biết rộng, rất được mọi người trong phái yêu quý. Không chỉ vậy, quan hệ với Liên Không không tệ, có thể nói hắn giống như mặt trời ấm áp chiếu sáng cho thế giới của y, hơn nữa trong lúc y và Đồng Quan Quan tiến vào quan hệ yêu đương, tên Mạnh Hoài Đông này còn ở bên cạnh thổi gió trêu chọc, may mắn quan hệ bằng hữu thân thiết, nếu không đã bị một thân ma tu của y đập cho nát bươm rồi...
Tóm lại thì Mạnh Hoài Đông vẫn là một thanh niên thẳng thắn, tốt bụng.
“Được rồi, ngươi trở về luyện tập đi, đợi sư tổ tìm đến thì ngươi dẫn người vào nhà chính của Niệm Vân các.” Niệm Hoa đuổi người xong, lại nằm vật trở lại giường. Chính là vẫn không thể thắng được cơn buồn ngủ.
Hắn đúng là có viết trong Đồng Vân phái có một vị sư tổ chân truyền đời thứ tám. Vị này chính là sư phụ của Niệm Vân, Yến Thanh Bạch và Đỗ Yến, danh là Đồng Thừa. Thật ra cái tên ‘Đồng Thừa’ này cũng không phải là tên thật, bởi vì từ xưa phái đã quy định, nếu một người trong phái trở thành phái chủ của Đồng Vân phái thì sẽ đổi tên thành ‘Đồng Thừa’. Cho nên vị sư tổ kia được gọi là ‘Đồng Thừa’ lại giống như là gọi một chức danh. ‘Đồng Thừa’ đời thứ tám là nữ nhân, tên thật là Bạch Thu.
Quyết tâm mấy lần Niệm Hoa mới có thể rời giường. Rửa mặt vệ sinh sạch sẽ xong hắn liền tạo phong thái ung dung, cầm quạt bước ra khỏi phòng.
Chào đón Niệm Hoa chính là bóng lưng gầy gò, người cao đến ba phần bốn cây chổi đang nhanh nhẹn quét tước, dọn dẹp sân viện đầy lá vàng.
Hắn hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm cây chổi cao hơn thiếu niên, trong lòng nổi lên tư vị thương xót. Mà người đang cầm chổi dường như cảm nhận được ánh nhìn của hắn, quay đầu lại nhìn.
Liên Không quay đầu nhìn Niệm Hoa, ánh mắt y tự nhiên trở nên trong sáng hồn nhiên đến kỳ lạ. Lòng hắn bỗng dưng nổi lên một cỗ tức giận vô cớ, lập tức bước nhanh đến phía y, tay cầm quạt đập xuống cây chổi của y lập tức khiến nó tan thành tro bụi, theo gió thổi bay đi.
Liên Không sửng sốt đứng ngây ra nhìn hắn, Niệm Hoa lạnh mặt nhìn lại, nói “Đây không phải việc cho ngươi làm.”
Thái độ Liên Không tức khắc thay đổi, y quỳ xuống trước mặt hắn “Sư tôn giáo huấn phải, đồ đệ vô năng, thỉnh người đừng tức giận.”
Niệm Hoa nhìn đỉnh đầu của Liên Không, nói “Cũng chỉ là mấy việc nhỏ, không đến lượt ngươi làm!” nghĩ nghĩ lại sợ y hiểu lầm, liền nói “Rừng phong này lá rất đẹp, ta không muốn quét dọn”
Liên Không nỗ lực bản thân không phát điên, cắn răng cúi thật thấp đầu nói “Con đã biết rồi thưa sư tôn.”
Niệm Hoa gật đầu, đuổi người về phòng tự chơi, còn bản thân thì đi đến chỗ Thường quản bếp nhìn một cái. Hắn muốn biết sáng nay Liên Không đã ăn gì hay chưa, ăn có ngon không. Tuy nhiên bản thân không thể OOC trước mặt nam chính, cũng không tiện hỏi y kẻo sinh ra nghi ngờ, đành phải vất vả một chút.
Sau khi cảm giác được Niệm Hoa đã đi khá xa, bước chân của Liên Không chầm chậm dừng lại, lấy tay phủi sạch y phục. Ánh mắt y dần dần chuyển sang sắc bén hơn, lạnh lùng nhìn về phía Niệm Hoa vừa rời khỏi, bên môi tràn ra một nụ cười trào phúng.
Như thế nào? Sư tôn người thấy ta ngay cả việc quét rác cũng không đến lượt? Đây là đang khinh thường ta, đánh giá thấp ta sao?
Cười lạnh một hồi, Liên Không bắt đầu cảm thấy, tuy quỹ đạo của kiếp này đã bị thay đổi, nhưng có một số thứ có vẻ vẫn không thể thay đổi.
Rừng phong lá đỏ bỗng dưng nổi lên một cỗ âm phong cổ quái.
Niệm Hoa đến tìm Thường quản bếp trong lúc ông ta đang loay hoay với con dao sắc bén cùng con gà đã làm sạch trên thớt.
“Thường quản bếp” Niệm Hoa gọi một tiếng, tươi cười bước đến “Làm gà hả? Món gì thế?”
Thường quản bếp để ý đến hắn, ngẩng đầu cười “Ta đang chuẩn bị làm gà hầm, món này có vẻ khá có lợi cho cơ thể đang phát triển.”
“Thế à, vậy đồ ăn sáng nay đã đưa đến Niệm Vân các của ta chưa?”
“Đưa tới rồi, gà đang làm này cũng là để chuẩn bị đưa tới đó.” Thường quản bếp cười ha ha, sau nghĩ ra gì đó lại nói “Mà chỗ ngài nuôi trẻ con sao? Đồ ăn hôm nay dọn trở về hầu như còn nguyên vẹn cả, cứ như là chưa động đũa ấy” ánh mắt ông ta đầy tiếc rẻ “Mất công tự tay xuống bếp, nhìn đồ ăn còn nguyên thì cảm thấy thật vừa thất vọng vừa đáng tiếc, liền đem xuống núi phát cho đám khất cái ăn.”
Niệm Hoa bất đắc dĩ không nói lên lời, dặn dò Thường quản bếp cứ tiếp tục làm như trong sách nói, còn không ngừng khẳng định lần sau thức ăn buổi trưa đem tới sẽ hết, rồi mới rời đi.
Liên Không chắc chắn sẽ không tin tưởng bản thân đột nhiên được đãi ngộ tốt như vậy nhưng không ai chịu nói với y một câu rằng nên ăn hay không nên ăn, đồ ăn để ở đó chỉ để nhìn hay được ăn, cho nên chắc chắn vừa lo vừa sợ không dám động đũa.
Trên thực tế suy nghĩ của Niệm Hoa hoàn toàn đúng với ý nghĩ của y, nhưng vẫn còn thiếu là y không có dụng cụ thử độc, không dám ăn.
Đi loanh quanh tham quan các ngóc ngách Đồng Vân phái một hồi, bất chợt gặp Yến Thanh Bạch cầm quyển trục đi ngang qua. Vừa thấy hắn, Yến Thanh Bạch cả người lạnh lẽo, nói “Ta đã phạt chúng nó rồi, ngươi còn đến đây làm gì?”
Niệm Hoa ban đầu còn hơi ngơ ngác, nhưng chợt nhớ ra lần trước bản thân buộc Yến Thanh Bạch phải cho đồ đệ của hắn một kết cục, mà Yến Thanh Bạch tuy hơi lạnh lùng, nhưng lại nổi tiếng là người rất yêu thương đồ đệ của mình, nên bắt hắn phạt đồ đệ của mình chỉ vì một tên vô danh tiểu tốt ở Niệm Vân các, hắn có lẽ tức giận.
Hơn nữa, quan hệ ‘Niệm Hoa’ và Yến Thanh Bạch không tốt, vậy nên bắt gặp như vậy, Yến Thanh Bạch càng tỏ ra lạnh lùng hơn là chuyện dễ hiểu.
Niệm Hoa nhìn chung quanh, chợt nhận ra đây là Yến Vân các của Yến Thanh Bạch, biết mình lơ đãng quên mất đi vào, lại không cách nào thanh minh được, đành cười trừ, (thật tâm) nói “Ghé thăm đệ”
Nói xong hắn mới muốn vả miệng mình, hồ đồ. Tuy nhiên đâm lao thì phải theo lao, nhìn mặt Yến Thanh Bạch đang cổ quái nhìn mình, nuốt khan một cái kể lể “Lần trước đệ giết Vương quỷ dơi cứu bách tính, ta nghĩ ghé qua xem đệ có bị thương hay không. Cho nên ta tới đây.”
“Không cần!” dư quang Yến Thanh Bạch xuất hiện tia quái dị nhưng hắn rất nhanh chóng quay mặt đi “Ngươi về đi, ta bận rồi.”
“Vậy hả” Niệm Hoa cười ha ha, đang định nói ‘ta đi đây, không phiền ngươi nữa’ thì bị tiếng nói thanh thoát cắt ngang.
“Ơ, đại sư huynh” Đỗ Yến trên tay cầm một chiếc khăn trắng bằng tơ lụa, đằng sau là một đoàn nữ đồ đang ôm vải lụa, nàng nhanh chóng đi về phía hắn cười “Muội vừa đem lụa phát đến các của huynh, người trong các nói huynh ra ngoài rồi, không ngờ huynh lại cùng nhị sư huynh ở đây nói chuyện, thật là hiếm thấy”
Niệm Hoa đoán đó là Đỗ Yến tam sư muội, vì trong phái chỉ có nàng là người thứ hai gọi ‘Niệm Hoa’ là đại sư huynh, hơn nữa cũng mình Đỗ Vân các quản lý y phục của các đồ môn, định kỳ phát vải may áo mới. Hắn cười ha ha “Ta chỉ ghé qua một chút xem tình hình mà thôi, không có gì thì về trước đây”
“Đại sư huynh” mắt thấy hắn thật sự đi, Đỗ Yến gọi thêm một câu, buồn cười nói “Thường quản bếp nói huynh đang nuôi trẻ con trong nhà, ai vậy? Con trai huynh hả?”
Niệm Hoa trán đầy vạch đen, không muốn giải thích gì nhiều, quay đầu nhếch miệng cười “Cứ cho là vậy đi, ta đi trước” xong rồi liền vung tay, nhảy lên thuyền băng bay đi.
Chỉ nghe thấy tiếng hừ lạnh của Yến Thanh Bạch ở đằng sau.
Niệm Hoa bỗng nghĩ, mình cũng đủ ngu, tại sao có thể bỏ lại câu nói qua loa như vậy. Ngồi lâu trên thuyền băng, suy nghĩ của hắn bị phong cảnh bên dưới làm phân tâm.
Vừa trở về Niệm Vân các, đã thấy Mạnh Hoài Đông từ đâu xông đến, hốt hoảng nói “Sư tôn, người đi đâu vậy? Sư tổ vừa tìm đến người nhưng chờ lâu không thấy người, nàng mất kiên nhẫn liền bỏ đi rồi.”
Niệm Hoa phất tay, tỏ vẻ không quan trọng “Không sao, đi dạo một chút, ngươi tìm người truyền tin đến sư tổ rằng ngày khác ta sẽ tìm nàng tạ lỗi.”
Mạnh Hoài Đông vâng vâng dạ dạ định chạy đi, Niệm Hoa liền gọi hắn lại “Từ từ, ngươi lát nữa nhớ ghé qua phòng bếp lấy đồ ăn về đem vào phòng kế bên phòng ta nhé”
Mạnh Hoài Đông gật đầu, nhanh chóng ngự kiếm rời đi.
Niệm Hoa nhìn theo bóng hắn rồi chợt lắc đầu, nhấc chân rời đi.
Vào trong viện, Niệm Hoa thấy bóng dáng gầy gò của thiếu niên nằm dài trên đất, trong lòng hắn cảm thấy không ổn, liền chạy tới xem.
Liên Không nhắm mắt, toát mồ hôi nằm trên thềm đá, khuôn mặt trắng như tờ giấy, làn da tái nhợt, môi còn khô nẻ như sắp chết đến nơi. Niệm Hoa lòng vừa đau vừa hoảng hốt, nhanh chóng bế y vào phòng.
Thẳng đến khi Liên Không tỉnh lại, cảm nhận cả người nhẹ nhàng hơn, mùi thức ăn phảng phất nơi đầu mũi.
Cái bụng đói vì nhịn đói mấy hôm tức khắc kêu lên ồn ào.
Kiếp trước cơ thể vốn cường đại, đạt đến tích cốc không ăn vẫn sống, nhưng hiện tại bản thân chỉ là một phàm nhân, y không chịu được khi phải chấp nhận bản thân từng có thời gian yếu đuối như vậy. Không ăn sẽ chết, thật là khiến người ta chán ghét.
Mặt Liên Không hiếm khi đỏ lên, còn phát hiện trong phòng còn có một người - sư tôn ‘yêu quý’.
Niệm Hoa thấy y tỉnh lại, sắc mặt vì đói còn vừa thẹn vừa giận, cảm giác muốn cười, lo lắng cũng vơi đi, nhưng ngoài miệng lại cứng rắn cùng lạnh lùng nói “Cút đi ăn cho ta!”
Liên Không không nhìn hắn cũng không nói chuyện, cúi đầu thật thấp. Muốn giết Niệm Hoa hiện tại đối với cơ thể yếu ớt này là vô cùng bất khả thi, hơn nữa ở đây linh khí quá dày đặc, muốn tu ma là không có khả năng, y nên nhân lúc nào đó lén đi chỗ khác tu lại thì hơn. Nên giải quyết mối họa này càng sớm càng tốt. Hiện tại bản thân đang sống dưới mắt hắn, còn chưa biết điều tồi tệ gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Niệm Hoa kéo hắn ngồi xuống trước bàn ăn, từng chữ chán ghét nói “Ta không muốn cho người ngoài biết Niệm Vân các bạc đãi đồ đệ, không cho ăn một chút liền chết ở đây”
Lời này không hẳn là thật tâm, phải mắng mỏ mới không OOC nên khi Niệm Hoa nói mấy lời ác độc còn cố ý nói thêm từ ngữ quan tâm. Chỉ là kết hợp với giọng điệu cùng thái độ của hắn, các này Liên Không có nhận thức được hay không chỉ là tùy vào y thôi.
Vì Liên Không không cong cùng sống sót, hắn có lên rừng xuống bể* cũng nhất định nguyện làm.
(*bể: cách nói thời xưa, có ý chỉ là biển.)
Liên Không rất ghét cái miệng của Niệm Hoa. Uổng cho nó xinh đẹp mà chủ nhân của nó lại nói ra toàn những lời thô tục, tàn nhẫn. Nếu có một ngày y trở nên mạnh hơn, nhất định sẽ cắt cái lưỡi đó trước tiên.
Cứ như thế, ý chí muốn trở nên cường đại trong cơ thể bé nhỏ càng mạnh mẽ hơn. Mà Niệm Hoa thì chẳng hay biết.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
4 chương
195 chương
73 chương
5 chương
10 chương