*** Mạch Văn tỉnh lại, khung cảnh xung quanh đã không phải là lúc hắn ngã xuống. Hiện tại hắn đang ở trong một gian phòng phổ thông, đầu rất đau, cả người đều lười không muốn động đậy. Hồi tưởng lại cảnh tượng trước khi mất đi ý thức, hắn không nhịn được thở một hơi dài. Bất giác đưa tay ôm trán, hắn chợt ngây người. Nếu Mạch Văn nhớ không lầm thì thương thế hắn hẳn rất nghiêm trọng, vậy mà bây giờ trên đầu lại không hề quấn băng gạc, không khỏi ngoài ý muốn sờ qua lại. Tới tận khi xác thực không sờ ra được miếng vải nào mới nhịn không được đánh giá lại căn phòng hắn đang ở một lần nữa. Trong phòng đốt nến, hương thơm nhàn nhạt thanh tĩnh, bất quá vẫn không che nổi độ phổ thông của nó. Đồ đạc trong phòng ít ỏi đến đáng thương, nhìn độ tan chảy của nến có thể đoán được thời gian đốt đã trôi qua khá lâu. Liếc mắt một cái, đều có thể thu lại toàn bộ không gian vào tầm mắt. Rèm mỏng che đi ánh nắng ngoài cửa sổ, bàn ghế chỉ là những khối gỗ ghép lại với nhau, hoàn toàn không hề có hoa văn họa tiết. Mạch Văn ư a hai tiếng ngồi dậy, phát hiện cơ thể thực vô lực. Vừa vặn có người tới gõ cửa mấy tiếng: “Khách quan, ngài còn ngủ hay đã thức? Ta tới giúp ngài đổi nước tẩy rửa.” “Dậy rồi. Ngươi vào đi.” rốt cuộc cũng có thể ngồi dậy, nhưng vẫn cần có thứ gì chống đỡ. Mạch Văn ngồi dựa vào thành giường, đau đầu day day hai bên thái dương. Tiểu nhị theo lời tiến vào, cẩn cẩn dực dực đặt chậu nước ở cạnh giường. Gã quan sát thấy nét mặt Mạch Văn có điểm tái nhợt, quan tâm thăm hỏi: “Quan khách, ngài thấy không khỏe chỗ nào?” Mạch Văn thừa nhận là đầu đau buốt như kim đâm, hỏi: “Nơi này là đâu? Đầu ta làm sao đau kỳ lạ như vậy?” không phải đau vì ngoại thương, càng giống do tác nhân từ cơ thể hơn. Tiểu nhị ngơ ngác nhìn Mạch Văn: “Khách quan, hôm qua ngài ở tửu lâu chúng ta cùng bằng hữu uống rượu, nói là lâu ngày tương ngộ, liền uống đến rạng sáng, sau đó được chúng ta mang về phòng. Ta xem sắc mặt của ngài không tốt, bằng không ta giúp ngài mời đại phu?” Mạch Văn nhíu mày, xa lạ nhìn tiểu nhị, dù đầu hắn đau, cũng nhịn không được cảm thấy đặc biệt kỳ quái. Hắn phất tay: “Vậy sao, là ta uống rượu xong có thói quen xấu, đều đem những chuyện đã xảy ra quên mất. Như vậy đi, ngươi xuống dưới lấy cho ta một bát canh giải rượu, tiền nong...” “Không thành vấn đề! Ngài đợi một chút, ta lập tức quay lại!” tiểu nhị ngắt lời Mạch Văn, cảm thấy vị khách này tương đối dễ phục vụ. Nếu là người khác, uống rượu xong không một đập phá đồ đạc, hai kêu gào đau đớn thì cũng là người nhà bọn họ tìm tới nháo ầm ĩ. Tiểu nhị thích khách quan yên tĩnh dễ hầu hạ, hơn nữa nhìn qua Mạch Văn tuy mặt mày tái nhợt nhưng lại tương đối có tư sắc kiểu mỹ nhân ốm yếu, không khỏi khiến người ta nhìn mà muốn đặt mục tiêu lớn —bảo vệ, giúp đỡ hắn, làm tốt tất có thưởng! Quả nhiên tiểu nhị đi không lâu, đã mau chóng mang tới một bát canh nghi ngút khói, hai tay dâng tận miệng Mạch Văn. Nhìn Mạch Văn uống xong toàn bộ canh, tiểu nhị bỗng ngập ngừng nói: “Khách quan, đồ đệ của ngài...” “?” Chủ đề vừa gợi, động tác buông bát của Mạch Văn nhất thời đình chỉ. Hắn nghiêng đầu: “Đồ đệ?” Liên Không? Đang nói đến y sao? Tiểu nhị thấy Mạch Văn biểu tình lạ lùng, không khỏi trộm cười. Quả nhiên như đồn đãi, vị này thực sự không thích đồ đệ của mình. Gã gật đầu, nói: “Đúng vậy. Đồ đệ của khách quan từ sớm đã thức dậy, nói rằng nếu như ngài tỉnh rồi thì mau chóng thu thập, lập tức cùng y trở về môn phái.” Mạch Văn nhướng mày. Qua thuật lại của tiểu nhị, hắn có thể mơ hồ cảm thấy cách hành xử của vị đồ đệ kia có chút xa lạ, thậm chí còn giống như không thích hắn. Liên Không sẽ thế sao? Không, y đối với hắn giống như kính nhi viễn chi, muốn gần lại không nghĩ bước tới. Kì thực hắn hiểu rõ, chẳng qua lại cảm thấy không có gì đặc biệt nên không chú ý nhiều, cũng là giả vờ không biết. Tiểu nhị há mồm định nói thêm, Mạch Văn lại đột ngột nâng tay: “Ngươi ra ngoài tính tiền, ta cũng nên sắp xếp trở về.” Tiểu nhị nghe vậy vội xua tay: “Không, không, khách quan! Cái kia, chính là đồ đệ ngài đã thay ngài trả đủ tiền. Hiện tại hai người lập tức có thể xuất phát rồi.” Mạch Văn mày nhướn càng cao. Vị đồ đệ kia là ai? Đã mong về đến thế sao không trực tiếp trở về luôn đi? “Hệ thống, còn có đó không?” [Chào ký chủ. QJO rất hân hạnh phục vụ ký chủ 24/24 giờ.] Mạch Văn thở phào: “Ngươi im lặng, khiến ta còn tưởng ngươi đã rời đi rồi.” Hệ thống cười: [Sao có thể, nhiệm vụ của tôi là cùng ngài đồng hành, hoàn thành cốt truyện!] Mạch Văn phẩy tay: “Trước kia là ta không hiểu. Tình huống hiện tại là như thế nào? Tiến độ hoàn thành cốt truyện đến đâu rồi?” Hệ thống chậm rì rì nói: [Tiến độ cốt truyện 60%. Hoàn thành liền có thể trở về nhà. Thỉnh ký chủ tiếp tục cố gắng.] Mạch Văn xuống giường, phất tay gối chăn liền thẳng tắp sạch sẽ: “Vậy tình trạng trước mắt như thế nào? Còn có đồ đệ của ta, cái kia, y...” hắn ngừng một chút, nhịn xuống hoảng hốt trong lòng, hỏi: “Thế nào rồi?” Hệ thống cười: [Vẫn là đồ đệ của ngài. Bất quá không gian gặp trục trặc, có chút biến hóa.] “Hửm?” Mạch Văn nghi hoặc: “Biến hóa cái gì?” Hệ thống lạch cạch hai tiếng: [Tạm thời hệ thống đang bảo quản bí mật thiết lập. Đây có thể xem như một cái phó bản, mà đồ đệ của ngài đã không phải là Liên Không, thân phận của ngài đã không còn là Đậu Lục. Không gian này không liên quan gì đến thế giới kia, ngài nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt. Đợi đến khi hoàn thành phó bản, tự nhiên có thể trở về.] Mạch Văn thở dài, giang hai tay: “Vậy quét lại thông tin cho ta đi. Tiện thể nói luôn vấn đề trước và sau khi ta tới của phó bản.” Hệ thống đáp ứng, lập tức quét toàn bộ cơ thể Mạch Văn: [Danh tính của ký chủ trong phó bản là Bạch Vu Hạnh, sắp đột phá Xuất Khiếu. Đồ đệ mấu chốt của ngài, cũng là mấu chốt của phó bản —thất hoàng tử Hiên Viên Quyết Nhiễm. Y cùng các huynh đệ theo đạo từ năm mười tuổi, đến nay đã sắp qua ba năm. Chỉ là trong ba năm này, y không những không đột phá được gì, ngược lại vào tháng trước, trong một đêm vô cớ mất đi toàn bộ linh lực. So với các hoàng tử khác đã muốn tới cuối kỳ Trúc Cơ, y gắng mãi cũng không tìm lại được đan điền, giống như ba năm trước trở thành người phàm. Quan hệ sư đồ hai người vốn không tốt, thế nhưng xuất phát từ hai tiếng “sư — đồ”, Bạch Vu Hạnh bị trưởng môn chỉ định mang y đi Mặc cốc kiểm tra lại căn cơ. Ngày hôm qua cả hai vừa từ đó trở về, Mặc cốc lang trung nói y đan điền đã vỡ, không thể tiếp tục tu luyện. Bạch Vu Hạnh sau khi biết biểu tình càng thêm lạnh lùng thấu xương, mà Hiên Viên Quyết Nhiễm thì sắc mặt kém cực điểm. Nhiệm vụ của ngài bây giờ là mang y trở về môn phái, tước danh đồ đệ, đuổi khỏi núi. Thế nhưng theo diễn biến phó bản, ký chủ phải làm sư phụ y, khiến y tìm được đan điền, nhanh chóng kết thúc phó bản. Thời hạn ba năm.] Mạch Văn nghiêm túc nghe, càng nghe mày nhướn càng cao. Cái nhiệm vụ rách nát kiểu này mà vẫn có người nghĩ ra, đây không chỉ quá thần, mà còn quá mức thần kinh!! Hệ thống sau khi nói xong cười ha hả: [A, có phải ký chủ nghe xong liền thấy sao mà mông lung, sao mà kỳ quái, sao mà khó hiểu, thế này thì làm sao triển khai được nội dung?] Mạch Văn hừ một tiếng: “Bớt nói nhảm. Phí công các ngươi nghĩ ra cái nội dung phó bản ba xu này, ta thấy thật đáng thương.” Hệ thống khiêm tốn: [Không dám, không dám! Ký chủ vui là được rồi!] Mạch Văn nghiến răng siết tay, thật sự hy vọng hệ thống này có hình thể, để hắn có thể mạnh tay tát nó một cái bay nước mũi. Hệ thống dường như hiểu Mạch Văn nghĩ gì, an ủi nói: [Thôi nào ký chủ, tươi tỉnh lên. Ta nói cho ngài biết một bí mật, vị đồ đệ phó bản kia của ngài rất là đẹp trai nha.] Mạch Văn xua tay: “Chớ dỗ ta như nữ nhân. Y xấu đẹp cũng chẳng liên quan gì tới ta. Không ăn được chính là không ăn được.” hắn ngừng một chút, nói: “Chi bằng xấu một chút, ta biết đâu sẽ thương nó.” các hài tử đẹp trai thường đa tình, hắn chính là không muốn thấy cảnh tiểu đồ đệ nhà mình chưa nhược quán đã mang về cho hắn mấy tiểu muội muội bụng bầu đâu! Hệ thống ồ một tiếng: [Thì ra khẩu vị ký chủ mặn như vậy sao~ Tiểu nam hài xấu thì không ai thèm, không ai thèm thì chính là người của ngài rồi~] “Ngu ngốc, ở đó mà bậy bạ gì đấy?” Mạch Văn nhíu mày: “Ngươi nói cái gì nam hài? Ngươi tưởng ta luyến đồng? Hơn nữa còn đoạn tụ?” Hệ thống hô hô cười, thanh âm lại như đang cùng hảo bằng hữu tâm sự: [Yên tâm, yên tâm. Ban nãy còn có một chuyện ta quên không cùng ký chủ nói. Bạch Vu Hạnh lớn lên xuất chúng, cái gì cũng giỏi, bất quá nhân vô thập toàn, hắn có hai khuyết điểm lớn —đoạn tụ, luyến đồng.] “Không phải chứ!” Mạch Văn bị dọa bật dậy: “Kia, lừa ta phải không!? Các ngươi vì cái gì, quanh đi quẩn lại chỉ có luyến đồng với đoạn tụ? Ta thấy xuyên sách thời nay bắt đầu có vấn đề rồi, mau kêu Chủ thần các ngươi kiểm tra lại!” Hệ thống nhún vai: [Chúng ta vốn không liên quan đến đoạn tụ, phó bản này là ngẫu nhiên. Ngài có thể cho rằng đây là hoàn cảnh đưa đẩy, lâu ngày sinh tình, thỉnh thoảng đổi khẩu vị một chút xem sao.] Mạch Văn cười lạnh: “Phó bản chó má, hệ thống chó má!” [Ứ ừ, người ta là hệ thống giới tính nam, không cho ngài xỉ nhục ta như vậy!~] Mạch Văn cạn lời: “............” Thảo luận biến thành tranh cãi, từ tranh cãi chuyển sang câm lặng. Mạch Văn giật giật chân mày đứng dậy, thời gian ngồi đực một chỗ cùng hệ thống giận dỗi, chi bằng đi tìm tiểu đồ đệ. Biết đâu nhìn nó sẽ làm tâm hồn hắn được an ủi một chút.