Hổ Tình cho rằng mình được giải thoát, khi cô mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng xung quanh có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ này, trong lòng cô lại vô cùng bất lực. Kỳ Thiệu Xuyên đứng trước cửa sổ, bóng lưng anh vẫn thẳng đứng mạnh mẽ. Hổ Tình nhìn vào, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông đã yêu say đắm bao năm nay giờ có chút cảm giác lạ lùng. Gói lại suy tư, Hổ Tình có chút thắc mắc, Kỳ Thiệu Xuyên tha cho mình đơn giản như thế này ư? Hổ Tình nâng mình ngồi dậy, mu bàn tay có cảm giác đau rát, chỗ đó đang dán một miếng băng cầm máu, hiển nhiên là do truyền nước xong để lại, Hổ Tình càng tỏ vẻ ngạc nhiên. Trầm mặc một lúc lâu, cô mở miệng trước. “Anh muốn làm gì tôi đây?” Đây là câu đầu tiên cô nói với Kỳ Thiệu Xuyên sau khi mở mắt ra, vì cô biết rằng, chắc chắn anh ta sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua cho cô đâu. Kỳ Thiệu Xuyên quay người lại, gương mặt lạnh lẽo không có một chút biểu cảm. Anh nhìn dò xét Hổ Tình một lúc, có vẻ như đang suy tính điều gì. Hổ Tình bị ánh mắt sắc bén này soi đến mức thấy khó chịu, cô nghiêng đầu sang bên khác. “ Cô có thai rồi.” Câu nói lạnh nhạt này, khiến Hổ Tình tự dưng đờ người đi. Cô cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại câu nói của Kỳ Thiệu Xuyên, muốn tìm ra ẩn ý trong đó. Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Hổ Tình, Kỳ Thiệu Xuyên lặp lại lần nữa: “ Cô có thai rồi, hơn một tháng.” Không thể nào. Mỗi lần làm chuyện ấy với Kỳ Thiệu Xuyên xong, cô đều uống thuốc, làm sao mà có bầu được. Sự hoảng hốt trong lòng Hổ Tình không hề giấu giếm. Kỳ Thiệu Xuyên như đọc được nội tâm của cô, lạnh giọng nói: “ Uống thuốc tránh thai sau chuyện ấy cũng không đảm bảo được một trăm phần trăm, vẫn có khả năng dính bầu được.” Nghe xong câu nói lạnh lùng của Kỳ Thiệu Xuyên, sống lưng Hổ Tình lạnh buốt, từng sợi lông trên người dựng hết cả lên. Kỳ Thiệu Xuyên sẽ không dễ dàng cho cô ta sinh em bé ra đâu, nhất định trong này có âm mưu toan tính. Kỳ Thiệu Xuyên nhìn liếc qua Hổ Tình liền nhấc chân đi ra khỏi phòng. Khi đến cửa, anh dừng lại, quay đầu nói, “ Ngoan ngoãn sinh đứa con này, đừng giở trò, chuyện sảy thai của An Nhiễm, tôi không tính toán với cô nữa. Đứa bé này, tôi tin An Nhiễm sẽ đối xử với nó như con ruột của mình thôi.” Dứt lời, Kỳ Thiệu Xuyên ra đi một cách yên tâm thoải mái, để lại Hổ Tình ngần ngơ ngồi im như một pho tượng. Câu nói của anh ta có nghĩa gì vậy? Dù Hổ Tình ngu ngốc đến mấy nhưng giờ cũng hiểu được ý đồ của Kỳ Thiệu Xuyên. Ý của anh ta là để Hổ Tình sinh đứa bé, rồi coi như là con của An Nhiễm, như vậy, An Nhiễm mới có thể đường đường chính chính đi vào nhà họ Kỳ, còn người đóng thế này cũng có thể biến mất vĩnh viễn. Tất cả lý trí và tâm tư của Hổ Tình bị sụp đổ ngay lúc này, Hổ Tình ôm chặt bụng, khóc thầm. Dù cô dùng sức lực ép mình đến mấy, Hổ Tình cũng không thể nào nhẫn tâm với Kỳ Thiệu Xuyên. Mọi cử động của anh đã làm rối loạn và cuốn hút trái tim Hổ Tình. Nhưng dù cô đã trao tình cảm một cách dâng hiến không cần đáp trả như vậy, nhưng trong lòng Kỳ Thiệu Xuyên, cô chỉ là công cụ mà thôi. Hổ Tình khóc, rồi lại cười, cô cười sự ngu ngốc của mình, tự đưa mình vào một kết quả bi thảm như vậy. Sau khi Kỳ Thiệu Xuyên đi, Hổ Tình ngồi thơ thẩn suốt ngày, đã hơn 3 ngày không ăn vào thứ gì, thậm chí không uống một giọt nước nào. Thức ăn được người hầu bê vào đều bị cô lật đổ hết. Đến ngày thứ ba, cô thậm chí đã không còn sức lực để đánh đổ bát đĩa. Dứt khoát cô mặc kệ bọn họ đặt thức ăn trên chỗ đầu giường, không có chút động tĩnh gì. Hổ Tình có thể duy trì mãi một tư thế, nằm im không cử động, nếu không phải nhìn thấy cô vẫn đang hô hấp, chắc cô không khác gì một người chết.