Bất kể có chuyện gì đã xảy ra giữa hai người phụ nữ ấy, Kỳ Thiệu Xuyên chỉ tin vào những gì đã nhìn thấy, anh tận mắt thấy: chính Hổ Tình đẩy An Nhiễm xuống; cũng tận tai nghe được những gì bác sỹ đã nói: thai nhi của An Nhiễm không có hy vọng cứu vãn, hung thủ gây nên hậu quả này, chính là Hổ Tình. Đôi mắt Kỳ Thiệu Xuyên đỏ bừng, như ma quỷ đến từ địa ngục… …. Anh xông tới trước mặt Hổ Tình, dùng sức túm lấy hai cánh tay của cô, kéo phắt cô dậy, hai tay dùng sức đến mức Hổ Tình nghe thấy tiếng cạch cạch được phát ra trong xương của anh. Sau một cơn choáng váng, Hổ Tình ngẩng đầu, liền nhìn thấy bộ mặt căm hận phẫn nộ của Kỳ Thiệu Xuyên, cô thật sự cảm thấy sợ hãi. Cơ thể cô đang run rẩy, cộng thêm đầu óc bây giờ đang quay cuồng, khiến Hổ Tình không nói nên được một câu giải thích nào, cô chỉ có thể co rúm người nhìn Kỳ Thiệu Xuyên, trong lòng bối rối phức tạp. Và tất cả những biểu hiện này, trong mắt Kỳ Thiệu Xuyên, chính là bằng chứng Hổ Tình ăn cắp run tay. Anh thả cánh tay của Hổ Tình ra, quay sang túm mái tóc rối bời của cô. Kỳ Thiệu Xuyên dùng hết sức lực, đổi lại một tiếng kêu gào đau đớn của Hổ Tình. Hổ Tình đành phải ngừa đầu lên, khóc nấc giải thích, “ Thiệu Xuyên, em không có làm….” Nhưng ngoài lời nói này ra, Hổ Tình không còn lý do khác để biện minh. Kỳ Thiệu Xuyên đã mất đi lý trí từ sớm, con mụ đàn bà chết tiệt này trước mặt anh ta không còn là cô gái đơn giản ngây thơ có tình cảm vợ chồng suốt hai năm qua, mà là một bà vợ trong bụng đầy âm mưu thủ đoạn. Một lần nữa Kỳ Thiệu Xuyên thêm sức lực vào cánh tay anh ta, tóc Hổ Tình đã bị giật mất vài sợi. Mặt Hổ Tình tái xanh không còn một giọt máu, dưới ánh đèn, mặt cô ta trở nên quỉ dị hơn. “ Tôi nói rồi, nếu An Nhiễm có xảy ra chuyện, tôi nhất định bắt cô phải đền mạng.” Nói xong câu này, Kỳ Thiệu Xuyên vung tay vứt người Hổ Tình vào giường. Vốn dĩ cơ thể Hổ Tình mềm yếu không có một chút sức lực, cô bị ném như một cái giẻ lau tàn nát, đầu đập vào thành giường, phát ra tiếng động không nhỏ, một cơn choáng váng áp đảo cô. Kỳ Thiệu Xuyên không cho cô có cơ hội hoàn hồn, bước hai bước dài, lật người cô lại, ngồi trên bụng Hổ Tình. Dùng một tư thế quái dị đè cưỡi trên người cô. Một tay bóp cổ Hổ Tình, Kỳ Thiệu Xuyên giơ tay tát vào mặt cô. Âm thanh giòn tan vang khắp trong phòng trống rỗng, Hổ Tình bị cú tát này đánh đơ người đi, cô mặt mũi bơ phờ nghiêng đầu sang một bên, lẳng lặng nghe thấy tiếng rơi từng mảnh vỡ nát của trái tim mình. Tự nhiên, cô cười. Kỳ Thiệu Xuyên càng phẫn nộ, tay đang bóp trên cổ Hổ Tình lại thắt chặt vài phần. “ Cô cười gì!?” Anh bực tức gào lên. Hổ Tình vẫn bất động duy trì tư thế này, đôi mắt trống rỗng vô hồn, khàn giọng thì thầm: “ Tôi cố tình làm đấy, anh định làm gì tôi đây, giết tôi ư?” Kỳ Thiệu Xuyên cúi người xuống, gầm lên đầy giận dữ: “ Cô tưởng tôi không dám hả.” Vừa nói xong liền lập tức dùng tay còn lại bóp cổ Hổ Tình, dồn hết sức vào hai bàn tay. Cảm giác nghẹn thở đang dần dần lan tỏa trên người Hổ Tình, lần đầu tiên cô cảm mùi vị của cái chết rõ ràng đến mức như vậy. Cô phát ra tiếng rên đau đớn không kiểm soát. Nhưng, trong khoảng khắc này, cô có một cảm giác vui sướng vì sắp được giải thoát. Ý thức đang dần dần biến tan, khóe môi cô lại càng cong lên. Trong mắt cô hiện giờ mờ ảo gương mặt giận dữ phẫn nộ của Kỳ Thiệu Xuyên, Hổ Tình âm thầm tự nhủ bản thân, nếu cái chết của cô có thể khiến hình bóng cô khắc sâu trong trái tim Kỳ Thiệu Xuyên, thì cũng không phải quá tệ.