Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em
Chương 12
Vào ngay lúc này, đột nhiên cả hội trường như im bặt. Một người đàn ông khoảng trên ngoài năm mươi tuổi, bước vào cửa. Phía sau còn theo hai bảo vệ mặc vest đen, gương mặt lạnh như nước đá ngàn năm không tan. Người đàn ông toát ra xung quanh một khí thế mãnh liệt mà không phải ai cũng có, cái khí lạnh oanh toạt cả một vùng hội trường đầy ngập người
Đông người thì sao. Cái khí thế hào quang trên người ông ta gần như lấn áp hết từng người có mặt ở đây. Gương mặt có vài nếp nhăn của ông đâm đâm nhìn về phía quản gia đang đứng trong một góc và cô gái nhỏ đang che mặt ngồi run rẩy.
"Vị đấy là Tống lão gia"
"Là Tống chủ tịch kìa. Hôm nay phúc khí của tôi cao quá"
"Không ngờ lần này ông ấy cũng đến đây, vậy chắc chắn Tống tiểu thư cũng đến rồi"
"Lý nào Tống tiểu thư ấy đến mà lại không khua chiêng đánh trống để phô trương thân thế à? Cái này hơi nghịch lý rồi"
Nghe thấy những lời xì xầm về con gái cưng, ông không giận, đến cả nửa cái liếc nhìn cũng không thèm bố thí. Ông chỉ đứng lại một chỗ
Chính lúc này, Hoằng Tử Kỳ mới cầm micro lên tiếng, âm thanh của anh so với cái khí lạnh nơi đây thật sự là ấm áp hơn vô cùng.
"Tống chủ tịch, người đến rồi"
Tống Chính Ngạn nhìn thấy Hoằng Tử Kỳ thì nở một nụ cười chào hỏi, cái nụ cười của ông sao lại khiến người khác thấy gần gũi đến vậy, trông ông không khác nào một người cha, người chú hay bậc tiền bối trong gia đình
"Phải, trông cháu hôm nay thật bảnh bao, trưởng thành rồi. Cha cháu sẽ vui lắm"
Hoằng Tử Kỳ đắc ý quá nên cười hề hề, bộ dạng như thân thiết với Tống gia lắm đấy
"Chú Tống, chú quá xem trọng cháu rồi, cháu vẫn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, đâu đáng gì so với một sợi tóc của chú"
Tống Chính Ngạn cười sang sảng, âm thanh lại vô cùng ấm lòng "Thằng bé này, còn rất biết nói chuyện nữa"
"Dạ...*thẹn đỏ mặt* à, mời chú lên sân khấu để cho đám hậu bối chúng cháu được cơ hội thiển thị một lần"
Tống Chính Ngạn vốn là một người tài giỏi trong kinh doanh, thật sự là rất tài giỏi, nhưng trong mắt ông lại vô cùng xem trọng những người tuổi trẻ, hậu bối.
Tống Chính Ngạn không ngần ngại bước lên sân khấu cùng mọi người
Cùng lúc đó, ngay dưới sân khấu, vị trí mà Liễu Trang Như ngồi dường như sắp biến thành hình trường rồi
*Hình trường: nơi xử tử tử tù thời phong kiến
Lâm quản gia run rẩy không kém, mồ hôi thi nhau từng đợt đổ xuống, ông liên tục cầm miếng khăn giấy lau mồ hôi tuôn ra trên trán
Liễu Trang Như sắc mặt cũng trắng bệt rồi lúc này tay chân cô rụng rời, tê cứng, không còn chút cảm giác. Đừng nói là phương án dự trù, ngay cả nước bài chùn cô cũng không thực hiện nổi
Chết rồi, lần này thật sự chết chắc rồi, có mười cái mạng cũng không đỡ nổi
Đột nhiên Liễu Trang Như nhìn thấy một bóng người quen thuộc, đôi mắt lập tức sáng rực như bóng đèn, trên môi lập tức nở ra một nụ cười như người chết chìm vớt được phao cứu sinh
"Tiểu...tiểu....tiểu....tiểu.....tiểu..." lắp bắp nửa ngày cũng không nói được hai chữ: Tiểu Tình
Tống Tiểu Tình vội khom lưng, co người, cuốn gối chạy đến bên cạnh Liễu Trang Như, thời khắc cô chạy vọt qua thì dáng người nhỏ nhắn của cô đã vô tình lọt vào mắt Phó Quân Hạo, cái bóng dáng đáng yêu này như thể khiến anh không rời mắt được vậy
Mặc cho mọi sự việc diễn ra thế nào, Phó Quân Hạo vô thức đứng lên bước chân không kìm chế được mà đi vội theo cái bóng dáng đang lom khom như làm chuyện mờ ám
Phó Quân Hạo khẽ nở một nụ cười nhàn hạ. Ngay cả anh còn không biết bản thân đã bất giác cười từ lúc nào. Phó Kình Vũ như gặp phải ma
"Anh à....đi đâu vậy.....anh bị ma nhập hả?"
Vừa nãy anh trai cười, không tin được, đúng là ma nhập thật rồi
Chẳng nghe thấy lời nói của Phó Kình Vũ, Phó Quân Hạo âm trầm bước đến chỗ của Tiểu Tình. Lúc này cô ấy chỉ đang quan tâm chuyện chính sự, chẳng đề phòng ai cả, không hơi đâu mà để ý tới mấy người xung quanh
Tống Tiểu Tình thoắt cái đã ngồi xuống cạnh Liễu Trang Như "Nhanh, đưa khăn che mặt cho mình"
Vừa nghe đã hiểu ngay, Liễu Trang Như nhanh chóng tháo khăn che mặt đưa cho cô
Tiểu Tình nhìn thấy ánh mắt của Liễu Trang Như có ba phần an tâm, bảy phần ngạc nhiên thì cười khẩy một cái
"Cậu ngồi đây đợi mình, chút nữa mình sẽ giải thích cho cậu nghe sau"
Liễu Trang Như gật đầu, vẻ mặt lần này lại vô cùng yên tâm, thật là hạnh phúc quá. Lúc nào may mắn cũng đến từ phút cuối, những khi bản thân cảm thấy tuyệt vọng thì người luôn xuất hiện giải vây cho cô là Tống Tiểu Tình.
Xem ra Tiểu Tình là thần hộ mệnh của cô rồi.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
16 chương
67 chương
233 chương
10 chương