Trong phòng tối om, lúc này hắn bằng lòng nói nhiều với cô, Ý Lương không nhìn thấy được biểu cảm của hắn đang buồn hay tức giận, một chút biểu cảm cũng không có, muốn ngồi dậy nhìn hắn, nhưng bị hắn ngăn lại, đành tiếp tục duy trì tư thế nằm, trong bóng tối tìm kiếm đôi mắt sáng của Lạc Diễn Hàn. "Sau khi mẹ anh mất anh mới đến Lạc gia." Khi đó bà Lạc không thích hắn, so với đứa con trai ruột của mình, hắn giống như đứa con hoang không ai chăm sóc, chỉ làm những chuyện xấu mới được chú ý đến, mà sự xuất hiện Ý Lương giống như con cừu non chạy trốn mặc hắn trêu đùa, nhưng về sau Ý Lương đi rồi, không ngờ hắn lại rơi vào cảnh trong mơ kia. "Em chỉ nhớ anh thường hay trêu chọc em.." Ý Lương nhỏ giọng nói. "Cảm ơn em vì đã nhớ anh rõ như vậy." Giọng hắn mang theo vài phần chế nhạo, lúc đó bởi vì Lạc Chính Dương đối xử với cô rất tốt, nên hắn chỉ có thể đóng vai nhân vật khác với Lạc Chính Dương, khi đó hắn nghĩ muốn làm trái ngược với Chính Dương, Lạc Chính Dương là một học sinh gương mẫu, còn hắn thì là một đứa trẻ hư, đến năm trung học, hắn phát hiện Lạc Chính Dương không có cách nào đạt được một trăm điểm, hắn không thể làm gì khác hơn nhảy ra cướp đi một trăm điểm đó. "Em luôn nhớ em đứng trong chiếc lồng hình quả cầu, chiếc lồng liên tục chuyển động, mỗi chuyển dộng đều nhìn thấy anh, nhưng anh đứng ở bên ngoài không chịu giúp em." Mỗi lần nhớ tới hình ảnh kia toàn thân cô đều nổi da gà, thậm chí có lúc đứng trong chiếc lồng hình quả cầu sẽ chóng mặt. "Em không nhớ anh bế em trở về hay sao?" Dĩ nhiên cô không nhớ, khi đó cô đã hôn mê rồi, nhưng lúc trước anh Lạc có nói qua, cô mới biết Lạc Diễn Hàn là người bế cô về nhà, còn bị bác sĩ Lạc đánh một trận. "Khi đó em còn nhỏ.." Cô có chút ngượng ngùng, trước khi gặp lại hắn, Lạc Diễn Hàn ở trong lgòng cô là một tên đáng ghét. "Cũng may hiện tại em đã lớn." Hắn nhéo nhẹ gương mặt cô, cô chỉ nhớ rõ người anh trai đưa cô về nhà. Một bụng tức giận trong lòng hắn đã bay đi mất, đôi tay bé nhỏ mềm mại đặt lên vai của, nhẹ nhàng ôm lấy hắn. "Lạc.." "Hửm?" Hắn thích Ý Lương gọi hắn như vậy. "Em rất vui vì được gặp lại anh." * * * Mình thật lòng, tuy mình không có cách nào nói hết trái tim mình cho Lạc thấy, nhưng mình thật may mắn trong hai năm qua dưới sự bảo vệ của anh. Nếu không có anh, mình không có sách để đọc, mình cũng không biết mình sẽ đi về đâu, cũng có thể là ở.. Không! Mình không muốn ở nhà chú Chu. Mình biết mình là người không giống như mẹ, mình sẽ không vì cuộc sống mà chà đạp bản thân, mà Lạc.. Liệu anh có đối xử với mình như vậy không? Không có tiền bối hay em trai nào đến tìm cô, bởi vì trên đầu Ý Lương có chiêu bài là Lạc Diễn Hàn, không ai dám động đến một sợi lông của hoa khôi giảng đường, chỉ cần nghĩ đến bạn trai không gì làm không được kia của cô, cũng tự biết xấu hổ, muốn cướp người đẹp từ trong tay Lạc Diễn Hàn, cũng không phải chuyện dễ dàng gì, dù sao trong hai năm qua Ý Lương lạnh lùng chưa bao giờ có hành động thân thiết ở cùng một chỗ với bạn học nam nào, cơ bản không có cơ hội nói hai câu với cô, cô chỉ cùng bạn học nữ nói chuyện, mỗi khi có bạn học nam đến gần, khuôn mặt cô sẽ căng thẳng, xem ra căn bệnh "chồng quản nghiêm" trên người cô phát tác rất nghiêm trọng. Người ta tham gia quân ngũ binh biến như núi đổ, chỉ có Lạc Diễn Hàn có thể điều khiển bạn gái, khiến cho bạn gái đối hắn một lòng một dạ, bản lĩnh này không phải ai cũng học được.. Nhưng hôm nay sau khi tan học mọi người đều chú ý tới Ý Lương cùng một người đàn ông nói chuyện ở cổng trường, điều này khiến mọi người sửng sốt, khác xa với Ý Lương lạnh lùng, vậy mà lại nói chuyện với người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi, thật sự không thể tin được. "Ý Lương, cháu sao rồi?" Người đàn ông đang nói chuyện có chút lớn tuổi, thân hình gầy guộc, làm da xỉn màu không phân biệt được bị bệnh gan hay do không sạch sẽ, khi nói chuyệnngười đàn ông không ngừng lấy tay xoa nắn quần, giống như có chút căng thẳng, một lát sau quần bên cạnh để lại vết mồ hôi. "Chú Chu.." Ý Lương có chút ngạc nhiên không nghĩ sẽ gặp chú Chu ở ngay cổng trường. Chú Chu cũng lớn lên từ cô nhi viện, sau khi lớn lên ông đến nơi khác đi làm, bình thường không có nơi nào để đi ông sẽ về cô nhi viện nhìn mấy đứa trẻ, khi Ý Lương còn ở cô nhi viện, ông cũng thường nhìn đến cô, khi Ý Lương học trung học, cô cảm nhận được chú Chu đối với mình có chút khác thường, nhất là khi ông run rẩy viết số điện thoại và địa chỉ của mình đưa cho cô, nói nếu cô đến Đài Bắc học không có nơi ở thì có thể đến chỗ của ông, ông nói muốn có một cô gái đến nhà ông ở cùng làm bạn với mình, hơn nữa ở tuổi của ông cũng nên có bạn đồng hàh, giọng điệu của chú Chu ndường như mơ hồ hé lộ điều gì đó, khiến cho Ý Lương cảm thấy không thích hợp. May mắn về sau cô có chỗ ở, ở cùng Lạc Diễn Hàn so với chú Chu tốt hơn nhiều, cho dù Lạc Diễn Hàn không xuất hiện, Ý Lương cũng tin rằng cô sẽ không đến ở nhà chú Chu, cô đối với chú Chu một chút cảm giác cũng không có, nếu thật sự cùng đường, cô sẽ không bán đứng bản thân. Về phần cô vì sao lại dễ dàng bị Lạc Diễn Hàn thuyết phục, cô thường tự hỏi bản thân, có lẽ chính vẻ ngoài của Lạc Diễn Hàn không cho phép người khác từ chối? Cô chỉ nhớ lúc đó cô không dám nói gì, nhìn thấy hắn đã nghĩ muốn chạy, còn bị hắn tóm trở về. Nhưng hiện tại hai người cũng rất tốt, Lạc Diễn Hàn sẽ không nói với cô về quá khứ trước đây, chỉ hi vọng tìm cách để bồi dưỡng tình cảm.. Dù sao cô và Lạc Diễn Hàn đã hôn nhau rất nhiều lần, cô muốn biết nhiều hơn về hắn mọi thứ cũng rất tự nhiên. "Cháu.. Cháu thay đổi khác trước." Chú Chu nhìn Ý Lương có chút ngạc nhiên, lúc còn ở trong cô nhi viện không có nhiều quần áo tốt để mặc, nhưng hiện tại quần áo trên người Ý Lương không phải đồ cũ, trước kia cô gầy yếu nay đẫy đà không ít, cả người trông khoẻ mạnh hơn so với dáng vẻ suy dinh dưỡng lúc trước nhiều, nhưng chỉ mới có hai năm mà thôi! "Đúng vậy.." Ý Lương không muốn nói gì đó với chú Chu, tuy rằng lúc trước ở trong cô nhi viện có gặp qua mấy lần, nhưng giữa bọn họ nói chuyện với nhau không quá nhiều ngoài những lời hỏi thăm, cũng không có gì khác, nhất là lần gặp mặt cuối cùng, chú Chu đưa cho cô địa chỉ, khiến cho cô đối với người đàn ông này có chút sợ hãi. "Chú còn cho rằng cháu đến Đài Bắc sẽ tìm chú, nhưng.." Chú Chu còn nhớ rõ lúc trước ông đưa địa chỉ nói ra lời đề nghị. "Về sau cháu đã tìm được chỗ ở." Trên thực tế ngoài việc Lạc Diễn Hàn chu cấp thức ăn quần áo và chỗ ở, hắn đã sớm chuyển hộ khẩu của cô đến chỗ của hắn, gần như hắn đã giúp cô sắp xếp xong cuôi mọi thứi. "À.. Thì ra là như vậy!" Trong mắt chú Chu lộ vẻ cô đơn. Ông còn nghĩ rằng Ý Lương ở Đài Bắc không có người thân, chỉ biết mỗi mình ông, chắc có khả năng lớn sẽ đễn chỗ ông, đặc biệt cô là con gái không có nơi nào để đi, không tìm người đàn ông dựa vào làm soa có thể sống được? Ông còn nhiệt tình cung cấp nơi ở, không phải bởi vì muốn tìm một người bạn sao? Ông độc thân lâu như vậy, Ý Lương lại trẻ trung ngây thơ, hơn nữa cô rất xinh đẹp, ông còn cho rằng Ý Lương không nơi nương tựa sẽ dựa vào ông giúp đỡ, nhưng.. Mong đợi của ông lại không thành. Trong hai năm qua Ý Lương chưa từng đi tìm ông, ông còn đoán rằng Ý Lương đã tìm được người khác giúp đỡ, nhất là khi Ý Lương đứng trước mặt ông, cô đứng đó hoàn toàn khác lúc trước không còn hai mắt vô hồn, cô gái nhỏ hoàn toàn không biết gì về tương lai.. "Ừ." Ý Lương nhìn ông gật đầu, nhìn đồng hồ trên tay, "Chú Chu, hôm nay cháu có việc, đi về trước." Hôm nay là ngày nghỉ phép cuối cùng của Lạc Diễn Hàn, cô chạy về nhà chuẩn bị một chút, rồi lái xe đến doanh trại đón hắn, vội vàng hướng về phía chú Chu nói lời tạm biệt, xoay người rời đi Thời Ý Lương cảm thấy toàn thân nổi da gà, nhưng vừa nghĩ đến Lạc Diễn Hàn cô lấy lại tinh thần, cô rất muốn nhìn thấy hắn!.