Mười phút trước nửa đêm
Chương 17
Mỗi người đều có sự khác biệt về cá thể, đương nhiên cũng có những điểm đặc biệt khác với người khác, nhưng sự khác nhau giữa Lạc cùng với những người khác dường như rất lớn, nếu như là anh Lạc hoặc chú Chu, mình nghĩ chắc sẽ có chút đắn đo, mỗi lần đối mặt với Lạc mình không biết phải làm như thế nào, thậm chí liên thủ chân đều không biết nên đi kia bãi mới tốt.
Dường như anh không làm phiền đến mình, hay đơn giản mình không đủ tư cách gây phiền đến anh ấy?
Ý Lương bỏ bút xuống, nhìn đồng hồ báo thức, thời gian còn chưa đến mười hai giờ, nhưng lúc này cô đang chần chừ, hôm nay cô không đặt đồng hồ báo thức, vì Lạc Diễn Hàn đang ngồi bên cạnh cô.
Cất cuốn sổ vào trong túi, cô lấy một quyển vở khác, phía trên ghi lại kỳ nghỉ của Lạc Diễn Hàn, lần sau là kỳ nghỉ cuối cùng của hắn, hắn chuẩn bị xuất ngũ.
Không ngờ hai năm trôi qua nhanh như vậy, thật ra cô ở đây cũng đã được hai năm, tuy cô không biết mình ở đây với thân phận là gì, nhưng cô lại muốn biết suy nghĩ của Lạc Diễn Hàn như thế nào.
"Sắp tới không phải em có kỳ thi sao?" Hắn ngồi ở trước máy tính gõ bàn phím, cô gái bên cạnh thỉnh thoảng nhìn trộm khuôn mặt hắn, hắn trực tiếp đặt câu hỏi.
Búp bê của hắn đã không còn dáng vẻ bị bỏ rơi nữa, Lạc Diễn Hàn giảm bớt vẻ thất vọng trên gương mặt, nhưng thay vào đó là ngơ ngẩn, Ý Lương thường xuyên nhìn trộm hắn.
"Ừm.." Ý Lương nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cố gắng tập trung vào cuốn sách.
"Em sẽ vượt qua được kỳ thi?"
"Cũng mong là như vậy."
Thành tích của cô không phải là tốt nhất, nhưng cũng không quá tệ, hơn nữa cô còn có một gia sư thiên tài Lạc Diễn Hàn, mọi người trong trường đều nể phục hắn, sau khi nghe được thành tích tuyệt vời của Lạc Diễn Hàn, Ý Lương phát hiện nếu cô thật sự bị lừa, sẽ làm cho trên mặt hắn không còn ánh sáng.
Dẹp bỏ đi suy nghĩ cô sẽ dành nhiều thời gian cho việc học của mình, cũng may bình thường hắn hay đi vắng, nếu không cô tập trung được mới lạ! Lúc hắn không có ở nhà cô lấy sách vở, chăm chú học tập, nhưng mỗi lần Lạc Diễn Hàn được nghỉ phép, mọi sự chú ý của cô đều đặt lên người hắn.
Nhưng thực sự cũng khó cho hắn, hắn vừa phải đi lính vùa phải nuôi gia đình, chỉ có thể lấy ngày nghỉ phép để đi lập trình..
Cô như vậy có phải là gánh nặng gia đình của hăn không?
Không xong rồi! Không thể nghĩ về nó nữa! Lạc Diễn Hàn vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, cô phải để hắn làm việc thật tốt, không phải lúc nào cũng ở bên cạnh làm phiền hắn.
Cô tập trung vào cuốn sách.
Cô luôn nhìn Lạc Diễn Hàn cho dù cố ý hay vô tình, khiến hắn không thể tập trung làm việc, nhưng khi Lạc Diễn Hàn làm việc xong tắt máy tính, đã thấy cô đang ôm sách ngủ.
Giúp cô lấy sách trên tay ra, vén vài sợi tóc trên khuôn mặt cô, tay hắn dừng lại trên mái tóc dài..
Đã gần hai năm trôi qua, mái tóc dài ngang vai của cô lúc đầu, bây giờ đã dài qua vai, mềm mại và óng ả, ngay cả khi chạm vào cũng thấy rất mượt, lông mi dày giống như một cây quạt vây quanh đôi mắt đẹp thường xuyên nhìn trộm hắn, Lạc Diễn Hàn mỉm cười.
Rõ ràng Ý Lương cảm thấy tò mò về hắn, trước đây cô chỉ sống trong căn nhà này mà thôi, lúc đối mặt của hắn, Lạc Diễn Hàn cảm thấy ngoại trừ việc cô sợ hắn ra, cũng không chú ý nhiều lên người hắn, nhưng bắt đầu từ đêm hôm đó về sau, cô đối với hắn lại có phản ứng.
Dường như cô muốn nhìn ra điều gì đó trên khuôn mặt hắn, Lạc Diễn Hàn hôn lên trán cô một cách trìu mến, hắn cũng không có ý định nói với cô quá nhiều, đơn giản còn rất nhiều chuyện Ý Lương không hiểu hết, cứ để cho cô tự suy đoán..
Nhìn cô chú ý hắn hơn, tình huống thú vị như vậy hắn định trêu đùa thêm một thời gian nữa.
"Ưm.." Nụ hôn của hắn đánh thức cô.
Lạc Diễn Hàn đưa tay giúp cô tắt đèn.
"Lạc," Giọng của cô đột nhiên vang lên trong bóng đêm, mang theo chút buồn ngủ.
"Anh trai của anh cuối tháng này kết hôn, anh có về dự đám cưới của anh ấy không?"
Về sau mỗi ngày hắn đều xuất hiện trong căn nhà này, không còn cứ cách vài ngày mới gặp được hắn nữa, cô lo lắng mỗi ngày hắn đều nhìn thấy cô có phải sẽ thấy phiền hay không, nhưng cô lại hi vọng mỗi ngày có thể ở bên cạnh hắn, mà ngày cưới của anh Lạc chỉ sau một tuần Lạc Diễn Hàn xuất ngũ, có lẽ hắn sẽ về tham dự?
"Không."
"Vì sao?" Ý Lương cảm thấy kỳ lạ, hắn có người nhà, hai năm qua hắn chưa từng trở về quê, ít nhất anh Lạc còn cầm thiệp mừng đến gặp hắn.
"Bởi vì anh không muốn đi."
"Nhưng.." Anh Lạc sẽ kết hôn! Ý Lương ngẩng đầu nhìn hắn, trong phòng không có ánh sáng, nhưng cô vẫn thấy được ánh sáng trong đôi mắt hắn.
"Tại sao em lại quan tâm đến chuyện này?"
"Em chỉ muốn nhắc mà thôi.." Không phải hắn nhắc nhở cô rất nhiều chuyện sao?
Cô cho rằng Lạc Diễn Hàn sẽ quan tâm đến chuyện này, nhưng cô đã nhầm, có lẽ không phải ai cũng quan tâm đến chuyện gia đình nhiều như cô, cô cho rằng người có gia đình sẽ nhiệt tình tham gia các sinh hoạt của gia đình, nhất là việc cưới xin của người thân.
Như bị mèo cắn mất lưỡi, cô biết Lạc Diễn Hàn không phải người dễ lấy lòng, nhưng cô không thích bản thân như thế này, có lẽ hắn không nhìn ra cô đang muốn lấy lòng hắn..
Ý Lương đột nhiên cảm thấy bản thân thật ngốc, cô không đoán được suy nghĩ của Lạc Diễn Hàn, mỗi lần cô nhìn hắn đều không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Cô thậm chí còn lo lắng Lạc Diễn Hàn có phải cùng mình như vậy cả đời hay không, nếu một ngày nào đó hắn cảm thấy ở cùng cô không còn thú vị nữa, có phải hắn cũng sẽ rời khỏi cô giống như rời khỏi người nhà của hắn không?
Trải qua lần tiếp xúc thân mật lúc trước đến bây giờ cũng đã qua một khoảng thời gian, Lạc Diễn Hàn vẫn thường xuyên hôn cô, nhưng chỉ giới hạn trong nụ hôn mà thôi, bình thường đều là cô bị hôn đến mức choáng váng đầu óc..
Cảm nhận được tay hắn chạm vào cơ thể cô, hắn lập tức dừng lại, Ý Lương không biết mình nên cảm thấy may mắn hay tiếc nuối, nhưng quả thật cô cảm thấy có chút mất mát.
Một bạn học trong lớp có thai, lặng lẽ đi đến bệnh viện, than thở với cô bởi vì bạn trai không biết tránh thai, mỗi lần hưng phấn đều điên cuồng như dã thú, trong lời nói tuy có chút tức giận, nhưng cũng pha lẫn ngọt ngào và hạnh phúc.
Mà hiện tại người đàn ông đang ngồi trên giường nhìn mình, dĩ nhiên hắn không phải là dã thú, Ý Lương nghi ngờ bản thân không có lực hấp dẫn, tuy cô không hi vọng Lạc Diễn Hàn giống như lần trước mất đi khống chế, cô nhớ lần trước hắn uống rượu, chẳng lẽ khi hắn uống rượu mới mất đi khống chế?
Nhưng..
Cô bị làm sao vậy? Nàng khao khát Lạc Diễn Hàn cho mình một chút dấu hiệu, từng cái ôm hôn môi đều khiến cô khao khát, cô không phải là người như vậy! Nhưng trong lòng cô đầy mong chờ, quả thật không giống cô.
"Em muốn trở về nơi đó sao?" Lạc Diễn Hàn đột nhiên mở miệng.
Ý Lương lắc đầu, cô không muốn, chẳng lẽ hắn đã quên rằng tất cả những cơn ác mộng của cô đều bắt đầu từ thị trấn nhỏ đó sao?
"Em không có lý do gì để quay lại nơi đó cả."
Lạc Diễn Hàn còn có lý do để trở về, bởi vì hắn có người nhà ở đó, hoàn cảnh của cô không giống như vậy, cô tận mắt chứng kiến mẹ cô bị thiêu chết trong nhà..
Làm sao cô có thể quay lại cơn ác mộng đó?
"Lạc Chính Dương không phải anh trai anh, mẹ của anh ta và mẹ của anh không phải cùng một người."
"Hả.." Ý Lương ngạc nhiên, hắn trong ấn tượng của cô rất mơ hồ, chỉ nhớ ba của hắn là bác sĩ, Lạc Chính Dương là anh trai sinh cùng năm với hắn, nghe hắn nhắc tới dường như cô có chút ấn tượng, nhưng cô không nghĩ nó lại phức tạp như vậy..
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
159 chương
10 chương
5 chương
26 chương
18 chương