Năm hai mươi tư tuổi, Tân Đạt Di đã nói một câu.  Đó là câu nói mà A Hoành khi đó đã sang Pháp nghe mà chỉ muốn phì cười, kết quả vui quá hóa buồn, thành ra lại khóc. Cậu ta nói rằng:" Nếu lão tử mà có được phép thuật xuyên không thì chắc chắn lão tử sẽ nói với bà nội của lão tử rằng, bà đừng sinh ra cha con, nếu bà sinh ra cha con thì mặc dù sau này bà vẫn sẽ có một thằng cháu mập mạp đáng yêu, nhưng nó sẽ chọc cho bà tức chết thì thôi."    Chuyện này cần phải nói cho rõ ràng. Mặc dù mọi người không đồng tình với cặp đôi Tân Đạt Di và Trần Quyện, nhưng không nói ra chuyện này thì không thể tiếp được cậu chuyện. Thôi vậy, chúng ta phải xuyên không tới một thời điểm rất nhiều năm về trước, Tân Đạt Di còn là một chàng trai cao to, cậu ta gặp một cô gái, à không, một chàng trai mà cậu ta rất có thiện cảm. Đó là một anh chàng rất thích ăn mặc, trang điểm theo kiểu của con gái, cậu ta nói mình có tên tiếng Anh là Rose Mary. Vốn tiếng Anh của Tân Đạt Di không tốt, còn Lục Lưu, Tư Hoán đều rất khá tiếng anh, ông nội cậu ta từng nói: " Mấy đứa chơi với nhau thân như vậy, sao mày không học tiếng Anh giỏi như bọn chúng đi."  Cậu chàng vẫn khăng khăng: " Ông, chuyện này chắc chắn phải trách thằng Ngôn Hi, nó là con sâu bỏ rầu nồi canh. Tiếng Anh của nó cũng có ra gì đâu." Thế nên, đối với tiếng Anh, cậu ta luôn có một tình cảm khó tả, đặc biệt là đối với những người nói giỏi tiếng Anh lại có tình cảm khó tả hơn.  Sau đó, cậu ta nhìn thấy Trần Quyện, tình cảm ấy trỗi dậy, tình đầu đã trao, cuối cùng mới biết là đi vào ngõ cụt. Từ nhỏ đến lớn, những cô gái xung quanh cậu ta, ngoài Ôn Tư Nhĩ xinh xắn, nũng nịu nhưng không có gì xuất chúng ra thì chỉ còn Ôn Hoành, không xinh xắn, không nũng nịu, nhưng cũng không có gì xuất chúng. Nhìn xung quanh, đám con gái khác cũng như thế, xét về nhan sắc thì không bằng Ngôn Hi, xét về phẩm chất, đạo đức thì không biết giả vờ giỏi như Ôn Tư Hoán, Lục Lưu, xét về tay nghề nấu nướng thì càng khỏi phải nói, con gái thời nay, trừ Ôn Hoành ra thì còn có cô nào không vụng thối vụng tha phải dựa vào chồng đâu. Năm mười bảy tuổi, Tân Đạt Di theo đám con trai đến lầu xanh cao cấp để mở mang tầm mắt, biết chuyện trai gái là thế nào, bất chợt nhìn lại mới thấy, các dòng phim khiêu dâm dù là AV,BV hay CV, bất luận là của Mỹ, Châu Âu hay Nhật Bản đều chỉ là hư cấu, hàm lượng kỹ thuật quá cao, người bình thường không thể làm được. Và thế là, tuyến phòng thủ cuối cùng cũng đã tan vỡ. Cậu chàng cảm thấy một người như Trần Quyện quả là khó tìm, nhưng rốt cuộc là khó tìm ở điểm nào thì cậu ta lại không nói ra được. Khi xảy ra chuyện Ngôn Hi bị điếc, cậu ta và Trần Quyện đã ngồi uống rượu với nhau đến nửa đêm, Nói từ chuyện nếp nhăn trên mặt ông huấn luyện viên đội tuyển bóng đá quốc gia Bora Milutinovic đến chuyện chỉ số IQ của tổng thống Mỹ, nói chuyện lâu rồi thổ lộ tình cảm. Thổ lộ rồi thì gặt hái được thành tích, kéo nhau lên giường. Đàn ông với đàn ông, không biết có cần phải chịu trách nhiệm hay không, hoặc là phải chịu như thế nào, tóm lại là cả hai đều còn đang tự do thì cứ sống tạm vậy. Những chuyện ngớ ngẩn cũng được cả hai lần lượt thực hiện, đứng bên vệ đường ngắm sao, kết quả thành phố B xảy ra bão cát. Mùa đông thiết kế bản vẽ, ăn kem Haagen-Dazs mà các cô gái đều thích, cuối cùng ê hết cả răng. Mùa hè đi đốt pháo hoa, õng ẹo buông một câu: " Mẹ kiếp, sao mà đẹp thế." rồi bị muỗi đốt sưng vì hết cánh tay. Sống tạm bợ như vậy hai, ba năm, từ khi Ngôn Hi bị điếc đến khi Ngôn Hi đội tuyết ngồi tàu đến Giang Nam tìm Ôn Hoành - một cô gái không xinh đẹp, không thích làm nũng và cũng không có gì xuất chúng.  Ngôn Hi gọi cho cậu nói: " Đạt Di, tôi vừa ăn mì sườn xong - tôi ăn với A Hoành bữa cơm đầu tiên." Bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn nhớ như in chuyện đó. Quay sang thì thấy Rose đang cúi đầu làm việc, tay đưa lên quệt đuôi mắt, giống hệt như người tên Rose Mary mà cậu gặp từ nhiều năm trước.  Cậu buông một câu:" tổ tông ơi, hóa ra mình cũng nhớ dai như thế."  Haizz, đúng là nghiệp chướng.  Năm 2006, cậu nói: " Trần Quyện, tôi phải về ăn tết với ông nội tôi." Cụ Tân là người rất cố chấp. Từ lâu cụ vẫn hậm hực về chuyện công việc của Tân Đạt Di, mặc dù hiện tại anh chàng đã là một tỷ phú trẻ với khối tài sản giá trị hàng trăm triệu nhân dân tệ nhưng ông cụ vẫn cho rằng, nuôi dạy anh chàng bao nhiêu năm như thế quả là công toi. Ông cụ hỏi: " Bao giờ mày định đưa cháu dâu của ta về đấy? Mày thích A Hoành thì cứ việc nói thẳng, ông nói cho mày biết nhé, nam nhi đại trượng phu thì cứ việc đi tranh với thằng Ngôn Hi. Lão tử không tin nhà họ Tân ta lại không vượt qua nhà họ Ngôn của hắn!" Cậu chàng nghĩ bụng, thôi ông đừng có gây rối thêm nữa, Ngôn Hi mà biết chuyện này thì làm sao mà cháu sống nổi? Một tên Lục Lưu, một nhà họ Ôn đã đủ phiền phức cho hắn lắm rồi. Bên ngoài có người gõ cửa.  Vốn cũng là chuyện bình thường, mùng năm tết là thời gian họ hàng, bạn bè đến thăm nhau. Nhưng thời khắc này lại khá bất thường vì đây là lúc nửa đêm.  Tân Đạt Đi ra,mở cửa, cau mày nhìn Trần Quyện. Cậu hỏi: " Sao cậu lại đến đây?"  Mặt Trần Quyện đỏ bừng một cách khác thường, giống như đang ốm. Cụ Tân ở trong cao giọng hỏi ai vậy, cậu vờ như không nghe thấy mà nói: " Hết mùng tám tôi sẽ về."  Trần Quyện rút ra một cái túi. " Cậu quên áo giữ nhiệt ở công ty, tôi đến bệnh viện gần đây khám bệnh vì bị cảm, tiện đường mang cho cậu luôn."  Tân Đạt Di xót ruột nói: " Mẹ kiếp, cậu tiện đường thật đấy, ngay cổng nhà có bệnh viện, cậu đi vòng hơn chục kilômét đến đây khám bệnh hả?" Nét mặt Trần Quyện lộ rõ vẻ mệt mỏi." Mấy ngày hôm nay tôi làm dự án cho công ty mệt chết đi được, cậu cho tôi dựa một lát rồi tôi sẽ đi ngay."  Tân Đạt Di thấy vậy bèn ôm cậu vào lòng và không nói gì thêm nữa. Cứ đến mùa đông là cụ Tân lại đau chân đau tay, thấy cháu nội không trả lời bèn chống gậy đi ra ngoài ngó, cảnh tượng trước mắt tựa như tiếng sấm nổ bên tai cụ. Thằng cháu yêu quý của cụ đang ôm một gã trai đứng trước cửa, động tác thân mật hệt như cụ ôm cụ bà năm xưa!  Ông cụ đã sống già hơn nửa đời người, chuyện gì mà chẳng biết, thấy vậy bèn chửi ầm lên: " Bọn súc sinh!" Rồi cầm chiếc gậy phang luôn và hai người. Tân Đạt Di đỡ cho Trần Quyện rồi thanh minh." Ông, không phải như ông nghĩ đâu!"  Ông cụ tức đến nỗi gân xanh trên trán giật liên hồi." Hừ, cái đồ bẩn thiểu, kiếp này mày làm mất mặt ông mày rồi!". Vừa nói cụ vừa đưa gậy lên phang liên hồi vào hai người.  Trần Quyện mấy ngày qua mãi làm thiết kế, đầu đau như búa bổ, bị phang liền ngất xỉu ra đất. Tân Đạt Di cuống cuồng nói: " Ông, ông làm gì vậy?" Nói rồi liền giành lấy cây gậy của ông cụ ném sang một bên, bế thốc Trần Quyện chạy tới bệnh viện.  Cụ Tân mắt đỏ ngầu, tức run người, thở hổn hển nói: " Tân Đạt Di, ông nói cho mày biết, hôm nay mày mà đi theo thằng đực này thì kiếp này mày đừng làm cháu ông nữa.!" Tân Đạt Di từ nhỏ đã bướng bỉnh, nghe thấy vậy cũng nghiến răng ken két nói: " Không làm thì thôi! Ông có bao giờ coi trọng cháu đâu, cháu làm cháu nội ông cũng đủ rồi!"  Cậu nghĩ, lần này đừng nói đến chuyện Ngôn Hỉ và A Hoành cùng khuyên, kể cả cộng thêm Lục Lưu, Ôn Tư Hoán thì cậu cũng không về nhà nữa. Và cậu không hề ngoái đầu lại nhìn cụ Tân ngất xỉu bên cửa vì quá tức giận. Đến khi Trần Quyện tiêm xong, Tân Đạt Di nhận được điện thoại của Tiểu Triệu - hộ lí của cụ Tân, nói cụ đang phải cấp cứu. Thời gian cậu nhận được điện thoại là hai giờ ba phút sáng.  Thời gian cụ Tân mất là hai giờ mười phút.  Lúc đó, cậu vẫn đang đi trên đường.  Vậy là xong, không bao giờ phải làm ông cháu nữa.  Tân Đạt Di quỳ bên giường bệnh khóc đến mức tưởng như bật máu ra ngoài cổ họng, nắm tay cụ Tân thì bàn tay đã lạnh ngắt. Cụ mất công nuôi dạy cả đời ra thằng cháu đó đây.  Tân Đạt Di có cảm giác như đứt ruột đứt gan.  Ông ơi, ông ơi, ông ơi! Cụ luôn nắm tay cậu, dù công việc bận rộn đến đâu, ông cụ vẫn nắm tay cậu bằng đôi tay đầy vết chai, dắt cậu đi nhà trẻ, đi học cấp một. Ở công viên, ông lấy cỏ đan cho cậu cái mũ, kể chuyện chiến đấu cho cậu nghe. Khi người khác nói: " Tân Đạt Di, sao mày xấu hơn hẳn so với mấy cậu bạn của mày" thì ông cụ lại nhổ toẹt một bãi nước bọt và chửi: " Mày cút ngay, cháu tao đẹp trai nhất, cháu nhà họ Ngôn, họ Ôn, họ Lục, tao chẳng thèm đặt đít lên mà ngồi." Cậu không có cha mẹ, chỉ có ông nội.  Ông nội vừa là cha, vừa là mẹ, không, phải nói là gần hơn tất cả những người đang sống hoặc đã mất.  Tân Đạt Di ốm một trận thập tử nhất sinh.  Cụ Ngôn nhận được tin ông bạn già mất liền tức suýt xỉu, vội đáp máy bay về nước. Nhìn ảnh người bạn thân trong linh đường, nhìn thấy Ngôn Hi ba ngày ba đêm thức cùng Tân Đạt Di mà ông cụ tức điên người, trước mặt tất cả mọi người tát cậu cháu một cái trời giáng rồi nói: " Súc sinh, có phải mày làm hư thằng Đạt Di không? Có phải bước tiếp theo mày định chọc ông tức chết thì mày mới hả hê đúng không?!" Nói xong lại hầm hầm trợn mắt nhìn ông cháu nhà họ Lục. Hai cha con tham mưu Trương theo sau cụ Ngôn từ nãy đến giờ, Trương Nhược lạnh lùng nhìn Ngôn Hi, miệng còn lộ rõ ý cười.  A Hoành đứng sau lưng Ngôn Hi nói: " Ông ơi, ông làm gì vậy?"  Cụ Ngôn nhìn vào mắt A Hoành đầy ẩn ý, như muốn giội cả chậu nước lạnh vào người cô, cụ nói: " A Hoành, không liên quan gì đến cháu!"  Ánh mắt cụ Ôn hết sức bình thản, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì. Mọi người đến viếng đều khóc sụt sùi.  Lo liệu ba mươi lăm ngày cho cụ Tân xong xuôi, cụ Ngôn lấy ra cuốn hộ chiếu và vứt cho Ngôn Hi." Theo ta về Mỹ!"  Ngôn Hi lắc đầu, chân thành nói: " Cháu muốn đến với A Hoành."  Cụ Ngôn lộ rõ vẻ thất vọng." Mày còn lôi A Hoành ra làm tấm bia đỡ đạn hả? Ngôn Hi, ông nuôi mày cả đời, mong mày thông minh lanh lợi, mong mày kế tục sự nghiệp của ông, nhưng mày lại vì một gã trai, làm ông vô cùng thất vọng." Ánh mắt Ngôn Hi lộ rõ vẻ kiên quyết, anh nói: " Cháu muốn đến với A Hoành, chuyện này chẳng liên quan gì đến Lục Lưu cả." Cụ Ngôn nghe những ông bạn già xì xào bàn tán về cậu, những lời đó đã lan khắp thành phố B, một mình cậu làm sao địch nổi từng ấy cái miệng của bàn dân thiên hạ. Thế mới nói là miệng đời đáng sợ.  Cụ Ngôn nhìn tai anh, thở dài nói: " Ngôn Hi, đừng làm đứa trẻ " sói đến rồi " nữa. Kể cả là A Hoành, mày thử xem thái độ của ông Ôn coi, rõ ràng là không muốn gã cháu gái cho mày, mày theo ông về bên kia thôi. Ông sẽ tìm một bác sĩ giỏi chữa tai cho mày." Ngôn Hi lắc đầu nói: " Cháu muốn cưới A Hoành, cháu muốn có một gia đình."  Cụ Ngôn hạ quyết tâm, kiên quyết nói: " Ngôn Hi, ông cho mày hai sự lựa chọn, một là theo ông về bên kia, hai là cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Ngôn!"  Ông cụ chỉ nghĩ là thằng cháu nội đang lừa mình, ông cụ không bao giờ cho phép anh và một gã trai đến với nhau, để nhà họ Ngôn bị mọi người cười vào mặt. Người kế thừa mà ông nuôi dạy bao năm qua không phải là một gã phường chèo. Ngôn Hi nhìn trời, đột nhiên bật cười." Nếu không có sự lựa chọn thứ ba thì cháu sẽ chọn cái thứ hai, cháu muốn có một gia đình."  Không còn cô độc, không còn lẻ loi, không còn bị phụ tình, không còn bị bỏ rơi, có người bảo vệ mình và người mình cần bảo vệ.  Cụ Ngôn phẩy tay rồi lên máy bay, sau đó đóng băng tất cả các thẻ tín dụng củ anh.  Nhà họ Ngôn quyền thế không còn bất kỳ quan hệ gì với Ngôn Hi nữa. Trước khi quay lại trường, A Hoành đã có cuộc nói chuyện dài cả đêm với ông nội. Ngày hôm sau mọi người trong nhà hỏi chuyện, cụ Ôn chỉ loanh quanh với cái lồng chim mà không hề nói năng gì.  Điểm thi của A Hoành cao nhất học viện, cô đã có đủ tư cách sang Pháp du học.  Cô hỏi, có được đưa người nhà sang không.  Lãnh đạo viện nói, có thể, nhưng phải tự chịu chi trả phí. A Hoành gọi điện thoại, nói: " Em đợi anh ở thành phố H...ờ...ba ngày, đến giây cuối cùng trước khi lên máy bay."  Ngôn Hi mỉm cười rạng rỡ như một đứa trẻ.  Anh nói:"Ok."  Ngày đầu tiên,Tân Đạt Di xảy ra chuyện, nhận được thông báo nói công ty trốn thuế tới hàng triệu tệ. Mồ cụ Tân chưa xanh cỏ, cậu đã bị áp giải tới đồn công an. Ngôn Hi hỏi cậu: " Có chuyện đó không?"  Cậu lắc đầu." Mọi hoạt động tài vụ đều do Trần Quyện quản lý."  Khi anh tìm đến chỗ Trần Quyện thì thấy cậu ta đang cười nói rôm rả với Lục Lưu.  Ngôn Hi cảm thấy hết sức hoang đường." Cậu và Lục Lưu cặp với nhau ư? Tình cảm của cậu với Đạt Di là giả tạo sao?"  Lục Lưu mỉm cười, kẻ chiến thắng luôn tỏ ra cao ngạo. Ngôn Hi bật cười." Chiêu này quả là cao tay. Đến cụ Tân cũng nằm trong kế hoạch tính toán của mấy người đúng không? Đánh đổ nhà họ Tân, còn nhà họ Ngôn vì tôi mà tiếng tăm nhơ nhuốc, chỉ còn lại nhà họ Lục vững chãi không đổ, cao tay, đúng là cao tay!"  Lục Lưu nheo mắt nói: " Ngôn Hi, tôi đã từng nói rồi đấy, tôi không bao giờ cam tâm vất vả vì người khác đâu." Ngôn Hi nâng cằm Trần Quyện lên, ánh mắt sắc lạnh, nghiến răng nói: " Trần Quyện, tai cậu cũng điếc như tai tôi đúng không? Cậu nghe thấy chưa? Vì hạng người này mà cậu hại Tân Đạt Di - người đã cùng cậu chung sống tám năm."  Lục Lưu bình thản liếc Trần Quyện.  Cậu ta vẫn chưa khỏi ốm hẳn, cậu vừa ho vừa nói: " đúng vậy, cậu ta là cái thá gì chứ, cậu ta có chết cũng chẳng liên quan gì đến tôi." Nhưng tay lại bám chặt vào góc bàn cho khỏi ngã. Ngôn Hi hỏi: " Lục Lưu, cậu muốn gì?"  Lục Lưu mỉm cười hỏi lại: " Ngôn Hi, bây giờ cậu còn gì đáng để tôi nể trọng không? Cậu đã chà đạp lên linh hồn của mình, cái linh hồn mà tôi phải mất nửa đời người để nuôi dưỡng đã chứa đựng hình ảnh của người khác, giờ chẳng còn tác dụng gì nữa. Tôi quá coi thường Ôn Hoành, cô ta đã phá hoại bao nhiêu tâm quyết của tôi. Cô ta nói muốn đến với cậu đúng không, tôi sẽ không cho hai người được toại nguyện đâu." Ngôn Hi bật cười nói: " Lục Lưu, đầu cậu ngớ ngẩn đến mức chỉ nghĩ ra được mấy tình tiết rẻ tiền như vậy thôi ư? Một cô nàng Ôn Hoành ngờ nghệch mà cũng khiến cậu Lục phải chướng tai gai mắt ư?"  Rồi anh gọi điện thoại ngay trước mặt Lục Lưu." Ôn Hoành, em đi đi, người anh thích là Lục Lưu, em đừng quay về và tự lừa dối mình nữa, anh đã thay đổi ý định rồi, anh sẽ không sang Pháp với em nữa đâu." A Hoành im lặng, chỉ có tiếng thở đều đặn. Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng:" em biết rồi!" và cúp máy.  Còn hai ngày nữa, chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày cô lên máy bay.  Ngày hôm sau, một triệu nhân dân tệ của Tân Đạt Di được bổ sung, Viện kiểm sát không khởi tố nữa. Trần Quyện biến mất, không biết đi đâu, toàn bộ tài sản của công ty cũng không cánh mà bay. Hôm sau nữa, Tân Đạt Di được thả tự do. Ngôn Hi đưa cậu ta đi ăn một bữa thịt nướng, số tiền trong túi hai người cộng lại chưa đủ một trăm nhân dân tệ.  Ăn xong, cái gọi là thời đại tiêu tiền như rác của hai người đã kết thúc.  Ngôn Hi khẽ nói với cậu bạn hai mươi lăm năm của mình." Đạt Di, tôi phải đi gặp A Hoành, cậu sống vui vẻ nhé."  Đạt Di nghi ngờ hỏi: " Cậu không sợ Lục Lưu làm điều gì gây bất lợi cho A Hoành à..." Anh mỉm cười nói: " Tôi không sợ. Tôi muốn đến với A Hoành, tôi muốn có một mái nhà." anh im lặng một lát rồi nói tiếp: " Cậu sống vui vẻ nhé!"  Anh lái xe với tốc độ 180Km/h, cánh tay dưới lớp áo sơ mi trắng buông lỏng. Chiếc xe như chú chim phượng hoàng màu lửa bay lượn trên bầu trời.  Anh muốn gặp A Hoành - cô gái từng hát bài ca trên núi cho anh nghe. Lời của bài hát đó như thế nào nhỉ?  Nếu mình có một trăm năm.  Nếu mình có một trăm năm.  Phía xa có xe trời tới.  Anh nhắm mắt lại, miệng tủm tỉm như nụ đào mới hé.  Đột nhiên anh sực nhớ ra rằng, có thể A Hoành của anh chỉ cần một câu nói đơn giản " Thích em " là đủ. qua bao nhiêu năm trắc trở nhưng cô tình nhân nhỏ bé của anh vẫn không biết rằng anh thích em đến thế. Cũng chỉ trong tích tắc ấy, trời đất bỗng quay cuồng, máu bắn tung tóe trên cửa xe.  Ngày hôm đó, A Hoành mang theo chiếc nhẫn anh tặng cô - chiếc nhẫn anh cho cô mà anh đã tưởng là cô đã làm mất, lên máy bay.  Trước khi đi, cô không quên ngoái đầu lại nhìn mảnh đất mà họ đã từng sống lần cuối cùng.