Mười Năm Thương Nhớ
Chương 127
Anh có yêu em không, ngoài Lục Lưu và nhà họ Ngôn ra?
...Yêu.
Thế giới này có một loại người, chui vào một cái hang và nhất quyết không chịu chui ra.
Cô nghĩ, em yêu nào ở điểm nào cơ chứ?
Trẻ trung, đẹp trai? Nhưng năm nay em cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi.
Thông minh hơn người? Từ khi vào cấp một, mày đã chưa bao giờ phải đứng thứ tư của trường A Hoành ạ.
Gia thế lừng lẫy? Anh thử đi hỏi nhà họ Ôn sẽ có gia thế như thế nào nếu không có sự dòm ngó của nhà họ Lục.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Đúng vậy, cái này...chỉ có ở riêng em, anh thì không có.
Cô hất đổ quân cờ trên bàn rồi mỉm cười nói: " Em nhận thua."
Lúc đầu định cho anh trải nghiệm cảm giác bị người khác thao túng là như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn nhận thua vì cô yêu anh.
Cô nói: " Ngôn Hi, em cho anh một tháng, anh suy nghĩ thật kỹ xem có sống được trọn đời với em hay không?"
" Trọn đời?"
" Đúng vậy, trọn đời."
Tối hôm đó, họ uống rất nhiều rượu.
Gió thổi lồng lộng, cô nói: " Anh thích em đúng không Ngôn Hi?"
Cô đã ngà ngà say, ôm anh và nói: " Ngôn Hi, anh nói một câu thôi, anh nói anh thích Ôn Hoành, trừ Lục Lưu và nhà họ Ngôn ra, nếu không em sẽ không đi tiếp được nữa."
Anh nhìn vào mắt cô nói:" Anh chỉ đang nghĩ rằng, sao thế gian này lại có kẻ ngu xuẩn đến nhường đó."
Anh ôm cô đang bước đi nhẹ bẫng và nói: " Anh thích Ôn Hoành."
Cô bật khóc như một đứa trẻ." Ngôn Hi, nếu anh nói dối thì trời sẽ phạt anh suốt đời làm Trư Bát Giới, không được gặp Cao Tú Lan đâu."
Anh ôm cô vào lòng,lồng ngực phập phồng nói: " Ừ, phạt anh không được gặp Cao A Hoành."
Cô nói: " Ngôn Hi, không biết tình yêu của người khác có khốn khổ thế này không, gặp ngày mưa, ngày âm u là muốn khóc."
Đôi mắt sáng ngời của Ngôn Hi sáng ngời, tay anh siết chặt thành nắm đấm nói: " Đúng vậy, mọi người đều thế mà."
A Hoành nói: " Tagor nói, khoảng cách xa xôi nhất trên thế gian này là em đang đứng trước mặt anh nhưng anh lại không biết em yêu anh. Nhưng em không thể hiểu, em đứng trước mặt anh,nếu đã nhìn vào mắt em rồi thì làm sao có thể giấu lòng nói em không yêu anh. Nếu chúng mình yêu nhau, anh có lý do gì để xa cách em chứ! Nếu anh có thể giả vờ coi em không chiếm vị trí nào trong trái tim anh thì làm sao không dám nhắc đến Lục Lưu trước mặt em? Mọi người luôn nói với em rằng, Ôn Hoành là con dâu của nhà họ Ngôn, ngay từ lúc mới chào đời đã là như thế. Vậy thì anh hãy nói cho em biết, thuở thiếu thời ngông cuồng, có giây phút nào anh nhớ đến người vợ trẻ con đó, kể cả anh chưa bao giờ quen cô ấy, kể cả anh chưa bao giờ để tâm đến cô ấy?" Cô nằm gối đầu lên đùi anh, hỏi nhỏ.
Anh vuốt tóc cô,mỉm cười nói: " Em cứ coi như anh chưa bao giờ nghĩ đến đi."
Một anh chàng có vô số mối tình vắt vai như Ngôn Hi làm sao có thể nhớ đến cô vợ tương lai mà ông nội tìm cho anh.
Năm tám tuổi anh đã biết mình có một người em gái ruột, ngoài ra anh còn biết mình còn có một cô vợ nhỏ ở nơi rất xa xôi, nói thứ tiếng mà anh không hiểu được. Sau đó, anh đã cất công học thứ tiếng khó hiểu đó.
Cô nói: " Ngôn Hi, anh hãy nói cho em biết, có phải anh rất yêu Lục Lưu, yêu đến mức có thể vì anh ta mà từ bỏ làm công tử nhà họ Ngôn nữa đúng không?"
Bàn tay Ngôn Hi siết chặt, anh nói: " Ngoài tình ruột thịt và tình bạn, thế gian này còn có loại tình cảm thứ ba, gần gũi hơn so với ông nội, dễ quen hơn so với Tân Đạt Di và Tư Hoán."
Cô gật đầu, mặt đỏ hồng, gục đầu lên đầu gối anh, dõi mắt về phía xa nói: " Em biết, có phải là tình yêu không?Tình yêu đó dễ đón nhận hơn so với tình yêu của A Hoành."
Ngôn Hi bình thản mỉm cười." Nếu em chỉ có thể nghĩ đến mức đó..."
Giữa ánh trăng vằng vặc và tiếng xào xạc của rừng trúc, cô ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Anh vuốt tóc cô rồi đưa gấu áo lên chấm nước mắt cho cô,lẩm bẩm: " Em thì hiểu gì và hiểu được bao nhiêu chứ?"
Dường như chỉ còn lại câu nói này.
Khoảng cách thật xa vời để đến được với Ngôn Hi.
Mãi mãi, mãi mãi thiếu một chút xíu.
Chuyến du lịch ba ngày đã kết thúc, lúc quay về trường Ngôn Hi nắm tay A Hoành, về đến sân ký túc xá thì nhìn thấy chiếc xe quen thuộc.
Chính là chiếc Chevrolet của Lục Lưu.
Ngôn Hi lặng lẽ gõ cửa xe, cửa kính từ từ hạ xuống.
A Hoành đứng ở phía đối diện, nhìn thấy rõ khuôn mặt nhìn nghiêng của Lục Lưu.
Cô nghĩ, đây là một người rất chỉnh chu, móng tay luôn cắt tỉa sạch sẽ ánh mắt lạnh lùng, luôn thể hiện vẻ mặt phù hợp trong từng thời điểm.
Lục Lưu nhìn về phía xa xăm và lạnh lùng nói với Ngôn Hi: " Lên xe."
Ngôn Hi liền cười." Cậu không đoán được rằng sau khi tôi ra đi, tôi sẽ có kết cục như thế này với A Hoành đúng không?"
Lục Lưu nói: " Ngôn Hi, cậu nghe cho rõ đây, cậu có thể lấy vợ, có thể sinh con, có thể yêu một cô gái, tôi cho cậu sự tự do tuyệt đối và cũng tôn trọng sự lựa chọn của cậu, nhưng người đó không thể là Ôn Hoành."
Ngôn Hi nheo mắt hỏi: " Cậu rất sợ khi cô ấy bước vào trái tim tôi đúng không?"
Lục Lưu bình thản cười nói:"Tôi không sợ cô ấy bước vào trái tim cậu, tôi chỉ sợ cô ấy bước vào tâm hồn cậu. Ngôn Hi,không có tâm hồn thì cậu sẽ chết. Tôi đã chịu đựng bao nhiêu năm, mất bao nhiêu tâm huyết không phải là để may váy cưới cho người khác. Nếu chỉ vì muốn đối đầu với tôi thì cậu có thể tìm món đồ chơi khác, tôi không có hứng thú về việc đấu trí về cô nàng này!"
A Hoành sa sầm nét mặt, cô hắng giọng nói: " Hai anh cứ thảo luận đi, em lên phòng trước đây."
Lục Lưu chợt mở cửa xe, nói với cô: " Có lẽ em cũng phải về nhà một chuyến. Cụ Ôn ốm nặng phải nằm viện, Tư Hoán không liên lạc với em được."
A Hoành sửng sốt hỏi: " Chuyện xảy ra từ bao giờ vậy, ông em sao lại ốm?"
" Em bỏ nhà đi nửa năm nay không chịu nghe điện thoại của nhà, Tư Hoán đòi kết hôn với cô bạn gái. Tối qua anh đến chúc tết anh cụ Ôn mới biết, cụ nhập viện hồi ba mươi tết."
A Hoành, Ngôn Hi hối hả vào bệnh viện mới biết, cụ Ôn bị xuất huyết não phải đưa vào viện cấp cứu, may mà lượng máu chưa được mười mililít nên không nguy hiểm đến tính mạng, hôm qua cụ đã tỉnh lại.
Tư Hoán ngồi ở cửa phòng bệnh, đầu cúi gầm, râu ria xồm xoàm, mặt mũi phờ phạc, mắt đỏ ngầu vì phải thức đêm, không biết anh đã thức trắng bao nhiêu đêm.
Một người có thân phận như cụ Ôn đương nhiên là được ở phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, cần người chăm sóc cũng không đến lượt Ôn Tư Hoán, chắc chắn lúc này cụ Ôn không muốn nhìn thấy anh.
Anh nhìn A Hoành rồi miễn cưỡng mỉm cười." A Hoành, em về rồi à?" Rồi lại nhìn sang Ngôn Hi và nhìn đi nơi khác, không nói thêm gì nữa.
Ngôn Hi im lặng, siết chặt nắm tay, kéo tay A Hoành ra gõ cửa phòng bệnh. Người ra mở cửa là bà Uẩn, nhìn thấy A Hoành, nét mặt đầu tiên mà bà lộ rõ là mừng rỡ, sau đó nhìn thấy cô và Ngôn Hi nắm tay nhau, bà sững lại rồi cười nói: " Ông khỏi rời, con đừng lo lắng. Lâu lắm rồi cô không gặp tiểu Hi, cháu ra nói chuyện với Tư Hoán một lát để A Hoành gặp riêng ông nhé."
Giọng cụ Ôn trầm ấm vọng ra." Không cần, bảo cả hai đứa vào đây."
A Hoành bước vào, nhìn ông mà nước mắt trào ra. Ông cụ tóc đã bạc trắng, vì con cái, cháu chắt mà lo toan một đời. Khuôn mặt ông đầy những vết nhăn mà cô lại vô cùng bất hiếu, lâu lắm rồi không ở bên chăm sóc ông nội mình.
Cụ Ôn dựa vào thành giường, nhìn thấy A Hoành, mắt cụ cũng đỏ hoe, đưa bàn tay nhăn nheo ra vẫy, rồi cụ nắm chặt tay cô, ánh mắt vẫn sắc lạnh nhưng đầy vẻ hiền từ. " Ngoan nào, quay về là tốt rồi, còn khóc gì hả cháu."
Cô sụt sùi, cúi đầu quệt nước mắt nói: " Cháu chẳng ra gì, cháu là đứa cháu bất hiếu, ông ơi, cháu là đứa hư đốn nhất!"
Cụ Ôn liền cười." Nói linh tinh nào, ai dám bảo cháu ta hư đốn? Ông đã chết đâu, không đứa nào có thể bắt nạt cháu ông được."
A Hoành liền lắc đầu." Ông ơi, cháu là đứa cháu tồi nhất, cháu không nghe lời ông, cháu chỉ làm cho ông bực mình thôi, cháu chưa nghe lời ông một lần nào cả."
Ông cụ trìu mến vuốt tóc cô nói: " Kiếp này ông chỉ còn lại cháu và anh cháu nữa thôi, chúng mày là mạng sống của ộng, ông làm gì thì cũng vì chúng mày cả thôi chứ không có ý gì xấu. Ai chẳng thương con cháu mình, ông đưa cháu đến nhà họ Vân, bà nội cháu lúc sinh thời không bao giờ dám nhắc đến cháu, cứ nhắc đến là khóc, luôn chỉ vào tấm ảnh mà mẹ nuôi cháu gửi đến và nói với ông rằng, A Hoành nhà mình lại cao lên rồi đấy."
A Hoành liền bật khóc." Cháu là đứa hư đốn, cháu suy nghĩ không được chín chắn, cháu sai rồi ông ơi."
" Ông nghe mẹ con nói con chuẩn bị sang Pháp du học, cháu chuẩn bị đến đâu rồi?"
A Hoành mắt đỏ hoe, quay sang thì thấy Ngôn Hi đang đứng lặng lẽ nhìn cô.
Cô nói: " Ông ơi, cháu muốn...đến với Ngôn Hi."
Lúc đầu nói hơi lắp bắp, sau đó cô ngẩng đầu lên, ánh mắt rất dịu dàng, long lanh. " Ông ạ, cháu muốn được ở bên anh ấy suốt cuộc đời, cháu muốn làm đám cưới với anh ấy."
Cụ Ôn bình thản nói: " Ông có thể đồng ý cho cháu hàng nghìn, hàng triệu việc khác, chỉ riêng việc này là ông không cho phép. Gia đình mình không xứng được với nhà họ Ngôn. Tiểu Hi, cháu nói xem có đúng thế không?" Ông cụ ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào anh.
Ngôn Hi không nói gì.
Cụ Ôn lại nói: " Ngôn Hi, kể cả cháu có là đứa cháu đích tôn của người bạn thân nhất của ông đi nữa thì ông luôn coi thường cháu, cháu biết rõ điều này mà. Người ta vẫn nói tuổi trẻ ngông cuồng, nhất là ở trong những gia đình như nhà chúng ta, chuyện này rất đỗi bình thường. Nhưng cô cháu gái A Hoành của ông mặc dù từ nhỏ tính tình yếu đuối, ngờ nghệch nhưng cũng gọi là hiểu phép tắt, gia phong, chưa bao giờ làm chuyện gì quá đà, hai đứa đến với nhau sẽ khó tránh khỏi va chạm, thực sự không đẹp đôi đâu. Hơn nữa, A Hoành cũng được coi là lành lặn..."
Hơn nữa, A Hoành cũng được coi là lành lặn.
Hơn nữa...
Ngôn Hi cảm thấy đầu óc lùng bùng, môi miệng khô khốc, tai trong lại bắt đầu đau nhói, anh nói: " Cháu xin lỗi, cháu phải ra ngoài một lát, ông cứ nói chuyện với A Hoành nhé."
Anh bước ra ngoài, tháo tai nghe và ném ngay vào thùng rác. Sau đó, anh đến chỗ bán đồ uống tự động, mua một lon cà phê nóng, cầm trong tay thấy ấm áp vô cùng. Năm ngón tay nắm chặt, lon cà phê biến dạng, dòng chất lỏng màu nâu bắn lên tóc và mắt anh.
Tư Hoán bước đến.
Ngôn Hi nói: " Tôi rất muốn làm bạn với cậu suốt đời." Anh ngẩng đầu lên, Tư Hoán nhìn vào mắt anh và tỏ ra vô cùng sửng sốt.
Một anh chàng Ngôn Hi coi trời bằng vung, một người ngay mà lúc mất đi mọi cảm nhận về âm thanh vẫn không rơi một giọt nước mắt, vậy mà lúc này, trong mắt lại xuất hiện thứ chất lỏng còn bi thương hơn cả nước mắt lăn dài mà không hề giấu giếm.
Anh nói: " Không chỉ có cậu, còn có cả Tân Đạt Di và Lục Lưu, tôi chưa bao giờ từ bỏ ý định làm anh em với các cậu." Dòng chất lỏng màu nâu trên tóc anh nhỏ xuống tong tỏng như nước mắt." Các cậu muốn gì, quyền lực, tiền bạc, địa vị, thế lực, ok, lão tử có, cho các cậu, tôi chưa bao giờ tiếc ai cái gì. Kể cả đợt ấy quyết định cứu nhà họ Ôn, ngoài A Hoành ra, chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng không có chút nguyên nhân nào của mình sao Ôn Tư Hoán? Nhưng các cậu đã đáp trả lão tử những gì?" Anh bỗng bật cười."Đạt Di cần tiền, tôi đưa cho cậu ta hai triệu, đó là toàn bộ số tiền tôi tích góp được trong thời gian hoạt động trong showbiz, tôi đưa hết, không để lại xu nào. Lục Lưu cần một người ở bên, cần một người để cậu ta suốt đời không cảm thấy cô đơn, cậu ta đã đeo bám tôi hai mươi lăm năm mà vẫn chưa chịu buông tha, tôi không thèm chấp cậu ta. Còn cậu, cho cậu cái gì cậu cũng không chịu thỏa mãn, từ nhỏ cậu đã thích ganh đua với Lục Lưu, thế nên những gì cậu ta có thì cậu cũng đều đòi cho bằng được, tiền bạc, quyền thế, địa vị, rồi cả bản thân tôi nữa, cậu cũng chạy đua với cậu ta để tính sổ tôi!"
Tư Hoán cau mày." Ngôn Hi, cậu nói gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì cả."
Ngôn Hi nắm chặt lon cà phê, ngón tay anh cắm vào nắp bật, róm máu. Anh nhìn cậu ta với ánh mắt buồn bã." Tại sao chưa bao giờ có ai, chưa bao giờ có người anh em thân thiết nào hỏi tôi rằng tôi muốn gì, tiết kiệm được đủ tiền hay chưa, tôi có yêu một thằng đàn ông hay không, tôi giăng bẫy với cậu như thế mà cậu cũng mắc bẫy hay sao, Ngôn Hi, mày có ngớ ngẩn không vậy?!"
Nắng đã xuất hiện dưới trời tuyết, Ngôn Hi ngước mắt lên, A Hoành bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn anh mỉm cười rạng rỡ như lần đầu tiên gặp.
Anh cũng cười ra nước mắt trước cô.
Anh mấp máy môi và nói rất nhỏ, rất tự ti." Càng không có ai nói với tôi rằng, tôi có thề lấy A Hoành hay không."
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
107 chương
177 chương
42 chương
10 chương
8 chương
78 chương
89 chương