Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em
Chương 55
Sau cơn mưa, trời lại sáng, đứng ở chân núi, đưa mắt nhìn qua ngọn núi trơ trọi, Mễ Kha cảm thấy đau lòng. Một trận hỏa hoạn, mất đi bao nhiêu sinh mạng, phá hủy biết bao nhà cửa. Thật may cũng đã kết thúc, cô tin rằng: người còn, tất cả sẽ xây dựng lại. Ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, cầu vồng sắc mầu rực rỡ, Mễ Kha thì thầm: “Hình Khắc Lũy, anh đang ở đâu?”
Nhớ nhung dâng trào, Mễ Kha lấy điện thoại mà Hình Khắc Lũy mua cho cô trước khi đi tới hội giao lưu, goi cho anh nhưng vẫn không liên lạc được. Lo lắng chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của cô, Mễ Kha chắp tay trước ngực, cầu nguyện cho Hình Khắc Lũy bình an trở về, đồng thời nhớ lại hình ảnh của anh từ ngày đầu quen biết, từng cảnh một như thước phim quay chậm trong đầu cô.
Bởi vì vô tình gặp Hạ Hi mà dính líu tới vụ bắt cóc, cô mặt áo ngủ khóc đến hoa lê đái vũ, Hình Khắc Lũy giống như thiên sứ xuất hiện, khi anh cởi áo quân trang hơi ướt đắp lên người cô, khi anh dùng cánh tay có lực ôm cô, Mễ Kha vì hoảng sợ không thể phát hiện ra trong lòng cô lúc đó có một loại cảm xúc gọi là “lệ thuộc” đối với anh.
Bên ngoài bệnh viện, anh nhíu mày trêu chọc : “Cô bé, em làm gì mà đỏ mặt thế, anh lại gần làm em xấu hổ hả?”
Quân diễn kết thúc, anh lấy giọng bất cần đời, đề nghị: “Cô bé, nếu em đồng ý chúng ta ghép đôi vậy?”
Tiệc liên hoan anh cười đùa giỡn cô: “Cô bé, em mà uống say, đến lúc đó anh giở trò lưu manh, em cũng không biết.”
Trên đường đưa cô về nhà, trên xe việt dã của anh, bọn họ…. Khi đó bọn họ quen nhau chưa đến 72 giờ, bất thình lình xảy ra thân mật, bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ chỉ dùng hai từ duyên phận mà giải thích. Hình Khắc Lũy thân là quân nhân mà giống như lưu manh, Mễ Kha thừa nhận: Khi gặp anh, cô không hề có cảm giác xa lạ.
Không phải là số mệnh thì là cái gì? Xa cách ngắn ngủi, Mễ Kha ý thức được: có lẽ lần đầu gặp gỡ cô đối với Hình Khắc Lũy đã có tình. Chỉ là phần tình cảm này rất vi diệu, rất kín đáo, thật nhỏ nên bị xem nhẹ. Nếu không xảy ra chuyện sau tiệc liên hoan, tại sao cô vẫn còn chấp nhận gặp gỡ? Dù quả thật có lúc vì hành động vô lễ, lưu manh khiến cô hoài nghi tâm ý của anh, nhưng cô không thể phủ nhận Hình Khắc Lũy cho cô cảm giác đầy đủ an toàn.
Thích được anh dỗ dành, bị anh trêu chọc, bị anh ôm, bị anh hôn; sẽ đau lòng vì anh bị thương, sẽ nhớ anh khi xa cách. Đối với Hình Khắc Lũy, Mễ Kha biết, đó là yêu. Cô yêu anh. Sau mười lăm ngày xa cách, Mễ Kha rất xác định, Mà đáp án này khiến cô vội vàng muốn gặp Hình Khắc Lũy.
Suy nghĩ bị gián đoạn, nhìn từ xa thấy một chiếc xe quân đội, đang đi tới. Mễ Kha suy đoán có thể xe đưa binh sĩ bị thương trở về. Trong lòng mơ hồ dâng lên hi vọng, Mễ Kha cất bước chạy tới.
Xe quân đội, Mễ Kha không đoán được là của đoàn nào, dưới sương mù hoàng hôn, cô kiễng chân nhìn xung quanh, giọng nói vội vàng hỏi: “Là đoàn 5-3-2 sao? Hình Khắc Lũy ở phía trên sao? Hình Khắc Lũy? Hình Khắc Lũy anh có ở đây không? Hình Khắc Lũy…” Vậy mà cho đến khi tất cả xe chạy qua, cũng không có người đáp lại.
Cảm xúc bị đè nén nửa tháng bộc phát, nước mắt không cần trào lên đã rơi khỏi hốc mắt, Mễ Kha bả vai rũ xuống, cô thất vọng khuỵu xuống, giống như đứa bé bị mất món đồ chơi yêu thích ôm đầu gối khóc to. Bởi vì khóc quá thương tâm, không chú ý tới đằng sau một chiếc xe việt dã đang gấp rút chạy đến, sau đó cách chỗ cô khá gần, dừng lại.
Cửa xe mở ra, người đàn ông đi ủng quân nhân bước xuống, trầm mặc đi tới bên cạnh Mễ Kha. Chờ giây lát không thấy cô có phản ứng, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, bàn tay vỗ nhẹ đỉnh đầu cô, lấy giọng trầm thấp khàn khàn hỏi thăm: “Ở nơi hoang vu vắng vẻ, sao lại khóc nàng dâu nhỏ?”
Tiếng khóc đột nhiên ngừng lại, Mễ Kha nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ thấy Hình Khắc Lũy toàn thân chật vật mỉm cười với cô.
Nhìn thấy đôi mắt ngập nước, Hình Khắc Lũy khẽ xoa đỉnh đầu cô: “Mới vừa rồi gọi anh? Anh ngủ thiếp đi không nghe thấy.” Nếu không phải bị Hách Nghĩa Thành lay tỉnh nói nhìn thấy cô gái bên ngoài giống Mễ Kha, anh sẽ bỏ lỡ.
Cảm giác vui mừng tràn ngập trong lồng ngực, Mễ Kha cổ họng như bị buộc chặt không phát ra được một chút âm thanh. Cho rằng mình gặp ảo giác, cô hít mũi, giơ bàn tay nhỏ bé chạm vào gương mặt gầy gò của nhưng rất anh tuấn của Hình Khắc Lũy nhẹ nhàng vuốt ve, xác định anh là thật, không phải ảo giác, nước mắt cô một giọt lại một giọt rơi xuống, nóng bỏng rơi trên mu bàn tay Hình Khắc Lũy.
Hình Khắc Lũy nâng cánh tay, lấy tay áo lau gương mặt cô vì khóc mà giống như bộ dạng con mèo nhỏ, “Khóc cái gì, không phải anh đã trở về sao. Biết em quan tâm anh, nhớ đến anh, nhưng anh bây giờ thực sự mệt mỏi không còn hơi sức dỗ dành em.” Giọng nói không đứng đắn và hành động dịu dàng của anh rất không hòa hợp, nhưng đây chính là phương thức của anh đối với Mễ Kha.
Hỏa hoạn trước mặt, cho dù là quân nhân, cũng chỉ là phàm nhân. Mễ Kha lo lắng sợ hãi hơn mười ngày, cô chỉ sợ anh xảy ra chuyện. Bây giờ thấy anh hoàn chỉnh không sứt mẻ, trong lòng thấp thỏm cũng về vị trí cũ. Bác sĩ rất nhạy cảm, sau khi phục hồi tinh thần, cô nhanh chóng cởi quân trang của anh, muốn kiểm tra xem anh có bị thương hay không.
Quay người nhìn sang phía Hách Nghĩa Thành đang nhô đầu ra khỏi cửa xe, Hình Khắc Lũy mặt hơi đỏ, cúi đầu xuống ở bên tai cô xấu xa nói: “Làm gì vậy vợ, vội vã như vậy à? Chờ về nhà, không phiền em động thủ, anh cởi hết để cho em sờ sờ…”
Mễ Kha cũng không để ý tới anh, cởi áo khoác quân trang, sau đó hỏi: “Anh bị thương ở đây sao?” Sau đó đưa tay nhỏ bé lần vào bên trong áo sơ mi không phân biệt được là màu xanh hay màu đen, chạm đến băng gạc trên lưng anh, cô nóng nảy: “Anh bị thương ở lưng?Bị bỏng? Em xem một chút…”
Hình Khắc Lũy bắt được tay cô, giữ lại: “Không có việc gì, vết thương nhỏ.” Chạm đến ánh mắt lo lắng của Mễ Kha, trong lòng anh như có dòng nước ấm chảy qua, ngoài miệng vẫn như cũ đùa giỡn trêu chọc cô: “Nếu biết em ở đây, nói thế nào cũng không để cho cô y tá đó xử lý vết thương. Vợ, anh không phải cố ý để cô ta chiếm tiện nghi a.”
Mễ Kha đấm vào vai anh, “Không có một chút đứng đắn.”
Hình Khắc Lũy bị đau kêu hừ một tiếng.
Mễ Kha giật mình, kéo thấp cổ áo của anh, nhìn thấy trên bả vai cũng quấn băng gạc.
Đó là khi Hình Khắc Lũy xông vào đám lửa cứu bà lão thì phòng ốc bị lửa cháy sập xuống. Nếu không phải anh tránh kịp, cả người đã bị xà nhà đập trúng, nếu như thế, mạng nhỏ cũng không còn. Tất nhiên, Hình Khắc Lũy sẽ không cho Mễ Kha biết tình cảnh lúc đấy.
Thật ra thì bây giờ, Mễ Kha rất muốn ôm Hình Khắc Lũy, hi vọng mượn hơi ấm từ thân thể anh để nói cho cô biết anh bình an vô sự. Nhưng thân phận bác sĩ nhắc nhở cô, vết thương trên người Hình Khắc Lũy có biết bao đau đớn, việc cấp bách, là giúp anh kiểm tra băng bó. Cho nên Mễ Kha không dán đến gần anh, rất sợ đụng tới miệng vết thương làm anh đau, cô không nỡ.
Thấy Mễ Kha hai mắt ướt đẫm mờ mịt nhìn anh, Hình Khắc Lũy hiểu rõ tâm tư của cô, nắm lấy tay Mễ Kha kéo cô vào trong ngực, anh ôm chặt cô: “Bé ngốc, vết thương nhẹ, ôm một cái tuyệt đối không thành vấn đề.”
“Hình Khắc Lũy…” Mễ Kha vẫn không dám ôm anh, chỉ là bám lấy cánh tay anh, nghẹn ngào: “Trên người anh bị thương những chỗ nào, anh nói cho em biết, em giúp anh…” Cô không nói được nữa, chỉ cảm thấy ngực đau đến không thở được, giống như miệng vết thương của anh, đau nhức.
Từ lần trước bị gãy xương nhập viện, Hình Khắc Lũy phát hiện Mễ Kha không thể nhìn anh bị thương, mỗi lần kiểm tra vết thương của anh, lúc nào cũng một bộ dạng nghẹn ngào, trách cứ trong lời nói thể hiện sự quan tâm của cô, còn nghĩ phương pháp giúp anh điều dưỡng chân cho tốt, khi đó Hình Khắc Lũy cũng biết tiểu nha đầu trong lòng thật sự có anh. Trải qua trận hỏa hoạn này anh càng chắc chắn được tâm ý của cô.
Nghĩ như vậy anh cảm thấy hạnh phúc, ôm cô thật chặt, Hình Khắc Lũy nhẹ nhàng dụ dỗ: “Chỉ cần em đừng ghét bỏ lưng anh có sẹo, anh bảo đảm chuyện gì cũng không có, bảo bối đừng sợ.”
Tay Mễ Kha khẽ chạm vào lưng anh, giống như là đụng vào thứ gì dễ vỡ động tác nhẹ nhàng cẩn thận, cô khóc không thành tiếng.
Để chứng minh thân thể thật sự không có việc gì, Hình Khắc Lũy lôi kéo tay Mễ Kha ý bảo cô ôm chặt một chút, sau đó trêu chọc cô: “Cơn mưa lúc trước có phải do em khóc không đó? Oa oa, đã dập tắt đám cháy, ái chà, không nghĩ tới, nàng dâu nhỏ là anh hùng của nhân dân, thất kính thất kính…”
Mễ Kha muốn nói: anh mới là anh hùng của em! Nhưng mà chỉ mỉm cười, nước mắt nước mũi lau hết lên y phục Hình Khắc Lũy, sau đó kiễng chân tới gần tai anh nói nhỏ một câu: “Em rất nhớ anh!”
Cô vốn dĩ thẹn thùng bây giờ lại nói ra những “lời ngọt ngào” như vậy, Hình Khắc Lũy cảm giác thụ sủng nhược kinh. Độ cong khóe môi lớn dần, anh im lặng, thẳng thắn nói: “Bảo bối, thật xin lỗi, lần này không nhớ đến em.”
Anh đang cứu trợ, làm sao có thời gian nhớ cô. Mễ Kha hiểu, nhưng vẫn làm nũng: “Được rồi, tha thứ cho anh. Nhưng là lần sau phải nhớ em nhiều một chút.”
Hình Khắc Lũy giúp cô vén lại tóc, sủng ái trả lời: “Được, lần sau sẽ bù lại.” Đáp lại anh, Mễ Kha kiễng chân hôn nhẹ lên gò má.
Không nghĩ Mễ Kha và Hạ Nhã Ngôn tới cứu trợ, nếu không Hách Nghĩa Thành và Hình Khắc Lũy đã dừng lại một chút. Nhìn thấy Hách Nghĩa Thành, Hạ Nhã Ngôn từ trước tới giờ luôn bình tĩnh bỗng luống cuống, vứt bỏ hộp thuốc trong tay, cô xông tới lao vào ngực Hách Nghĩa Thành : “Nghĩa Thành…”
Thân là thủ trưởng, Hách Nghĩa Thành bên ngoài cực kì chú ý hình ảnh, nhưng khi trút bỏ quân trang anh luôn có cử chỉ thân mật với Hạ Nhã Ngôn. Nhưng mà trong tình cảnh này, anh bất chấp mọi thứ, ôm chặt cô anh nói: “Để cho em lo lắng rồi, anh không sao.”
Ôm chặt cổ Hách Nghĩa Thành, Hạ Nhã Ngôn kiên cường cũng bật khóc.
Rơi lệ, có lẽ là phương thức biểu đạt đặc thù của người nhà quân nhân.
Còn về phần đón nhận những giọt nước mắt này, không tự mình trải qua, không có quyền lên tiếng.
Mặc dù Mục Khả là một tay anh nuôi lớn, nhưng Hách Nghĩa Thành cũng không am hiểu dỗ dành phụ nữ. Phải nói như thế nào, đối mặt với người yêu, anh cũng vượt xa phát huy người thường. Môi nhẹ nhàng chạm vào vành tai Hạ Nhã Ngôn, anh giọng nói nhẹ nhàng thân thiết. Nháy mắt, Hạ Nhã Ngôn ngừng khóc, sau đó kiểm tra thân thể anh. Thừa dịp băng bó cánh tay cho anh, hỏi thăm tình hình của Hạ Hoằng Huân và Lệ Hành.
“So với bọn anh phải đi về trước thì không có cùng trình độ sát thương.” Liếc nhìn Hình Khắc Lũy đang mặc áo ba lỗ kêu gào, Hách Nghĩa Thành nói: “Ngoại trừ anh ra, mấy người bọn họ đều bị thương.”
Mễ Kha tiếp tục động tác băng bó cho Hình Khắc Lũy, lấy ánh mắt ý bảo anh không được lộn xộn, cô nhẹ trách: “Ai bảo anh bình thường không huấn luyện cho tốt, bản lĩnh không bằng Hách tham mưu trưởng, ngốc nghếch!”
“Anh ấy giả bộ mạnh mẽ.” Hình Khắc Lũy đau đến nhe răng méo miệng vẫn không quên phản bác: “Chị dâu chị kiểm tra cho lão đại cẩn thận một chút, theo như em biết được anh ấy cũng không phải chỉ có vết thương nhỏ ở trên tay.”
Không sai, vết thương trên người Hách Nghĩa Thành không ít, mặc dù công việc của anh chỉ là cứu trợ, có Hạ Hoằng Huân, Lệ Hành, Hình Khắc Lũy ở đây, công việc của anh triển khai cực kì thuận lợi, cho nên thật ra đa số thời điểm anh là cùng binh sĩ cùng nhau tác chiến.
Tóm lại vì bảo vệ an toàn sinh mạng và tài sản của người dân, lần cứu viện này, rất nhiều quân nhân bị thương. Cho nên khi từng nhóm quân nhân bị thương rời khỏi khu vực bị nạn thì các bệnh viện quân đội cũng đầy ắp người.
Công việc cứu trợ kết thúc, tiếp theo là xây dựng lại. Đoàn 5-3-2 cùng quân đoàn thiết giáp lui về nghỉ ngơi. Hạ Nhã Ngôn và Mễ Kha sau ba ngày cứu hộ cũng trở về. Nghênh đón mọi người trừ hoa tươi và tiếng vỗ tay của đồng nghiệp, còn có hai người đàn ông này.
Hách Nghĩa Thành thì không cần phải nói trực tiếp đem Hạ Nhã Ngôn tới chỗ của anh. Còn Hình Khắc Lũy, suy nghĩ đến việc Mễ Ngật Đông không muốn gặp anh, anh đè nén kích động muốn giữ cô lại, chuẩn bị đưa Mễ Kha về nhà, dù vậy khi khởi động xe anh còn cố ý hỏi: “Đi chỗ nào bảo bối?”
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
20 chương
54 chương
64 chương
68 chương
35 chương
12 chương