Mười Ba Lời Nguyền
Chương 192 : Lốc Xoáy ( 07 )
“Chúng ta đến muộn mất rồi, sao bây giờ?” Bách Phú nhỏ giọng hỏi Lăng Hạo.
Lăng Hạo nhìn cô một cái, lấy di động ra rồi nói: “Không sao, tôi thử hỏi xem anh ta lúc nào mới rảnh.”
Ngồi trong quán caffe Starbuck, Bách Phú vừa uống caffe mocha của mình, vừa nhìn gương mặt thần sắc đang nghiêm nghị, còn đôi khi cau mày lại của Lăng Hạo.
Thấy Lăng Hạo đã đặt điện thoại xuống, Bách Phú vội vã hỏi ngay: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Làm gì có.” Lăng Hạo cười cười.
“Vậy tại sao không gọi thẳng cho người có tên là Chung Chí kia?”
“Điều này đương nhiên là có nguyên nhân. Thứ nhất, anh ta gần đây mới tiếp quản vị trí này ở công ty, còn có rất nhiều việc phải làm, nếu muốn anh ta bình tĩnh chấp nhận ‘câu chuyện ma’ này của chúng ta thì đương nhiên là phải tìm một thời gian thích hợp. Thứ hai, tìm hiểu người này từ những người ở xung quanh sẽ càng dễ hiểu được anh ta, biết được anh ta có thể chấp nhận được câu chuyện của chúng ta khoảng bao phần, chúng ta nên dùng cách gì để tiếp cận anh ta.”
“Oh … …”
Bách Phú vừa gật đầu, vừa dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lăng Hạo. Chút rung động mới manh nha trong lòng Bách Phú đã bị Lăng Hạo nhìn thấu, khiến anh ta vui vẻ đến mức không khép miệng lại được.
“Vậy anh có dò hỏi được gì không?”
“Có chứ.” Lăng Hạo thần bí kể lại câu chuyện vừa xảy ra trên phòng họp với cô.
Sau khi nghe xong, Bách Phú kinh ngạc hỏi: “Thực đúng là, cái ông Tần Chính gì đó sao lại to gan như vậy? Bất luận nói thế nào thì Chung Chí cũng là cấp trên của ông ta, làm sao có thể không tôn trọng cấp trên như thế chứ?”
Lăng Hạo cười cười: “Tần Chính là một người có năng lực. Vấn đề nằm ở chỗ ông ta không chỉ có năng lực, mà còn có tính kiêu ngạo khá lớn. Ông ta chỉ tôn trọng những người có khả năng hơn mình, vì dụ như anh trai Chung Nghĩa của Chung Chí kia. Tuy nhiên chỉ cần biết cách lợi dụng, thì Tần Chính này lại sẽ trở thành một cánh tay phụ giúp đắc lực lại rất đáng tin.”
Uống một ngụm caffe đen, Lăng Hạo nói tiếp: “Chung Chí này vốn vừa tốt nghiệp một trường đại học có tiếng, căn bản sẽ không thể tin chuyện ma quỷ… …”
Còn chưa đợi Lăng Hạo nói xong, Bách Phú đã cướp lời: “Hay là, để Dịch Đạo và Thợ săn đi bắt quỷ cho anh ta xem?”
“Ưm… …” Lăng Hạo có chút ngại ngùng nhướn nhướn mày. “Như thế không tốt lắm… … Nếu bị anh trai Chung Chí biết được chúng ta dọa em trai anh ta như thế, có lẽ sẽ giận lắm.”
Lời nói này của Lăng Hạo lập tức khiến Bách Phú nhớ tới Chung Nghĩa giờ đang bị Thợ săn phong ấn trong chiếc gương, đến quỷ ảnh cũng không thể hiện ra được. Anh ta … …thực đúng là một người đáng thương.
“Mậu Ly không phải đã nói rồi sao? Hiện giờ chú hồn đang bám lấy Chung Chí, sức mạnh còn chưa đủ lớn mạnh, chỉ có ban đêm mới có thể hiện ra. Nếu như để Chung Chí phối hợp được với chúng ta, thì khả năng thắng lợi sẽ lớn hơn rất nhiều. Song nếu anh ta mà không tin, thì làm sao có thể phối hợp cùng chúng ta?” Bách Phú gương mặt ảo não hỏi.
“Phải giành lấy hảo cảm của anh ta thôi.” Lăng Hạo thần bí thấp giọng nói. “Kỳ thực lần này là một cơ hội rất tốt, chúng ta có thể lợi dụng ông Tần Chính kia.”
Thấy vẻ quả quyết trên mặt Lăng Hạo, Bách Phú chợt thấy an tâm hơn rất nhiều. Cô biết, Lăng Hạo nhất định đã có kế sách để giành thắng lợi.
Quả nhiên, Lăng Hạo tiếp tục giải thích: “Thật ra công ty Huynh đệ Chung thị vẫn luôn tìm tôi để bàn hạng mục, đến lúc đó tự khắc tôi sẽ có cách.”
“Oh… …Tần Chính kia khoa trương như thế, chả lẽ không sợ Chung Chí đuổi việc ông ta sao?”
“Cô không biết đấy thôi, ông Tần Chính này nghe nói chính là khắc tinh của Chung Chí, chỉ cần là hạng mục mà hai người họ cùng tranh đấu, Chung Chí nhất định sẽ thua… …” Nhìn nhìn gương mặt đang ngước lên của Bách Phú, Lăng Hạo tiếp đó lại nhỏ giọng nói thêm: “Nhưng tôi lại chính là khắc tinh của Tần Chính, bởi vì ông ta chưa bao giờ thắng tôi cả. Ha ha … …” ‘
Nói xong, Lăng Hạo mãn nguyện đón lấy tâm ý kính trọng mà Bách Phú phát ra từ trong nội tâm, vui đến mức hai mắt híp lại thành một đường dài, để làm tăng thêm vẻ tự tin cho mình, anh ta còn đôi lúc gật gật đầu nữa.
Bách Phú nhịn không được ‘phụt’ một cái cười thành tiếng, cái người trước mắt đang cao cao tự đắc với thành tích của bản thân này chính là Lăng Hạo luôn cao ngạo hay sao? Không đúng chút nào, sao lại trông giống đứa trẻ bắt được con rùa vàng mà kẻ khác không lấy được thế chứ?
Chung Chí lúc này đương nhiên không biết đang có người muốn lấy được hảo cảm từ anh ta, hiện giờ anh ta đã hoàn toàn bị cảm giác đánh bại bao lấy. Chung Chí dừng xe ở một đỉnh núi gần nhà, hoang mang mà vô lực nhìn vầng mặt trời sắp lặn, cứ thế ngồi mãi cho đến khi trời sụp tối.
Nhớ lại ngày đó Lăng lão gia vào lễ mừng thọ khi biết tin anh trai Chung Nghĩa mất sớm, cũng thở một hơi thật dài nói: “Đáng tiếc quá, một người trẻ tuổi thông minh có năng lực như vậy, sao lại sớm ra đi… …”
Biểu tình của Lăng lão gia lúc đó tới giờ Chung Chí vẫn không cách nào quên được, bởi vì nó giống hệt như tất cả những người khác khi biết tin anh trai anh ta mất đi, bất lực mà tiếc thương vô cùng. Có lúc Chung Chí thậm chí còn muốn biết, nếu người chết đi đó không phải anh trai mà là mình, thì liệu sẽ có bao người vì anh ta mà tiếc thương? Bao gồm cả những kẻ bây giờ đang đi theo nịnh hót anh ta, nếu anh trai vẫn còn, họ cũng sẽ như thế với mình ư?
Chung Chí tự cười khổ với chính mình, có lúc anh ta thực sự không hiểu rõ, năm đó mình đổ biết bao công sức đi thi đại học có ý nghĩa gì. Tại sao một người có bằng đại học hạng cao như anh ta mà lại không thể so bì được với người anh trai đến cấp ba cũng chưa tốt nghiệp kia, sự nghiệp đã thế, đến tình yêu … …cũng chẳng khác gì.
Chung Chí có chút đau khổ ôm lấy đầu, vùng ngực cũng khó chịu như sắp không thở nổi, vậy mà anh ta cứ thế ngủ thiếp đi.
Tiếp đó, giấc mơ kia lại đến … …
Quay lại giấc mơ, lại đong đầy nỗi buồn của tiểu đệ Thạch Phương.
Thạch Ngọc dưới sự chỉ dạy của Bạch sư phụ, giờ đã trở thành một vị danh y xuất sắc. Tiểu đệ Thạch Phương lại do lúc thiếu thời hay đau ốm, nên giờ bộ dạng luôn trắng xanh yếu ớt. Đại ca chẩn bệnh kê đơn, tiểu đệ theo đó bốc thuốc, kỳ thực cũng khá là ăn ý nhịp nhàng.
Ngày hôm đó, Thạch Ngọc phải đi tới một hộ lớn xem bệnh cho người ta, Bạch sư phụ đi câu ở sông, chỉ còn lại mình Thạch Phương ở y quán.
“Có đại phu không? Nương ta bệnh nặng quá … …” Một cô nương dìu một bà lão yếu ớt bước vào. Cô nương kia cuống quít đến nỗi nước mắt vòng quanh, đến giọng nói cũng run rẩy không ngừng, dường như mang theo cả tiếng khóc nghẹn lại.
Thạch Phương vội vã dìu bà lão ngồi xuống, bất an trả lời: “Đại ca ta… …đại phu không có đây.”
Cô nương nước mắt ngắn nước mắt dài lặng lẽ rơi, sau đó không màng tới ai quỳ xuống bám lấy hai chân Thạch Phương không ngừng cầu xin: “Xin ngài, xin ngài, bệnh của nương ta không thể để lâu hơn nữa.”
“Nhưng ta không biết … …”
“Nếu nương của ta chết đi, ta cũng không muốn sống nữa… …cầu xin ngài, cầu xin ngài… …”
Không biết có phải vì bị lòng hiếu thảo của cô gái này làm rung động, hay là bởi tâm niệm “Cứu một mạng người bằng xây bảy tòa tháp.” mà Thạch Phương lưỡng lự một chút, rồi bắt đầu xem mạch cho bà lão kia.
Kỳ thực Thạch Phương vốn dĩ là một người rất thông minh, nhiều năm đứng bên cạnh quan sát, lại thêm vào đạo lý “có bệnh lâu ngày cũng thành thầy thuốc”, đã tự mình lén học được chút y thuật. Anh ta thường lợi dụng lúc đại ca và Bạch sư phụ không ở đây, tìm mấy cậu bé đến thử bắt mạch và thử cách chữa bệnh.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên Thạch Phương thực sự xem bệnh cho một người bệnh. Sau một hồi, anh ta rất nhanh đã tìm ra được bệnh và còn kê đơn thuốc. Bệnh của bà lão này dù cấp thiết, song không khó chữa. Nhưng đúng như cô nương kia đã nói, nếu còn để lâu hơn, sẽ trở nên rất nguy hiểm.
Chẩn bệnh xong, Thạch Phương trực tiếp bốc rồi sắc thuốc, để cho bà lão uống, còn chủ động nhường giường của mình cho bà lão nằm nghỉ ngơi. Sau một hồi đổ mồ hôi, hơi thở của bà lão bình ổn hơn rất nhiều, làm cô nương kia cũng bớt lo hơn.
Lần đầu chữa bệnh đã thành công, tâm tình Thạch Phương vô cùng tốt, anh ta nhịn không được bèn nói chuyện giải tỏa với cô nương đáng thương kia. Qua nói chuyện, Thạch Phương biết vị cô nương thanh tú trắng trẻo này có tên là Mãn Xuân, cô ta và nương mình gần đây mới tới nơi này.
Đang nói chuyện, thì Bạch sư phụ trở về. Thạch Phương vừa cứu được một mạng người, vô cùng vui vẻ đứng nghe Mãn Xuân cô nương khen ngợi y thuật của mình, hi vọng có thể có cơ hội trở thành đồ đệ tiếp theo của Bạch sư phụ. Nhưng phản ứng của Bạch sư phụ, lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Thạch Phương.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
429 chương
546 chương
55 chương
60 chương
475 chương
11 chương