Mục Nhiên

Chương 34

— Khi Dịch Thiên tới khách sạn đã là tám giờ, một đám người thấy hắn đến liền ồn ào đứng lên. Hạ Húc Đông cầm chén rượu từ bàn mình đi qua, “Khỏi cần dài dòng, uống rượu uống rượu!” Dịch Thiên tự giác phối hợp tự phạt mấy chén. Hắn hôm nay vốn là muốn mời mấy bọn Hạ Húc Đông đi ăn cơm, kết quả lại bị một dự án của công ty xảy ra trục trặc mà giữ chân, phải họp gấp đến tận bây giờ. Mấy vị đại lão gia cũng không đợi hắn, đã sớm ăn uống rượu chè no đủ, hiện tại thấy chủ xị đến còn nháo muốn đến quán bar chiến tiếp. Dịch Thiên thấy thời gian còn sớm cũng không từ chối bọn họ, gật đầu đồng ý. Trên đường đi hắn gọi điện thoại về nhà, nói với La Vũ tối nay mình không có khả năng về xem, nhắc hắn để ý Mục Nhiên. Bọn họ đến quán bar, không vào phòng riêng như mọi khi mà ngồi ngay trong góc phòng ở đại sảnh. Nơi này là quản lý bar cố ý lưu lại cho bọn hắn, tương đối yên tĩnh, tầm nhìn cũng rất tốt, có thể nhìn thấy toàn bộ không gian quán. Một đám nam nhân bề ngoài xuất chúng tập trung với nhau có vẻ phi thường chói mắt, vừa tiến vào liền rất nhanh hấp dẫn tầm mắt của nhiều người. Hạ Húc Đông đắc ý hả hê, lắc đầu chậc chậc hai tiếng, “Xem ánh mắt si mê của mấy người nọ kia… Đáng tiếc thiếu gia đây là hoa đã có chủ há há há…” Lục Xa một bên ngồi xuống một bên quét ánh mắt một lượt tìm người hợp khẩu vừa, nghe Hạ Húc Đông nói xong liền không nhịn được thu hồi tầm mắt nguýt gã một cái, cười lạnh nói, “Tôi phát hiện cậu lên chức thê nô mà còn có vẻ tự hào ha?” Hạ Húc Đông khinh thường nhìn người nọ, “Cậu thì biết cái gì.” Lục Xa nhìn gã như nhìn yêu quái, “Tôi đương nhiên không biết rồi.” Nói xong ngẫm thấy mình không có cách nào giao tiếp với người này, quay đầu nói với mấy người khác, “Gần đây nghe nói có mở mấy dịch vụ điều trị mới không tồi,” dừng một chút rồi đáng khinh cười hắc hắc, “Nghe đầu còn có phục vụ đặc biệt gì mà ‘Linh tính yoga’ và ‘Chiều sâu thôi miên’, hôm nào chúng ta qua thử đi?” Lập tức có mấy người hứng thú bừng bừng trí hỏi, Hạ Húc Đông đĩnh đạc gác một chân lên ghế sopha chửi thề một câu, “Chờ tôi đi thử xong về biến thành ‘Gãy chân yoga’ cùng ‘Tử vong thôi miên’.” Lục Xa đá gã một cái, cười mắng, “Cút! Mẹ nó ai bảo có rủ cậu?” Ngược lại Dịch Thiên nghe thấy điều trị thì có điểm hứng thú, thân thể Mục Nhiên hiện tại không tốt, những dịch vụ này nghe cũng không tồi, liền tranh thủ hỏi Lục Xa tên cùng địa điểm của mấy nơi kia. Lâm Hàm cả buổi thủy chung trầm mặc ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, cũng không nói gì tiếp tục cúi đầu uống rượu. Trời dần về tối muộn, người trong quán rượu bắt đầu đông dần lên. Dịch Thiên từ chối vài lời mời rượu tới, nhìn đồng hồ cũng không còn sớm liền đứng dậy chào những người khác, “Các cậu chậm rãi chơi đi, hóa đơn cứ tính cho tôi.” Lục Xa vừa tìm tới được một nữ sinh thuận mắt rót rượu, một phen đẩy cô gái ra hú lên quái dị nói, “Còn chưa đến mười giờ con mẹ nó cậu muốn đi đâu?” Vài người bên cạnh có người bồi rượu cũng ồn ào đứng lên. Dịch Thiên còn chưa nói, Hạ Húc Đông đã ẩn ý vứt ra một cậu, “Thả cậu ta đi thôi, đồng ý đi theo chúng ta ăn một bữa đã là cấp đủ mặt mũi cho chúng ta rồi, Dịch đại thiếu gia trong nhà còn có người chờ a…” Những lời này vừa nói ra lập tức xung quanh như nổ tung, một đám người bát nháo tranh nhau hỏi “Ai nha ai nha”, “Tiểu tình nhân nào mê hoặc được Dịch thiếu gia đến thần hồn điên đảo”, “Thời gian này cậu bốc hơi có phải mỗi ngày đều ở nhà chơi mấy trò cấm trẻ em không…” Một đám người bát quái bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe nói Dịch Thiên đưa người về nhà. Hạ Húc Đông cũng chỉ là thuận miệng nói cho vui, thực không nghĩ tới Dịch Thiên không những không phủ nhận mà còn mở miệng đáp, “Mục Nhiên.” Một đám người lập tức an tĩnh, Lâm Hàm thoáng cứng ngắc mất tự nhiên. Dịch Thiên không thèm để bộ dáng bị sét đánh của đám bạn ở trong mắt, bỏ lại một câu “Đi trước” rồi cứ thế li khai. Lục Xa là người hồi phục tinh thần đầu tiên, nhìn bóng lưng Dịch Thiên cười khan vài tiếng, “Đệt! Không muốn nói cũng không cần phun mấy câu đùa tởm như vậy chứ!” Những người khác cũng sôi nổi cười mắng vài câu rồi coi lời Dịch Thiên nói thành trò đùa ném ra sau đầu. Bọn họ có người nào là không biết Mục Nhiên, đương nhiên cũng chẳng có ai tin tưởng người đang chờ Dịch Thiên ở nhà kia chính là Mục Nhiên mà bọn họ biết. Duy chỉ có hai người biết chân tướng, Hạ Húc Đông không nói lời nào, dù sao đây cũng là việc riêng của Dịch Thiên cộng thêm gần đây thái độ của hắn với Mục Nhiên mạc danh kì diệu thay đổi khiến y cũng không rõ lắm. Còn lại là Lâm Hàm căn bản từ đầu đến cuối không nói một câu nào, chỉ chăm chăm uống rượu. Dịch Thiên về đến nhà Mục Nhiên đã đúng giờ đi ngủ, La Vũ ngồi ở một bên không dám chớp mắt chằm chằm theo dõi cậu, bộ dáng nghiêm chỉnh đến buồn cười. Cũng không thể trách, trước khi tới đây Liêu Phi đã cẩn thận dặn dò đi dặn dò lại địa vị của Mục Nhiên, có cho tiền La Vũ cũng không dám lơ là. Dịch Thiên đi qua nhìn Mục Nhiên một chút, La Vũ tự giác báo cáo với hắn cơm tối cậu ăn gì, giờ nào thì làm gì, giờ nào thì đi ngủ. Dịch Thiên nghe xong cảm thấy không có vấn đề gì, lúc này mới gật đầu, để La Vũ rời khỏi. Nửa đêm, Dịch Thiên là bị đau dạ dày mà tỉnh. Hôm nay hắn chưa ăn cơm tối lại uống rượu, khi trở về dạ dày đã có chút khó chịu. Trong khoảng thời gian này ở cùng Mục Nhiên hắn sinh hoạt rất quy luật, bệnh bao tử chưa từng tái phát cho nên hắn cũng không quá để ý, thuốc cũng lười lấy uống. Mới đầu hắn nằm yên trên giường, tay đè nặng lên bụng kháng cự lại cơn đau, kết quả dạ dày ngày càng quặn thắt, nửa giờ trôi qua, mồ hôi lạnh ướt đẫm của người. Dịch Thiên rút tay khoát trên lưng Mục Nhiên ra, khuỷu tay chống lên giường đè dạ dày lại, tay còn lại mở đèn đầu giường muốn đi lấy thuốc, nhưng tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn hắn tưởng, cơn đau như xé rách từ bên trong khiến hắn còn không thể nâng nổi mình dậy. Hắn đau đến môi trắng bệch, không phát hiện ra Mục Nhiên nằm bên cạnh đã sớm tỉnh, mở to mắt nhìn hắn. Tròng mắt cậu vẫn như cũ mờ mịt trống rỗng, thế nhưng lại chậm rãi lưu chuyển, mang theo tia lung lay không còn như trước. Đúng rồi, tình cảnh này quen thuộc như vậy. Quen thuộc đến mức tựa như máu thịt chảy trong huyết quản. Trước kia Dịch Thiên không biết thương tiếc dạ dày của mình, bệnh tái phát liền lãnh mặt chịu đựng. Những lúc ấy Mục Nhiên đều gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, hấp tấp lấy nước ấm rồi thuốc đau dạ dày cho hắn, thậm chí còn hỏi bác sĩ cách ấn vài huyệt vị giúp giảm bớt đau đớn, lại học cách làm những món ăn tốt cho dạ dày rồi dùng trăm phương ngàn kế để dụ hắn ăn. Cậu làm những việc đó, tất cả đều xuất phát từ thật thâm, chính là trong mắt anh, đều chỉ là làm bộ làm tịch để lấy lòng mà thôi. Mục Nhiên nhìn Dịch Thiên, bức tường ngăn cách cậu với thế giới bên ngoài chợt xuất hiện những vết nứt lan rộng, cảm giác cùng ý thức chậm rãi thẩm thấu đi vào, biểu tình trên mặt cậu dần thay đổi, tại thời điểm Dịch Thiên không chú ý tới liền tự mình xuống giường. Kì thật cậu vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, không nhớ tới cũng không biết mình làm gì, chỉ theo bản năng đi tới phía trước, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Dịch Thiên đau dạ dày, phải đi lấy thuốc cho anh. Mục Nhiên cứ như vậy ngơ ngác đi đến cạnh cửa, phía sau lại truyền đến một tiếng nặng nề la lên, “Mục Nhiên!” Cả người cậu bị kiềm hãm, đông cứng nửa khắc mới xoay người, Dịch Thiên đang đứng ở bên giường, một tay chống lên tủ đầu giường, một tay ấn dạ dày, sắc mặt có chút tái nhợt nhìn cậu. Bức tường bên ngoài hoàn toàn sụp xuống, từng đoạn trí nhớ ngắt quãng một lần nữa ập vào tâm trí, tổn thương hỗn độn trong bóng đêm bị cường ngạnh lôi lên, xé rách những vết thương còn chưa kết vảy, tất cả mang ra bại lộ tất cả dưới ánh đèn. Mục Nhiên ngẩng đầu nhìn bốn phía, cuối cùng tầm mắt dừng ở cái nhíu chặt mi của Dịch Thiên, trong đầu óc hỗn loạn chỉ có một ý niệm: Mình lại làm cái gì? Dịch Thiên phát hiện thần sắc của cậu ngày càng không đúng, lo lắng cậu sẽ tự làm thương mình, chịu đựng cơn đau đi tới muốn giữ lấy cậu. Mục Nhiên nhìn Dịch Thiên đưa tay qua, gương mặt nổi giận cùng ánh mắt chán ghét không kiên nhẫn của anh chợt hiện lên, cùng với đó là từng câu châm chọc và tức giận mắng: Cậu lại muốn làm cái gì? Cậu có mục đích gì? Cậu có phải muốn đòi tiền hay không? Có chút kích động mà giơ tay lên ngăn trở chính mình, Mục Nhiên sợ hãi lưu về phía sau, thời gian dài cấm thanh khiến cậu cơ hồ không thể nói rõ. “… Em không phải… Em không có…” Tay Dịch Thiên dừng khựng lại giữa không trung, không thể tin nổi trừng lớn mắt. Mục Nhiên thối lui đến góc tường ngồi xổm xuống, tay còn lại lung tung huơ huơ, một lần lại một lần khàn khàn nói, “Em không phải.” Dịch Thiên cắn chặt răng, trong miệng thậm chí phảng phất nếm được mùi máu tươi. Hắn muốn chạy tới ôm cậu vào ngực, nói cho cậu biết hắn không phải muốn đánh cậu, từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ tổn thương cậu nữa. Nhưng chính là nhìn Mục Nhiên sợ hãi đến phát run ngồi co ro trong góc tường, một bước hắn cũng không dám đi tới. Dịch Thiên xoay người lấy điện thoại gọi cho Từ Nhiễm, rồi từ tủ đầu giường lấy thuốc đau dạ dày nuốt vào, sau đấy hắn đứng yên ở nơi đó, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào Mục Nhiên. Bọn họ cứ như vậy trong cùng một không gian trầm mặc mà giằng co, một bên hèn mọn liên tục van xin, một bên lãnh mặt cao cao tại thượng mà nhìn xuống. Nếu không phải người đang cao cao tại thượng kia tay nắm chặt đến chảy cả máu, cơ hồ mọi thứ đều khiến cho người ta sinh ra ảo giác, cho rằng thời gian đã quay về ba năm trước đây.