Edit & Beta: Tịnh Hảo Tưởng Tây Trì gần như không do dự, trực tiếp gõ cửa. Bên trong tiếng khóc vẫn chưa dừng. Qua một lát, cửa mở ra. Trương Chi Kính nhìn anh, sửng sốt, “Tưởng Tây Trì? Trễ như vậy còn làm ở trong viện sao?” Tưởng Tây Trì đáp câu “kiểm tra kết quả thí nghiệm”, ánh mắt nhìn vào bên trong đầu tiên. Dựa vào trên ghế sofa cạnh tường, là một nữ sinh đang cuồng loạn, che mặt khóc rống. Trương Chi Kính thở dài: “Nhiếp Tuyết Tùng. Em ấy lại đây hỏi thầy có phải kéo dài ngày tốt nghiệp hay không, thầy nói với em ấy là phải xem tình hình, năm nay chỉ sợ là không kịp… cảm xúc liền sụp đổ, chắc là bị chứng uất ức. Em có biết người nhà của em ấy không? Gọi điện thoại, để người nhà đến đón em ấy.” Tưởng Tây Trì nhìn Trương Chi Kính, lại nhìn Nhiếp Tuyết Tùng, cuối cùng vẫn gật đầu. Nhiếp Tuyết Tùng không nghe bất kỳ lời nào của ai cả, Tưởng Tây Trì hỏi một lát, nhưng không thấy đáp lại, liền trực tiếp kéo cô ấy đứng dậy từ trên ghế sofa, dìu ra khỏi văn phòng. Trước khi đi, Trương Chi Kính dặn dò Tưởng Tây Trì, nhất định phải giao Nhiếp Tuyết Tùng an toàn đến trong tay cha mẹ. Tưởng Tây Trì để cánh tay Nhiếp Tuyết Tùng lên vai mình, vươn một tay ra gọi điện thoại cho La Cẩm Trình, hỏi số điện thoại của người nhà Nhiếp Tuyết Tùng. Đến dưới lầu, Phương Huỳnh nghe thấy tiếng động, nhanh chóng chạy tới, ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy?” “... Thầy Trương nói chị ấy muốn lùi ngày tốt nghiệp lại.” Lực trên tay Tưởng Tây Trì buông lỏng ra một chút, cơ thể Nhiếp Tuyết Tùng liền trượt xuống, dựa vào vách tường, trực tiếp ngồi trên mặt đất. Giống như sợ lạnh, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, trong cổ họng vẫn không ngừng truyền ra từng tiếng nức nở đứt quãng. Phương Huỳnh ngồi xổm xuống, do dự một lát, khoát tay lên vai cô ấy, “… Học tỷ, chị buồn sao? Có thể nói với tụi em không?” Nhiếp Tuyết Tùng giống như không nghe thấy. Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì đều không phải là người giỏi an ủi, hỏi mấy lần không có kết quả, đành phải từ bỏ. Một lát, La Cẩm Trình chạy tới. Chạy rất gấp, đến nơi thở hổn hển. Anh ấy nhìn bóng người ngồi dưới chân tường, khẽ sửng sốt, cũng trực tiếp kéo cô ấy đứng dậy từ mặt đất, “… Kéo dài tốt nghiệp thì kéo dài, chuyện có to tát đâu.” Sau khi La Cẩm Trình xuất hiện, rốt cuộc cảm xúc của Nhiếp Tuyết Tùng dần dần ổn định lại. Nhà của Nhiếp Tuyết Tùng ở ngay chỗ này, La Cẩm Trình biết chỗ, trực tiếp đón taxi cho cô ấy. Trước khi lên xe, La Cẩm Trình vẫy tay với Tưởng Tây Trì, “Cảm ơn em. Anh đưa cô ấy về, đến nơi thì gửi tin nhắn cho em.” Xe taxi dần biến mất trong bóng đêm, Tưởng Tây Trì nhìn thật lâu cũng không nhúc nhích. Mãi đến khi anh cảm nhận Phương Huỳnh đang lắc tay anh, hỏi: “A Trì, sao vậy?” Tưởng Tây Trì lắc đầu, “Đi thôi.” Trong lòng không kiên định. Luôn cảm thấy sự tình không thoạt nhìn đơn giản như vậy. Sau khi Nhiếp Tuyết Tùng được đưa trở về nhà, mãi đến cuối học kỳ cũng không thấy xuất hiện nữa. Thi xong, trước khi rời khỏi trường, Tưởng Tây Trì gọi điện thoại cho La Cẩm Trình, hỏi tình hình gần đây của Nhiếp Tuyết Tùng. La Cẩm Trình có chút bất đắc dĩ: “Anh cũng không biết. Cha mẹ cô ấy vẫn thế, nói đang dưỡng bệnh không tiện thăm hỏi. Viêm cơ tim có cái gì không tiện thăm hỏi...” “Học trưởng.” Tưởng Tây Trì cắt ngang lời anh ấy, “… Chị Nhiếp không phải bị viêm cơ tim, là chứng uất ức.” Yên lặng một lát, chuyện này làm cho một người học giỏi chỉ lo vùi đầu vào học tập và làm thí nghiệm phải dè dặt hỏi lại: “Hả, chứng uất ức?” Tưởng Tây Trì không lên tiếng. La Cẩm Trình lại hỏi: “... Tại sao chứ? Tại sao cha mẹ cô ấy nói dối?” ... Vì sao nói dối? Có lẽ cảm thấy chứng uất ức là một loại bệnh tâm lý thuộc về bệnh tâm thần, làm phụ huynh, ai lại sẵn lòng thừa nhận con của mình là người “bệnh tâm thần”? Tưởng Tây Trì hỏi: “Học trưởng, bình thường anh có nghe nói gì không? Về thầy Trương đấy?” La Cẩm Trình mờ mịt, “... Nghe nói cái gì?” Việc này, hỏi La Cẩm Trình cũng như không hỏi. Nhất thời Tưởng Tây Trì có một loại cảm giác vô lực không thể làm được gì. La Cẩm Trình hiển nhiên cũng ý thức được, suy sụp nói: “... Bình thường anh ít quan tâm đến Tuyết Tùng quá.” Chuyện này, nói trắng ra là không liên quan đến Tưởng Tây Trì lắm, vả lại anh không thể nhúng tay nhiều vào được. Anh chỉ có thể chú ý kỹ, nếu Nhiếp Tuyết Tùng có cần, bất cứ lúc nào cũng có thể giơ tay giúp đỡ. Năm mới lại đến, hẻm Kiều Hoa vẫn náo nhiệt như thường. Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì vẫn trở về ăn tết. Trước giao thừa, Tưởng Tây Trì nghe Nguyễn Học Văn nói một chuyện: “Hôm trước Tưởng Gia Bình bị tai nạn xe nhỏ, bị thương nhẹ.” “... Bà ngoại cháu không cho ông nói với cháu, ông cảm thấy vẫn nên nói với cháu thì tốt hơn. Sao hả, cũng phải đi qua thăm hỏi, dù sao cha con không phải là kẻ thù, đúng không?” Tưởng Tây Trì không lên tiếng. “Đi thăm đi. Nói thật, cha cháu cũng không bạc đãi ai lắm. Khi mẹ cháu còn sống, cậu ta cũng che chở, yêu chiều, ngay cả chén bát cũng không nỡ để mẹ cháu rửa. Cậu ta là thương nhân xu lợi để tránh bị làm hại, nhưng chưa làm chuyện gì hại đến ích lợi của người khác.” [email protected][email protected] Nguyễn Học Văn cũng không cứng rắn khuyên, nói xong lời này, vỗ bả vai Tưởng Tây Trì liền trở về phòng. Bên ngoài gió lạnh, Tưởng Tây Trì ngồi trên lan can dưới mái hiên thật lâu, nhưng lại không có cảm giác gì. Mãi đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng Phương Huỳnh gọi “A Trì”. “Cậu ngồi ở đây lâu như vậy, không lạnh à?” Tưởng Tây Trì “ừm” một tiếng. Phương Huỳnh ngồi xuống bên cạnh anh, lắc chân, “Muốn đi thì đi.” Tưởng Tây Trì lập tức quay đầu nhìn cô. Phương Huỳnh nhìn mũi chân mình chằm chằm, “… Nghỉ hè năm kia, tớ không nên nói lời nói kia. Tớ thấy cậu không vui, cho nên không nhịn được nhất thời tức giận nói cho sướng miệng, thật ra tớ không có tư cách và lập trường nói cha cậu, chú ấy đối với cậu hơi kém, nhưng nhà mà tớ học thời trung học, vẫn là của chú ấy thuê, chú ấy không có lỗi với tớ.” Tưởng Tây Trì trầm mặc. “Cha cậu còn tốt hơn nhiều so với cha tớ, ít nhất cậu và chú ấy trở mặt thành như vậy, nhưng lúc đại học chú ấy còn chưa cắt phí sinh hoạt của cậu.” “Một đồng tớ cũng không dùng tới.” Phương Huỳnh cười cười, “... Không phải tớ khuyên cậu và chú ấy phục hồi lại mối quan hệ. Chỉ là… dựa theo tính cách cậu, nếu không đi thăm bệnh, chắc chắn cậu sẽ tự trách.” Tưởng Tây Trì nhíu mày, “Tính cách gì của tớ?” Phương Huỳnh cười nhìn anh: “Mặt thì kiểu người sống chớ lại gần, thực tế thì tính cách lại hòa nhã hơn ai khác.” Hôm sau, Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh cùng nhau đi thăm Tưởng Gia Bình. Quả thật Tưởng Gia Bình không bị thương nặng gì, chỉ bị thủy tinh làm đứt tay và xẹt qua má, tay trái quấn băng vải. Sau khi hai người vào cửa, liền dùng tay phải pha trà cho Tưởng Tây Trì. Từ Uyển Xuân định qua giúp, Tưởng Gia Bình nói: “Tôi tự làm được rồi, bà nấu hai món đi.” Từ Uyển Xuân nhìn Tưởng Tây Trì, cười, “Tây Trì, có muốn ăn gì không?” Tưởng Tây Trì hơi mất tự nhiên, “Tụi con chỉ qua ngồi một lát, không ăn cơm trưa ạ…” Tưởng Gia Bình cắt ngang lời anh: “Sao không ăn cơm trưa, Tây Trì thích ăn thịt gà, bà làm chân gà ướp coca đi.” Từ Uyển Xuân đáp lại một tiếng, vào phòng bếp. Tưởng Gia Bình đặt hai tách trà trên bàn, ngồi xuống ghế sofa, nhìn Tưởng Tây Trì, “Có quen với đại học chưa?” “Cũng tạm ạ.” Sau khi nói chuyện vài câu, liền nhìn nhau chẳng nói gì. Từ lần tranh cãi vào kỳ nghỉ hè lớp 12 đó, Tưởng Tây Trì thật sự nói được là làm được, không còn lui tới. Tưởng Gia Bình mấy lần định hạ mình chủ động liên lạc với tên nhóc này, chỉ thở dài trong lòng. Thường xuyên qua lại, đến cuối cùng càng không mở miệng được. Cũng không đến nỗi cắt nguồn kinh tế của anh, học phí và tiền sinh hoạt vẫn gửi vào thẻ đều đặn. Tưởng Tây Trì cũng quá đoạn tuyệt, tiền được gửi đến, vẫn còn nguyên gửi lại cho ông. Tưởng Gia Bình nóng nảy, lại gửi, Tưởng Tây Trì lại chuyển. Sau khi hai người cứ chuyển tới chuyển lui như vậy vài lần, Tưởng Tây Trì dừng trước. Tưởng Gia Bình tự cho là đắc thắng, trong lòng rất vui vẻ, mượn cơ hội này gửi tin nhắn thông báo thành quả chiến thắng này, kết quả ngay cả một dấu chấm Tưởng Tây Trì cũng không gửi lại cho ông. Sau này gửi vài lần, Tưởng Tây Trì vẫn không trở về, ông mới thật sự dần dần cảm nhận được sự quyết tâm của đứa nhỏ này. Dù sao đã qua một năm rưỡi, lại nhắc đến chuyện quá khứ cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào. Nhưng mà, lập tức, hai cha con cũng nhìn nhau không nói gì. Tưởng Gia Bình lén đưa mắt nhìn Tưởng Tây Trì. Trong lòng đột nhiên nghĩ ra một ý trong đầu: Ông và đứa nhỏ này, thật sự hoàn toàn xa lạ.  Thoáng chốc, cửa phòng ngủ mở ra, một đứa bé nhô đầu ra từ bên trong. Tưởng Tây Trì liếc nhìn, phản ứng hồi lâu, mới ý thức đó là Tưởng Nghệ Hiên, em trai của anh. Bàn tay Tưởng Nghệ Hiên nắm cửa, hiếu kỳ nhìn Tưởng Tây Trì. Tưởng Gia Bình: “Kêu anh đi.” Tưởng nghệ hiên: “Anh.” Tưởng Tây Trì: “...” Tưởng Nghệ Hiên do dự, ôm một mô hình xe lửa nhỏ đi ra, đặt trước mặt Tưởng Tây Trì, nháy mắt nhìn Tưởng Tây Trì, rồi lui hai bước, ngồi xuống bên cạnh Tưởng Gia Bình. Tưởng Tây Trì: “...” Tưởng Nghệ Hiên: “Cho anh chơi đấy.” Phương Huỳnh đã từng biết đến lực phá hoại đáng kinh ngạc của mấy tên nhóc sáu bảy tuổi, năm đó khi cô làm “Trùm trong hẻm”, hay bị một đám nhỏ xui xẻo đấu trí đấu dũng, khôn khoan biết điều như vậy, thật đúng là lần đầu tiên gặp. Cô không biết tại sao, ác cảm với Tưởng Gia Bình, thoáng chốc đã bớt đi một nửa. Phương Huỳnh không nhịn được chọc thằng bé: “Chị có thể chơi không?” Tưởng Nghệ Hiên lập tức nhảy xuống từ ghế sofa, “Em cho chị một chiếc.”  Chốc lát, Tưởng Nghệ Hiên lại kéo hai đoàn xe lửa ra. “Cái này chơi thế nào?” Tưởng Nghệ Hiên không hề sợ người lạ, làm mẫu cho Phương Huỳnh. Cha con hai người, vẫn nhìn nhau không nói. Nhưng Phương Huỳnh và Tưởng Nghệ Hiên, thoáng chốc đã hoàn thành “hành trình phá băng”, rất nhanh đã đánh thành một trận. Yên lặng, rốt cuộc Tưởng Gia Bình nói ra một câu với Tưởng Tây Trì: “Cha nghe nói… Phán án hoãn lại năm năm rồi.” Tưởng Tây Trì: “Dạ.” Phương Huỳnh nghe thấy được, nhưng chơi hăng say với Tưởng Nghệ Hiên, làm bộ không nghe thấy. Tưởng Gia Bình: “... Rất tốt.” Tưởng Tây Trì: “Dạ.” Cha con hai người nói chuyện không thuận lợi, bầu không khí vô cùng xấu hổ. Phương Huỳnh đang định mượn Tưởng Nghệ Hiên để phá vỡ bầu không khí này, giúp hai người họ, chợt truyền đến tiếng gõ cửa. Tưởng Nghệ Hiên phản ứng kịp, bỏ lại mô hình xe lửa, lao ra giống như một viên đạn, “Con đi ra mở!” Một lát, cửa truyền đến tiếng gọi ngọt ngào của Tưởng Nghệ Hiên: “Cô!” Đột nhiên mí mắt Phương Huỳnh giựt giựt, vội nhìn về hướng Tưởng Tây Trì. Vẻ mặt Tưởng Tây Trì nhất thời cứng đờ. Ngoài cửa, Tưởng Gia Lỵ đã ôm lấy Tưởng Nghệ Hiên, chạm một cái lên má thằng bé. Phương Huỳnh suýt chút nữa không nhịn được. Trong lòng vang lên một tiếng tiếng rít. Chuyện Tưởng Gia Lỵ đã làm, Tưởng Gia Bình vẫn hoàn toàn không biết gì cả. Phương Huỳnh nhìn thoáng qua Tưởng Nghệ Hiên vẫn còn ôm cổ Tưởng Gia Lỵ, lại nhìn thoáng qua Tưởng Tây Trì. Bóng ma trong lòng, lập tức bao phủ xuống. Tưởng Tây Trì nắm chặt hai tay, gần như vào lúc Tưởng Gia Lỵ chuẩn bị chào hỏi, sẽ chạy trốn từ ghế sofa. Tưởng Gia Bình sửng sốt. Phương Huỳnh cũng đứng dậy theo, nắm tay Tưởng Tây Trì. Nắm rất chặt. Phương Huỳnh vội nói: “Chú à… đột nhiên nhớ tới, cháu và A Trì còn có việc, tụi cháu không ăn cơm trưa, chú nói dì Từ đừng gấp, lần sau tụi cháu sẽ tới đây.” Tưởng Gia Bình không muốn phá hoại lần mở đầu xem như khá tốt của ngày hôm nay, cũng không kiên trì giữ lại. Nhưng Tưởng Gia Lỵ mở miệng: “Tây Trì...” Phương Huỳnh nắm tay Tưởng Tây Trì, không quay đầu lại đi ra cửa. Tưởng Gia Bình đi theo ở phía sau, đưa tới cửa, dặn bọn họ chú ý an toàn. Không khí lạnh lẽo, bước chân của hai người không ngừng, mãi đến khi ra cửa tiểu khu, qua một giao lộ. “A Trì...” Phương Huỳnh lắc tay Tưởng Tây Trì. Lúc này Tưởng Tây Trì mới dừng bước, mờ mịt đứng một lát, mới nhìn sang Phương Huỳnh. Một lát, anh giống như không chống đỡ nổi, tiến về phía trước một bước kéo cô vào trong lòng. Người anh đang run run. Phương Huỳnh gần như sắp cắn nát môi, mới không để mình khóc ra thành tiếng. Chỉ dùng sức, dùng sức ôm eo Tưởng Tây Trì. Lúc nãy ở trong phòng khách, thấy Tưởng Gia Lỵ hôn lên gương mặt của Tưởng Nghệ Hiên, trong lòng cô chợt hiện ra một ý nghĩ trong đầu, vì không để xuất hiện người bị hại tiếp theo, Tưởng Tây Trì phải nói chuyện này cho Tưởng Gia Bình. Nhưng giờ này khắc này, cô không thể đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy với Tưởng Tây Trì. Anh rất đau khổ. Anh phải chiến thắng vết thương mà mình từng chịu đựng, có lẽ, sẽ phải tốn một khoảng thời gian.