Edit: Sam Leo Vạn Gia Xuân vẻ mặt buồn bực ở trước máy tính, cậu di chuyển chuột, nhưng nhân vật trong trò chơi như trước vẫn chen chúc không vào cửa được, tuy cậu che chắn tất cả nhân vật trong trò chơi, nhưng một đám tên tên nói cho cậu biết, nơi này không phải chen chúc bình thường. Không có biện pháp, Vạn Gia Xuân lần này làm nhiệm vụ toàn server, cậu hoàn toàn là hướng về phần thưởng phong phú. Nhiệm vụ lần này là do một NPC hoa khôi của Hoa đón xuân lâu tuyên bố, chuyện là công tử phụ tình Hán Tiếu Tiếu vốn tính chuộc thân cho cô ta, nhưng sau đó lại yêu một cô gái khác, cùng cô gái đó chạy. Hoa khôi vì trừng trị người đàn ông phụ tình, ban lệnh đuổi giết toàn server, hễ là người chơi tham gia nhiệm vụ đuổi giết, sau khi đuổi giết thành công, có thể đến phòng khách lầu một của Hoa Đón Xuân Lâu nhặt gương báu, phần thưởng trong gương báu được phát ngẫu nhiên, có vài gương báu chỉ một cái lược gẫy, không thể sử dụng, một số rất ít gương báu tặng trân bảo thế gian hiếm thấy, một ít tài liệu hoặc là trang bị trân quý, tài liệu hoặc trang bị đó, đều là giá trị 5000 tiền vàng trở lên, có thể qua tay bán cho người chơi khác. Chen chúc khoảng nửa giờ Vạn Gia Xuân cuối cùng chen vào phòng khách, chẳng lẽ người liều mạng chen đi vào đều là do tốc độ mạng sao? tốc độ internet của trường khỏi giải thích, nhân vật trò chơi một khi chạy nhanh thì treo máy. Lúc Vạn Gia Xuân đang rối rắm phải chọn gương nào, kênh thế giới một mảnh ồn ào náo động. [Ông chú bỉ ổi] ha ha ha ha ha, đại gia ta vậy mà lấy được Phong Lôi thần kiếm! Giá trị 1W tiền vàng lời lớn rồi!!! [Công tử nhỏ thích ăn] ta kháo, điều đó không có khả năng chứ, tiện nhân a! [Cỏ nhỏ xanh xanh] kháo cái gì a, tiện nhân! Chẳng lẽ tên càng đê tiện càng có may mắn! tôi muốn đổi tên oa. [Nê mã thảo] tiện nhân a đại gia ta đánh Tiếu Tiếu công tử nửa giờ, đánh đến tay đều mỏi, vậy mà chỉ lấy được một cái áo sơ mi. Chẳng lẽ là tên của tôi không đủ bỉ ổi sao? [Vua nhỏ bỉ ổi] tôi đổi tên hiển thị, tôi quyết định sửa tên rồi mới đi mở gương báu. [Ông vu bỉ ổi] tôi cũng sửa lại. [Yuri bỉ ổi] cảm giác tên trước còn chưa đủ bỉ ổi a. [Lương nhi bỉ ổi] đủ đê tiện đi, tôi cũng sửa lại. 1 vạn a, 1 vạn! Ông chú bỉ ổi thật sự là kiếm lời một phen rồi! Vạn Gia Xuân tuyệt đối không theo phong trào, vì thế khi cậu mở gương báu phát hiện là một cái khăn cưới, nghe nói là Hoa Khôi làm để tương lai cùng Tiếu Tiếu công tử thành thân, cô tự tay làm khăn cưới, không nghĩ tới sau đó người đàn ông thay lòng đổi dạ, cô cũng để lại vào gương báu tặng cho người chơi. Này…… tài khoản của Vạn Gia Xuân vừa lúc là tài khoản nữ, nhưng cậu đã kết hôn, giữ khăn cưới dùng làm gì? [Mùa xuân của Xuân Xuân] Long Ngâm, em nhặt được khăn cưới. [Long Ngâm thiên hạ] chúc mừng bà xã. [Mùa xuân của Xuân Xuân] không đáng giá một mao tiền, có gì đáng vui mừng. [Long Ngâm thiên hạ] có thể giữ lại, chuẩn bị trước sau này gả cho anh lần nữa. [Mùa xuân của Xuân Xuân][hình xấu hổ] em không phải là người của anh rồi sao. [Long Ngâm thiên hạ] nói cũng đúng. [Mùa xuân của Xuân Xuân] đang làm cái gì đây? [Long Ngâm thiên hạ] sắp xếp đồ đạc. [Mùa xuân của Xuân Xuân] em thật buồn chán, đi tắm trước. Vạn Gia Xuân không tắt máy tính, cầm quần áo đến phòng tắm tắm. Từ Hiểu Vũ nghiêng đầu nhìn máy tính Vạn Gia Xuân một cái, phát hiện Long Ngâm đang online, lập tức mở trò chơi, mật tán gẫu y. [Tôi là một quân nho nhỏ] ở sao? [Long Ngâm thiên hạ] sao vậy? [Tôi là một quân nho nhỏ] khi nào thì đem đồ cho nó? [Long Ngâm thiên hạ] một hồi tôi nói với cậu ấy, thời gian của tôi không nhiều lắm. [Tôi là một quân nho nhỏ] nó biết rồi có thể đánh tôi hay không? [Long Ngâm thiên hạ] tôi bảo đảm cho cậu. Qua không lâu sau, Vạn Gia Xuân ở phòng tắm giặt quần áo trước, sau đó lại ngồi trở lại máy tính, phát hiện Long Ngâm có gửi tin tức mới cho cậu. [Long Ngâm thiên hạ] em bây giờ còn phát tờ rơi không? [Mùa xuân của Xuân Xuân] chẳng lẽ anh có công việc cho em làm sao? [Long Ngâm thiên hạ] đúng vậy, em muốn làm chứ? [Mùa xuân của Xuân Xuân] ân. Nhưng Long Ngâm…… Ngạch…… muốn nói chuyện này với anh. Vạn Gia Xuân rối rắm, có nên nói cho Long Ngâm hay không, chuyện trong hiện thực cậu là nam, có thể Long Ngâm cho rằng mình là con gái hay không, muốn cùng mình gặp mặt ở trong hiện thực, mới giả vờ mượn danh nghĩa phát tờ rơi? Làm cho nguyện vọng của Long Ngâm tan vỡ, cậu có chút không đành lòng. Dù sao bọn họ quen biết đã lâu, tuy Long Ngâm chẳng qua là người cậu quen trong trò chơi, nhưng cậu vẫn đối xử y như bạn tốt, những tình cảnh cùng nhau chiến đấu, sự ăn ý tích lũy theo thời gian, lúc đau lòng y an ủi, có thể có người cùng nhau chia sẻ vui sướng…… đó không phải nói quên thì có thể quên. Y có thể vì mình là nam mà cắt đứt quan hệ của hai người sao? [Long Ngâm thiên hạ] ân, chuyện gì? [Mùa xuân của Xuân Xuân] thật ra em là…… [Long Ngâm thiên hạ] sao đột nhiên ấp a ấp úng thế? [Mùa xuân của Xuân Xuân] thật ra phòng ngủ hiếm có! Vạn Gia Xuân áp sát bàn phím cảm ứng, đem mấy chữ “thật ra em là nam” này gửi qua, mở mắt ra phát hiện trí năng ABC, không đủ trí năng, này thật khiến cho người ta tiếc nuối. [Long Ngâm thiên hạ] ngạch, phòng ngủ làm sao vậy? [Mùa xuân của Xuân Xuân] Long Ngâm, thực xin lỗi, em đã lừa gạt anh, thật ra em là nam. [Long Ngâm thiên hạ] nga. Sau đó sao? [Mùa xuân của Xuân Xuân] thì…… thì gửi câu trả lời chứ? [Long Ngâm thiên hạ] em chẳng lẽ sẽ không từng nghi ngờ anh là nữ sao? [Mùa xuân của Xuân Xuân][hình kinh ngạc] nữ? Anh là nữ sao? Anh là nói thật sao?????? [Long Ngâm thiên hạ] đương nhiên là…… Giả. Vạn Gia Xuân từ vẻ mặt kinh sợ, sau đó lại thở dài một hơi, vừa rồi thực bị dọa, phát hiện bên cạnh có đạo ánh mắt đang liên tục nhìn mình, Từ Hiểu Vũ vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn cậu, thảnh thơi nói: “Xuân Xuân, biểu tình của mày thật đáng yêu.”. “Em gái mày.” Vạn Gia Xuân hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái. “Bọn mày đang nói cái gì?”. “Xem P a, tự xem thứ của mày đi.” Từ Hiểu Vũ với đầu qua, Vạn Gia Xuân lập tức đưa tay cản mất. “Thật nhỏ mọn.” Bĩu môi, Từ Hiểu Vũ quay đầu lại bắt đầu làm chuyện của mình. [Mùa xuân của Xuân Xuân] khụ khụ…… Anh không để ý là tốt rồi, chúng ta nói tiếp chuyện tờ rơi vừa rồi đi. [Long Ngâm thiên hạ] chiều thứ tư có thời gian không? [Mùa xuân của Xuân Xuân] ân, phát ở đâu đây? [Long Ngâm thiên hạ] đi căn tin trường học. bên ngoài A đại sắp tới sẽ mở một quán trà sữa Xuân Xuân, khai trương quán bán hạ giá, phiền giúp đỡ tuyên truyền một chút, xin nhờ. [Mùa xuân của Xuân Xuân] quán này sẽ không phải là nhà anh mở chứ? [Long Ngâm thiên hạ] gần như thế, tất cả bèn phiền em. [Mùa xuân của Xuân Xuân] nhưng tên quán này lại có chút kỳ lạ. [Long Ngâm thiên hạ] cũng được chứ, rất hợp với em không phải sao? [Mùa xuân của Xuân Xuân] một khi đã như vậy em sẽ đem hết toàn lực phát. [Long Ngâm thiên hạ] tốt, số lượng không nhiều lắm 200 tờ, em muốn tiền công bao nhiêu? [Mùa xuân của Xuân Xuân] không cần, chúng ta là quan hệ gì. Không phải chỉ 200 tờ thôi sao. [Long Ngâm thiên hạ] vậy cám ơn bà xã trước, đến lúc đó sẽ có người đưa cho em. Qua cuối tuần, lại đến thứ hai, Vạn Gia Xuân vẻ mặt nhàm chán ngồi ở trên ghế ngẩn người, nói sau ngày đó, cậu đã không nhìn thấy Cố Vũ Ninh, a, ai ai không đúng, cậu đang thở dài cái gì? Cậu rõ ràng là người bị hại. Nói người đánh lén kia đã mấy ngày không xuất hiện rồi, chẳng lẽ là có tật giật mình? Hoặc là mặt bị cậu đánh sưng lên, không dám xuất hiện? Hay là…… Y tức giận? mình quan tâm anh ta tức giận hay không làm gì? Vạn Gia Xuân lại lắc đầu. “Bạn học, bạn học.”. A, kia dù sao cũng là nụ hôn đầu tiên của cậu, cậu sẽ ra tay cũng là phản ứng bản năng, Cố Vũ Ninh sẽ không thật sự tức giận đi? “Bạn học, bạn học.”. Ai bảo anh ta…… anh ta…… anh ta hôn mình. Vạn Gia Xuân vẻ mặt thẹn thùng lắc đầu. “Bạn học!!!!!!!!!!!!!!!!!!”. “A, a, ai kêu tôi.” Vạn Gia Xuân quay đầu, phát hiện vừa rồi có người đang kêu mình rất lớn tiếng. “Nga, lấy xe a.”. “Bạn học, tôi đã kêu cậu một buổi.” lấy xe A phàn nàn nói. “A, tôi mới vừa đang suy nghĩ, thật ngại.” Vạn Gia Xuân gãi gãi đầu. “Chuyện yêu đương sao?…… hèn chi.” lấy xe A dùng ánh mắt mờ ám nhìn cậu. “A? Sao lại nói như vậy.”. “Cậu vừa rồi vẻ mặt ngây ngô ngồi cười, tôi gọi thế nào cậu cũng không để ý, không phải chuyện tình cảm thì là cái gì?” Lấy xe A vẻ mặt tràn đầy kinh nghiệm khoát khoát tay. “Đi đi, tôi cũng có thể là thất tình a.”. “Được rồi.”. Cố Vũ Ninh cùng khoảng 10 bạn học ở văn phòng chủ nhiệm khoa, chủ nhiệm khoa ngồi ở sau bàn công tác, xem kỹ tài liệu bọn họ nộp. “Các em đều thu dọn đồ đạc xong rồi phải không?”. “Ân.”. “Trong viện cử giảng viên Hứa đi cùng các em, các em chỉ cần mang theo những thứ cần thiết thôi, nếu không có thắc mắc gì nữa có thể trở về rồi.”. Ra khỏi văn phòng, Cố Vũ Ninh bèn nhíu mày, y không có nói cho Vạn Gia Xuân chuyện y ngày mốt phải xuất ngoại, không phải y không dám, chẳng qua y không muốn, y sợ Vạn Gia Xuân sẽ thờ ơ, khi y đi rồi sẽ hoàn toàn quên mất mình, khi trở về nước y sợ mình lại biến thành người xa lạ. Y thậm chí không có nói cho Vạn Gia Xuân biết y chính là [Long Ngâm thiên hạ], ngày đó y chẳng qua tùy ý ở kênh thế giới tuyển người làm nhiệm vụ vợ chồng, không nghĩ tới có người sẽ giống Vạn Gia Xuân tử triền lạn đánh (quấn chặt lấy) như vậy, không biết thế nào y đồng ý, nhưng sau đó hai người cùng nhau làm nhiệm vụ, độ phối hợp ăn ý này sau mỗi lần chiến đấu không ngừng sâu thêm, y cũng chẳng muốn hủy bỏ quan hệ vợ chồng, không nghĩ tới sau này…… y có thể gặp cậu trong hiện thực. Nghĩ đến hình ảnh này, tình cảnh này, Cố Vũ Ninh khẽ cười. Từ từ bị cậu hấp dẫn, giống như lúc ở cùng cậu chưa từng không vui vẻ, cậu hình như chính là một ngọn nguồi hạnh phúc, có thể làm cho bản thân nguồn suối vui vẻ. Sau đó, Vạn Gia Xuân đưa số điện thoại của mình cho bạn cùng phòng Từ Hiểu Vũ, Từ Hiểu Vũ thừa dịp Vạn Gia Xuân vắng mặt liên lạc y, hắn muốn uyên ương kiếm, dù sao kiếm kia đối với mình vô dụng, y đáp ứng, nhưng điều kiện là muốn tư liệu tỉ mỉ nhất của Vạn Gia Xuân, còn có báo cáo tình hình làm việc và nghỉ ngơi hằng ngày của cậu, cái này thuận tiện mình tùy thời xuất hiện ở trước mắt cậu. Y chỉ muốn tới gần cậu, ai biết sau đó lại như vậy thích cậu, thậm chí có thể làm ra chuyện trước kia chẳng thèm làm, đó chính là đùa giỡn trò lưu manh, trộm hôn cậu, sau đó gặp phải lần đầu tiên bị đánh trong cuộc đời. “Hiểu Vũ, tôi sắp đến rồi.”. “Được, tôi lập tức đến.”. Cố Vũ Ninh là sinh viên năm ba khoa kiến trúc, năm trước giành được cơ hội đến Châu Âu thăm kiến trúc phương Tây do nhà nước cử xuất ngoại của viện, xem như mở rộng tầm mắt của sinh viên loại ưu trong viện. Y cảm thấy không tệ bèn nhận, dù sao cũng chỉ bốn tháng, chỉ toàn phải du lịch thăm quan nhân tiện học tập ngoại ngữ. Đoàn người tổng cộng 15 người, không bao gồm giảng viên và lãnh đạo cùng đi. Năm hai một danh ngạch, năm ba hai, năm tư không có, còn lại đều thuộc về nghiên cứu sinh. Hiện tại y có chút hối hận, ai sẽ biết sau đó Vạn Gia Xuân lại bước vào thế giới của y, lại dần dần đi vào trong lòng y. Bốn tháng đối với y ngay lúc đó thực ngắn, nhưng hiện tại đối với y rất dài, không hiểu sau khi xa cách trở về, Vạn Gia Xuân…… Cố Vũ Ninh giờ phút này cho dù là muốn từ bỏ danh ngạch này, cũng không được, ngay tại một khắc năm ngoái y đồng ý bắt đầu, tất cả đã thành kết cục đã định. “Thứ đó đưa cho tôi đi.”. Cố Vũ Ninh đem một cái rương nhỏ đưa cho Từ Hiểu Vũ. “Ngày kia chính cậu nghĩ cách đưa cho cậu ấy đi.”. “Nó nếu biết tôi phản bội nó, nó nhất định bóp chết tôi không được.” Từ Hiểu Vũ căng thẳng tiếp nhận rương nhỏ. “Ha ha.”. “Anh Ninh, anh thật muốn đi?”. “Ân.”. “Xuân Xuân biết rồi làm sao bây giờ?”. “Tôi không biết.” Cố Vũ Ninh có chút mê mang nhìn nơi xa xa, cậu biết rồi sẽ thế nào?