Mùa Xuân Của Xuân Xuân
Chương 7
Edit: Sam Leo
[Mùa xuân của Xuân Xuân] giết chết mày!!!!
[Ma Bá Thiên Vương] sao vẫn chưa chết.
[Tiểu Quái Thú Gào Thét] số giọt thần kỳ nha, BOSS quái Nguyên Kính Cung hôm nay có phải uống thuốc hay không, một đám người chúng ta cũng đánh nó hơn nửa giờ mà vẫn chưa giết chết nó.
[Thần Thanh Long] nhất định là uống thuốc đi, sao chém cũng chém không chết.
[Mùa xuân của Xuân Xuân] lừa bố mày, uống thuốc gì? Xem tuyệt chiêu của bố mày nè –.
[Tiểu Quái Thú Gào Thét] nhất định là Viagra a!
[cô gái nhỏ] tiểu quái thú mày có tiết tháo (người biết tự ức chế mình cho hợp lễ nghĩa) một chút được không?
……
Vạn Gia Xuân gõ bàn phím, BOSS Nguyên Kính Cung hôm nay cần 15 người mới có thể tổ đội tiến vào, nhìn tình cảnh một đám người vây công một con BOSS cự long, còn bị nó ngược đến thê thảm đến cuống cuồng, Vạn Gia Xuân có phần hết chỗ nói rồi, không có biện pháp nhìn những người này cấp bậc đều tương đương mình, nếu Long Ngâm ở thì tốt rồi, cấp bậc cao, trang bị mạnh mẽ, hai ba cái tuyệt đối có thể đối phó con rồng xấu xí này. Gần đây sao cũng không thấy y login chứ? Vạn Gia Xuân vừa click chuột, vừa gõ bàn phím, trong lòng lại có chút buồn bực.
“Phanh –” cửa Ký túc xá bị ra sức đạp một cái.
Vạn Gia Xuân đeo tai nghe nghe được tiếng vang, quay đầu vừa thấy, là Chu Hải trở về, chính là sắc mặt hắn hình như không tốt lắm. Vạn Gia Xuân ra dấu cho Từ Hiểu Vũ ngồi ở bên cạnh mình, ai ngờ Từ Hiểu Vũ căn bản không quan tâm mình.
“Em ngại bản thân không đủ mất mặt có phải không?”.
……
“Em đủ rồi chưa?…… Anh nói em nói đủ chưa?”.
Chu Hải ném túi sách lên bàn, trong tay còn cầm điện thoại, đi tới bên ngoài ký túc xá, hình như không muốn để những người khác nghe được hắn nói chuyện.
“Chẳng lẽ là cùng bạn gái cãi nhau?” Vạn Gia Xuân quay đầu hỏi Từ Hiểu Vũ.
“Xuân Xuân, mày cũng đừng quan tâm.” Từ Hiểu Vũ nhìn chằm chằm màn hình, một bộ dáng chuyện không liên quan mình, miễn cưỡng nói.
“Mọi người cùng một ký túc xá, yêu mến bạn học thôi.”.
“Ngạch, đã cãi nhau mấy ngày rồi, sao hôm nay mày mới nhớ tới đến cần yêu mến chứ.”.
“A, đã mấy ngày rồi sao?” Vạn Gia Xuân nhức đầu, cậu thật không biết, trong khoảng thời gian này vẫn vội vàng làm thêm, chiều nào tan ca cũng cùng Cố Vũ Ninh trở về, hai người trò chuyện với nhau thật vui, có đôi khi còn đi ra ngoài cổng trường ăn bữa ăn khuya nữa, lúc về ký túc xá những người khác không phải đang chơi trò chơi, chính là đang ngủ.
Hôm sau, Chu Hải hiếm khi sáng sớm cùng Vạn Gia Xuân đi học, Vạn Gia Xuân vừa đi vừa nhìn chằm chằm hắn, chẳng lẽ này người không phải Chu Hải sao? Là người khác giả mạo sao?
“Mày muốn hỏi cái gì thì hỏi đi? Đừng nhìn chằm chằm tao vậy.”.
“Ngạch, mày là Chu Hải sao?”.
Chu Hải liếc cậu một cái, ung dung nói: “Nếu không tao là ai?”.
“Không, tao chỉ là cảm thấy mày đi học tiết 8 giờ, có chút điểm kỳ lạ.”.
“Tao muốn chăm chỉ học tập mày không cho hả.”.
Người vừa rồi còn nói phải chăm chỉ học tập, bắt đầu lên lớp không đến 10 phút, cái đầu ngay ngắn gục trên bàn, Vạn Gia Xuân nhiều lần đánh thức hắn, hắn vừa tỉnh liền cầm điện thoại, cũng không biết đang làm gì. Lúc lên lớp được một nửa, hắn từ cửa sau phòng học lén đi ra ngoài nghe điện thoại.
“Em rốt cuộc muốn sao?”.
……
“Em tốt nhất đừng ép anh.”.
……
“Được, nếu đây là em muốn, em cứ làm cho anh xem a.”.
Chu Hải vẻ mặt tức giận cúp điện thoại, hắn không trực tiếp về phòng học, mà ngồi ở trên cầu thang an toàn. Sau tan học, Vạn Gia Xuân bèn nơi nơi tìm hắn.
“A Hải, gọi điện thoại cho mày sao mày không nhận a?”.
“Tắt điện thoại.”.
“Sao vậy?”.
“Không sao.”.
“Chúng ta là anh em, có gì không vui, tao có thể cùng mày đi uống một ly.”.
“Bây giờ còn chưa cần.”.
“Vậy khi nào mày cần kêu tao.”.
Bởi vì Chu Hải không biết đã xảy ra chuyện gì, cả ngày rầu rĩ không vui, từ vẻ mặt hắn còn mang theo một chút lo lắng, giống như có chuyện gì không tốt sắp xảy ra. Toàn bộ phòng ngủ cũng theo nguyên do của Chu Hải, không khí hơi trầm lặng, không giống hoà thuận vui vẻ thường ngày. Vạn Gia Xuân theo thói quen mở Dạ du giang hồ, phát hiện Long Ngâm cuối cùng login, bèn lập tức mật tán gẫu y.
“Long Ngâm.”.
“sao vậy?”.
“Nhọt sao nhiều ngày như vậy sao không login?”.
“Xuân Xuân, nhớ anh sao?”
“Ngạch……”.
“Anh hiện tại lại rất nhớ em.”.
“A?…… Gần đây đều đang bận gì sao?”.
“Có một đợt huấn luyện.”.
Vạn Gia Xuân còn đang bởi vì bản thân rảnh rang đến nhàn nhã vô vị, một cái đầu khác của Chu Hải cũng đang bò ở trên bàn, không biết suy nghĩ cái gì, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm màn hình di động, thỉnh thoảng ngẩn người.
[Cái mông thối thối] nó hình như không quá thoải mái.
[Tôi là một quân nho nhỏ] phát hiện rồi.
[Mùa xuân của Xuân Xuân] nó sẽ không nghĩ không thoáng chứ?
[Cái mông thối thối] nếu không đêm mai chúng ta mời nó đi ra ngoài uống rượu thế nào?
[Tôi là một quân nho nhỏ] tao thì không thành vấn đề, nhưng Xuân Xuân, nó ngày mai không phải cần đi làm thêm sao?
[Mùa xuân của Xuân Xuân] anh em quan trọng hơn, ngày mai tao xin phép không đi được rồi.
[Cái mông thối thối] nói vậy được rồi, ngày mai ai cũng đừng muốn chạy trốn ah!
Ba người âm thầm bàn bạc kế hoạch, lại không suy xét đến Chu Hải, thậm chí không hề nói với hắn, sáng sớm hôm sau, lúc Vạn Gia Xuân thức dậy phát hiện trên giường Chu Hải trống không, người tất nhiên là không biết đi đâu rồi.
Vạn Gia Xuân không khỏi kêu to một tiếng: “A Hải không thấy nữa?”.
“A?…… Cái gì nha?” Vương Cữu nằm ở trên giường, thanh âm biếng nhác hiển nhiên còn đang nửa mê nửa tỉnh.
“A Hải người đâu?”.
Từ Hiểu Vũ cũng từ ổ chăn bò ra, như trước là một bộ dáng ung dung.“Có thể đi ăn sáng hay không?”.
“Này không khoa học! Nó không có khả năng còn thức dậy sớm hơn tao!”.
“Xuân Xuân, mày không nên tự tin chứ.”.
Vương Cữu bị bọn họ tranh cãi, cũng ngồi dậy, nhìn giường trống không của Chu Hải, cảm thấy bản thân có chút không hay, sớm biết vậy tối qua cứ nói với hắn chuyện hôm nay muốn ăn cơm thì tốt rồi, thế này đi đâu tìm người đây?
“A, di động nó còn ở đây.” Vạn Gia Xuân mắt sắc phát hiện di động Chu Hải còn để ở đầu giường.
“Chăn cũng chưa kịp thu dọn, nói rõ nó vội vội vàng vàng đi.” Từ Hiểu Vũ nhìn giường, nói ra suy đoán của mình.
“Vương Cữu, nhanh đến lấy di động nó trên giường.”.
Vương Cữu đi qua, mở di động vừa nhìn tin nhắn, hoảng sợ, cảm giác hắn trong nháy mắt đầy tinh thần rồi. Ở trên viết: Anh không đến, em sẽ chết cho anh xem.
“Nguy rồi, A Hải có lẽ gặp phiền toái rồi.” Vương Cữu vẫn có phần nghĩ mà sợ, lấy di động ném lên không trung tới đối diện.
Từ Hiểu Vũ sau khi bình tĩnh xem xong, trầm mặc một lúc lâu, sau đó đưa cho Vạn Gia Xuân. Vạn Gia Xuân sau khi có chút buồn bực xem xong, thì thào tự nói: “Tao chỉ biết xảy ra chuyện.”.
“Hiểu Vũ, mày xem xem có tin nhắn nào có ích hay không.”.
Từ Hiểu Vũ nhận di động, hắn không ngừng kéo tin nhắn phía trên, muốn xem bản ghi chép nói chuyện phiếm phía trước, tuy làm như vậy có chút liên quan đến việc riêng tư của bạn cùng phòng, nhưng không xem lại không thể chặt đứt lo lắng của những người khác.“Là một đứa con trai gửi cho nó.”.
“Này? Chẳng lẽ là……” Vạn Gia Xuân không dám nói ra suy nghĩ trong lòng.
Từ Hiểu Vũ nói ra lời Vạn Gia Xuân muốn nói. “Là bạn trai của nó.”.
Vương Cữu sau khi nghe xong trầm mặc rồi, Vạn Gia Xuân tuy đoán được đáp án, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. Từ Hiểu Vũ thấy những người khác không nói lời nào, lại tiếp tục nói tiếp: “Hình như là hai người bọn họ bởi vì chuyện gì muốn chia tay, thằng kia không đồng ý, vẫn cứ quấn quít lấy A Hải, đây có thể là lý do A Hải mấy ngày nay không vui đi, sau đó thằng kia lấy danh nghĩa tự sát uy hiếp A Hải đi tìm nó.”.
“A Hải không nói, có phải sợ chúng ta khinh thường nó hay không?” Vạn Gia Xuân thật cẩn thận nói.
“Thật không ngờ A Hải vậy mà là……” Đồng tính luyến ái. Vương Cữu lắc đầu cười cười.
Từ Hiểu Vũ lại nở nụ cười. “Đồng tính luyến ái cũng không sao, chuyện mày không ngờ còn rất nhiều.”.
“Chúng ta đây hiện tại nên làm cái gì bây giờ mà?”.
“Trước để di động của nó lại đi, chuyện này trước hết để tự nó giải quyết đi.”.
Chu Hải đêm qua trắng đêm không ngủ, buổi sáng nhận được một tin nhắn của bạn trai, thì lập tức chạy khỏi ký túc xá, thật sự không ngờ y sẽ thật sự làm, vốn tưởng rằng y chỉ là nói nói. Chu Hải rất sớm biết tính hướng của bản thân, đối tượng hắn thích không giống người thường, vốn đã tính đem bí mật này đặt ở chỗ sâu nhất trong lòng, sau khi lên đại học, bạn bè cùng ký túc xá hòa thuận, hắn cũng không muốn cho bọn họ biết bản thân như vậy, vì thế lựa chọn giấu diếm. Khoa Ni là một đồng chí 0 hắn quen biết ở trên mạng, hai người ngay từ đầu chỉ tồn tại quan hệ thân thể, mỗi cuối tuần Chu Hải đều đến nhà y, thời gian lâu dần, hai người đều quen thuộc thân thể lẫn nhau, Khoa Ni đưa ra yêu cầu kết giao, Chu Hải đồng ý. Một ngày thứ bảy nào đó, Chu Hải không gọi điện trước đến nhà Khoa Ni, lấy chìa khóa y cho mở cửa, kết quả phát hiện Khoa Ni cùng một thằng khác đang hôn hít sờ mó nhau ở trên sô pha, Chu Hải thoáng cái đã hiểu, Khoa Ni là loại người quen thói xằng bậy, sao có thể thích loại cuộc sống tốt chỉ cùng mình thôi. Y cần an ủi thân thể, nhưng Chu Hải cũng rất ít có thời gian cùng y.
“Em…… Chu Hải, em……” Khoa Ni đẩy thằng con trai nằm ở trên người y, thân thể trần trụi đứng lên.
“Không cần giải thích.”.
“Anh hãy nghe em nói.”.
Chu Hải phá cửa mà ra, hắn sớm nên biết, tình cảm cũng là không đáng tin. May mắn bản thân còn chưa rơi vào quá sâu, ngủ với ai, tốt với ai, có gì khác nhau đâu? tình cảm của người như y…… Vĩnh viễn không thể lâu dài, hắn sớm không nên mong đợi vào loại người này.
Nhưng Khoa Ni cũng không chịu buông tha hắn, sau đó, Khoa Ni không ngừng gọi điện, không ngừng giải thích, thằng kia là bạn trai cũ của y, y không yêu người kia, đơn giản chỉ là cô đơn lạnh lẽo. Khoa Ni nói với Chu Hải bản thân sau này sẽ không bao giờ như thế nữa, nhưng Chu Hải từ lâu đã cực độ mất niềm tin, không ngừng dây dưa chỉ là chọc người phiền chán mà thôi.
Chu Hải đi vào cửa nhà Khoa Ni, nói thật ra, chỗ này hắn thiệt tình không muốn bước vào lần nữa, nếu hôm nay không phải Khoa Ni lấy cái chết uy hiếp……
“Chu Hải.” Khoa Ni trên gương mặt xưa nay tà mị lộ ra một chút suy yếu tái nhợt, y khẽ gọi người trước mắt.
Chu Hải nhìn cánh tay màu đỏ của y, ở trên có bao nhiêu vết cắt. “Em cần gì làm thế?”.
“Chu Hải, đừng rời khỏi em.” Khoa Ni vươn tay ôm hắn, kéo hắn vào phòng trong, Chu Hải thân thể cứng ngắc nhưng không hề cự tuyệt y. “Đừng rời khỏi em.”.
“Nếu…… em còn cần cơ thể của anh, chúng ta vẫn có thể quay trở lại loại quan hệ lần đầu tiên gặp mặt, nhưng muốn nói tình cảm với em, sẽ không lại có.” Chu Hải thản nhiên nói.
“Chu Hải, tha thứ cho em.” Khoa Ni gắt gao ôm hắn, y hối hận rồi, y nghĩ Chu Hải cũng giống những người trước kia, chẳng qua chỉ cùng chính mình có quan hệ xxx, nhưng y thật không ngờ Chu Hải đã từng nỗ lực thật tâm, nếu không phải ngày đó nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ mà tuyệt vọng của Chu Hải…… Khoa Ni hối hận rồi, thời gian dài chờ đợi ở trong thế giới hỗn tạp, y sớm đã không dám có bất luận chờ mong gì với tình yêu, nhưng y lại càng không muốn nhìn thấy tình yêu hủy diệt ở trong tay chính mình.
“Sau này em sẽ gặp được người tốt hơn.” Chu Hải thở dài, nhẹ nhàng đẩy y ra.
“Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không?” Khoa Ni dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn.
“Không nên như vậy.”.
Hai người ở trong phòng giằng co thật lâu, mãi đến Khoa Ni sáp qua hôn môi hắn, lấy lòng nói.“Chúng ta trở lại một lần nữa được không, cho dù anh đã không còn tình cảm với em.”.
“A.”.
Khoa Ni đưa tay ôm cổ hắn, thăm dò hôn nhẹ hai má hắn. “Chu Hải, em không thể không có anh. Có thể tin tưởng em thêm một lần nữa không?”.
Chu Hải ngửa đầu ra sau, ánh mắt nhìn thẳng y, mặt y như trước tái nhợt như tờ giấy, Chu Hải lại sinh ra một chút không muốn, dù sao hai người cùng nhau một thời gian rất dài, tình cảm nói bỏ thì bỏ vẫn có chút khó khăn. “Làm lại từ đầu đi.”.
“…… Ngô.” Khoa Ni cỡi áo sơmi trên người xuống, tiến qua hôn hắn lần nữa, Chu Hải vươn tay ôm thắt lưng mảnh khảnh của y, đặt ở trên giường.
Khi Chu Hải tỉnh lại, đã sắp chạng vạng, hắn dùng di động của Khoa Ni gọi điện thoại cho Từ Hiểu Vũ, hắn suy nghĩ thời gian nói thật cùng bạn cùng phòng, cho dù khiến bọn họ có thể…… Ghét bỏ chính mình…… Hoặc là……
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
26 chương
206 chương
86 chương
10 chương